Chương 2

Trời xanh phù hộ, Triệu Uyên hãy bình thường một lần giúp ta.

Hắn phức tạp nhìn ta, có những cảm xúc trong mắt lướt qua mà ta không thể hiểu được, sau đó ôm chặt Đỗ Nguyệt Nga, nhẹ nhàng vỗ lưng, giọng điệu dịu dàng an ủi: “Nguyệt Nga đừng sợ, ta sai Thập Thất mau đi mau về, rất nhanh thôi.”

Đỗ Nguyệt Nga cứng người, ánh mắt hung ác như con rắn độc muốn khoét cả người ta, nàng ta muốn nói gì đó, nhưng để duy trì hình tượng tiểu bạch hoa(đóa hoa nhỏ) của mình, nàng ta nuốt những lời muốn nói lại, khó khăn gượng cười rồi dụi đầu vào lòng của Triệu Uyên: “Nguyệt Nga biết, Uyên ca ca đối với muội là tốt nhất, tuyệt đối sẽ không để muội phải chịu khổ gì.”

Triệu Uyên thâm tình nhìn nàng ta, trăm ngàn tình cảm dịu dàng ngọt ngào sắp tràn ra tới nơi rồi.

Bỏ đi, hay là gϊếŧ ta đi để góp vui cho hai người, ta mệt quá rồi.

……

Rất nhanh, theo chỉ thị của Triệu Uyên ta đã tìm thấy tên tù nhân trong mật thất dưới lòng đất ở góc Đông Bắc của Vương phủ.

Khoảnh khắc mở cửa…

Động rồi động rồi.

DNA động rồi. (*)

(*)DNA động rồi: có nghĩa là ấn tượng ban đầu về một thứ như thể nó đã được khắc sâu vào DNA, sau một thời gian dài, thứ tương tự lại xuất hiện và trí nhớ trong DNA cũng sôi lên.

Trên đời này sao lại có đôi mắt sắc bén như vậy?

Cô độc lạnh lẽo, giống như mũi nhọn của thanh bảo đao, giống như tuyết trên đỉnh núi cao, ghim chặt ta tại chỗ không thể nhúc nhích.

Cho đến khi sự chú ý của ta chuyển hướng sang khuôn mặt thanh tú hơn cả búp bê BJD của huynh ấy, các đường nét trên khuôn mặt sạch sẽ và rắn rỏi, lông mày rậm, vết đỏ nhỏ trên sống mũi thẳng, một vết son đỏ trên đôi môi mỏng tạo ra một độ cong hoàn hảo, ngay lập tức ta ôm ngực, sợ rằng cái cảm xúc mạnh mẽ này sẽ làm cho 34C(*) của ta tan thành nhiều mảnh.

(*) 34C là kí hiệu cho số đo vòng ngực của người phụ nữ theo xếp loại ABC của nước Anh.

Khi tầm mắt ta dời xuống xích sắt đẫm máu đâm vào xương bả vai trên người huynh ấy, bát thuốc trong tay rơi xuống đất một tiếng "choảng", hai mắt bốc hỏa, nổi giận đùng đùng: "Tên khốn nào đã khiến huynh trở nên thế này? Nói!"

Cứng rồi cứng rồi, nắm đấm cứng rồi!

Ai! Ai lòng gan dạ sắt, ra tay độc ác với mỹ nhân đẹp tuyệt trần như vây, ai!

Lúc này, mỹ nhân lại cười lên.

Ánh mắt huynh ấy quét qua bát thuốc trên mặt đất, sau đó quét qua toàn thân ta, ánh mắt ba phần giễu cợt, ba phần lạnh lùng, bốn phần lãnh đạm: "Mỹ nhân kế? Đi nói cho Triệu Uyên biết, đừng lãng phí thời gian nữa, ta sẽ không bị mắc bẫy đâu.”

Aiya, phải buộc tội tiểu soái ca là huynh trước thì đúng hơn!

Ta bị huynh mê hoặc thành dáng vẻ ngốc nghếch này rồi, rốt cuộc ai mới là người đang dùng mỹ nhân kế đây!

Ngay lập tức ta vỗ đùi: “Huynh đã ăn gì chưa?”

Mỹ nhân sững người, không phản ứng kịp tại sao ta lại chuyển qua chủ đề này.

Còn ta đã nhanh chóng chạy ra phòng bếp ở phía sau bưng ba món mặn một món canh vào cho huynh ấy.

Thức ăn được đưa đến bên miệng, huynh ấy nheo mắt liếc nhìn ta, không chịu mở miệng, ta bất lực xòe tay ra: “Bát thuốc độc vừa nãy huynh cũng nhìn thấy rồi đó, nếu ta muốn hại huynh, thì trực tiếp đổ chúng vào không phải tốt hơn sao?”

Mỹ nhân nhìn ta thật sâu, sau đó hơi cụp mắt xuống, đôi môi mỏng khẽ hé mở: "Ta không ăn tỏi."

Được lắm! Đổi cho huynh!