Chương 6

Triệu Uyên nhìn vào hai mắt ta thật sâu, không lập tức gọi thái y.

Ta biết rồi, thật ra hắn biết Đỗ Nguyệt Nga là loại người gì, đã nhìn ra nàng ta đang diễn rồi.

Hắn chỉ đơn thuần muốn nuông chiều nàng ta mà thôi.

Ta nhất quyết muốn vạch trần, hắn chỉ cảm thấy chán ghét.

Kết quả là thái y Vương Viện Phán căng thẳng nói: “Hồi bẩm Vương gia, phương thuốc tiểu thư Nguyệt Nga uống quả thực không phải phương thuốc đã thử qua… Giữa nó và phương thuốc đã thử, khác biệt chính là vị thuốc mà lão phu do dự đó ạ…”

Mặt của Triệu Uyên và Đỗ Nguyệt Nga đều hiện lên vẻ sợ hãi, ngay lập tức bụng của Đỗ Nguyệt Nga lại giống như đau thật, ôm bụng sợ tới mức đồng tử giãn ra.

Mấy người tì nữ hoảng loạn cả lên, nào là bưng chậu nhổ, nào là bưng nước.

Đỗ Nguyệt Nga vừa ôm chậu nhổ vừa móc vào cổ họng, sau đó bắt đầu nôn ọe ọe.

Triệu Uyên vừa ngửi thấy mùi nôn mửa đã tránh ngay ra phía sau, biểu cảm đã dần dần mất kiểm soát, kết quả là bên này lão thái y run rẩy nói hết nửa câu còn lại: “Vị thuốc không giống đó, không khác biệt lớn so với vị thuốc trong bát kia, nhưng dược tính nhẹ hơn một chút thì vi thần nghĩ rằng có lẽ phản ứng giải độc sẽ ít hơn vị thuốc đã thử kia…”

Đỗ Nguyệt Nga đang nôn đến nỗi nước mắt giàn dụa, vừa nghe thấy những lời này liền nâng mắt lên, trong ánh mắt mơ màng lộ ra ba phần tuyệt vọng, chắc là ngay lúc này rất muốn cào xé Vương Viện Phán và gào thét một tiếng: “Ngươi nói ra hết một lần sẽ chết sao?”

Bên này Triệu Uyên nhìn thấy Đỗ Nguyệt Nga cứ xoa cái miệng đầy dầu mỡ, móc trên đó là nửa cọng mì trưa nay mới ăn, hoàn toàn mất đi kiểm soát biểu cảm, vừa cách xa nàng ta vừa bình tĩnh hỏi thái y: “Vậy phải làm sao?”

Thái y than thở một câu: “Nôn cũng nôn rồi, vậy thì làm lại một bát khác là được ạ.”

Ta thật sự nhịn không nổi, hơi thô lỗ bật cười.

Đỗ Nguyệt Nga được ba a hoàn nâng lên giường, cả người run cầm cập, không khóc cũng không lăn lộn nữa, ước chừng đã hoàn toàn kiệt sức.

Lúc đó, nàng ta quay đầu nhìn Triệu Uyên.

Ta luôn cảm thấy, những giọt nước mắt đó hình như là thật.

Triệu Uyên lúc này căn bản không nhìn nàng ta, mà lại lạnh lùng nhìn ta, thật tình cờ bắt gặp nụ cười mà ta chưa kịp rút lại trên khóe miệng, sa sầm mặt:

“A Bát, Thập Tứ! Thập Thất hôm nay nhiều lần cãi lệnh bản vương, hai ngươi giam nó vào địa lao để nó tự suy ngẫm lại xem mình đã sai ở đâu!”

Ngoài ta ra, Lão Bát và Lão Thập Tứ là hai tử sĩ mà Triệu Uyên trọng dụng nhất ở trong cung, vừa nghe chủ tử ra lệnh, đã nhanh chóng ra khỏi hàng ngũ, mặc dù là bắt ta - người đồng sinh cộng tử với bọn họ, nhưng họ cũng không dám có chút chậm trễ, cả hai nhìn nhau, bước lên trước, nửa dìu nửa khống chế đưa ta đi.

Đúng vậy, hình như mỗi nữ chính tử sĩ cực khổ, đều có một người nam phụ thanh mai trúc mã. Trong câu chuyện của chúng ta, Thập Tứ, chính là người nam phụ này.

Ta cũng không biết nguyên nhân gì, có lẽ là tính khí hài hước dễ gần của ta? Xuyên tới đây chưa được mấy ngày, người huynh đệ này đã mạnh dạn bày tỏ một cách khéo léo với ta rồi.

Không phải ta nói chứ, cái thứ bậc của huynh cũng không thuận lợi gì, nếu không bỏ chữ Thập đằng trước đi thì làm sao huynh có thể thăng cấp được?!

Nam phụ mà, về cơ bản có hai đặc điểm, thâm tình + nhu nhược.

Cũng không còn cách nào khác, đều là do cổ trùng khống chế, làm gì có ai có cản đảm để cứng rắn với chủ nhân đâu.

Nhưng huynh ấy can tâm làm tôi tớ, còn ta thì không, tam quan khác nhau, không thể cưỡng cầu, làm bạn bè thì có thể, còn những chuyện khác miễn bàn, ta khéo léo kiên quyết từ chối huynh ấy.

Tuy nhiên, người này tính tình rất tốt, trong nguyên tác, nữ chính đã trở thành người hầu ngủ cùng của Vương gia, trong lòng huynh ấy chỉ là có chút để ý, nhưng vẫn như thường không nói gì với nữ chính. Ta khéo léo từ chối, huynh ấy cũng không để trong lòng, vẫn đối xử rất tốt với ta.

Lúc này, huynh ấy phát hiện tư thế đi của ta hơi khác thường, cúi đầu xuống nhìn, liền phát hiện bụng nhỏ của ta có vết máu khó nhìn thấy ẩn dưới y phục màu đen.

Không sai, lúc đó vốn dĩ ta không tính đâm thật, kết quả lúc Triệu Uyên đến ngăn cản ta, không biết ngăn kiểu gì mà lại khiến cho dao găm đâm vào nửa tất, ta nghi ngờ là do hắn cố ý, đáng tiếc ta không có chứng cứ.

“Muội sao vậy? Bị thương có nặng không?” Ra khỏi cửa, Thập Tứ nói nhỏ.

“Lát nữa mang hộp thuốc đến giúp ta.”

Huynh ấy hiểu ngay, cũng không nhiều lời, cùng lão Bát đưa ta đến địa lao, khóa cửa xong liền phi thân đến phòng ta.

Địa lao hình như cũng ở góc Đông Bắc của Vương phủ, không biết cách đại mỹ nhân có xa không. Cả căn phòng tối đen như mực, chỉ có một ngọn đuốc lập lòe trên tường.

Nhận được hộp thuốc Thập Tứ mang tới, ta cảm kích nắm lấy tay huynh ấy lắc lắc, sau đó thả ra, huynh ấy ngại ngùng không dám ngẩng đầu, chỉ nói nếu có việc gì có thể phát tín hiệu gọi huynh ấy đến, gần đây đừng làm cho Vương gia tức giận để tránh phải chịu khổ, rồi đi luôn.

Chàng trai, chính câu nói cuối cùng của huynh, thì huynh không có mệnh nam chính rồi.

Ta bất lực lắc đầu, cởi y phục, bắt sau xem xét vết thương của mình.

Sao cơ? Huynh hỏi ta đau không?

Có thể không đau sao? Không phải tại vì từ lúc xuyên đến đây cứ động một phát là bị thương, đau đớn riết quen rồi hay sao?

Với cả tử sĩ từ nhỏ uống thuốc, ai cũng không được thông minh, nhưng cảm giác đau đớn thì yếu hơn người bình thường, nếu là ta của lúc trước, lúc một đao này mà đâm xuống là ta về chầu ông bà chắc luôn.

Vết thương này dài khoảng nửa tấc, sâu nửa tấc, máu chảy ào ào, da thịt lẫn lộn.

Mẹ nó, phải may rồi.

Ta vừa run rẩy vừa lấy cái kim cong trong hộp thuốc ra, dùng nhíp kẹp lại rồi hơ qua ngọn đuốc phía trên, luồn chỉ qua, cắn một miếng vải trắng, dùng rượu mạnh thấm qua miếng bông gòn rồi lau sạch vết thương, sau đó cắn chặt răng may vết thương lại.

Trong nhiều bộ phim điện ảnh và truyền hình đều dùng kim may quần áo khâu da thịt, điều này là hoàn toàn sai lầm. Cây kim thẳng rất dễ đâm vào, nhưng xuyên vào trong rồi làm sao lấy ra? Chẳng lẽ xuyên từ trong xuyên ra? Khâu đế giày à?

Bác sĩ khâu đều dùng kim cong, hình dáng là một nửa hình tròn.

Cái thứ này vô cùng khó cầm, dùng để may vải đã rất tốn sức, chứ nói gì là may da thịt của bản thân. Thân thể của ta dù có không sợ đau đi chăng nữa, nhưng thật sự quá là đau rồi, hai tay run run lẩy bẩy, ta quyết tâm, đâm vào một nửa, mồ hôi đã ướt đẫm y phục.

Ta thở hổn hển, cả người giống như mới được vớt lên khỏi nước, gạt mồ hôi và nước mắt trên mặt, gian nan tìm chính xác đầu mũi kim, một hồi lâu mới cầm được đuôi kim, dùng sức lực toàn thân, đâm toàn bộ cây kim vào trong.

Ngay lúc mà cây kim xuyên qua da thịt, suýt chút nữa ta đã cắn nát miếng vải trắng trong miệng, rên lên một tiếng, mềm nhũn ngã dưới đất.

Từng mũi từng mũi kim rút ra đâm vào, sau khi cột chỉ xong, trong miệng ta đã có vị máu tanh, lợi gần như bị ta cắn chảy máu.

Trước mắt tối đen, hình như ta đã hôn mê một lúc. Sau khi tỉnh lại, cảm thấy cả người nhớp nháp vô cùng khó chịu. Bên cạnh có thức ăn và nước, còn có bộ y phục để thay — Không cần nói, chắc chắn là bút tích của Thập Tứ của chúng ta rồi.

Ta bò dậy, uống ngụm nước, ăn chút đồ để lấy lại sức, sau đó duỗi tay bắt đầu cởi y phục.

Một thân ta toàn máu, lại dính dính, không muốn mặc luôn.

Kết quả ta vừa cởi y phục ngoài để lộ áo yếm bên trong, bên tai đột nhiên có một tiếng ho truyền đến.

Ai?