Chương 1: Phòng livestream kỳ dị

Mưa phùn lất phất, con phố vốn nhộn nhịp, tấp nập người qua lại nay trở nên thưa thớt.

Một cô bé có vẻ ngoài trắng trẻo, mũm mĩm mặc chiếc áo bông hoa nhỏ đứng trên đường. Cô bé che một chiếc ô màu đỏ, đôi mắt long lanh tò mò nhìn những người qua lại.

Không biết bao lâu sau, cô bé cuối cùng cũng lấy hết can đảm, rụt rè lên tiếng với một người phụ nữ: "Chị ơi, em thấy ấn đường của chị có hơi đen, chị có muốn mua bùa bình an không?"

Người phụ nữ dừng bước, theo bản năng đưa tay sờ lên trán, nhìn thấy vết màu xám dính trên ngón tay, liền buột miệng mắng: "Mẹ kiếp, rõ ràng quảng cáo là phấn che chân tóc chống nước, lại bị lừa rồi!"

Nói xong, cô ta ôm trán, càu nhàu bỏ đi.

Thanh Ly đáng thương đứng bơ vơ trên đường, một tay ôm lấy cái bụng đang réo ầm ĩ.

Nếu không kiếm được tiền ăn cơm, cô sẽ chết đói mất.

"Cô bé, có muốn tìm việc làm không?"

Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề xuất hiện trước mặt Thanh Ly, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, nụ cười lịch sự lại toát lên vẻ kỳ dị khiến người ta khó chịu.

Nhưng Thanh Ly đang rất cần tiền, rất rất cần tiền.

Cô bé gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: "Xin hỏi là công việc gì ạ?"

"Một công việc rất nhẹ nhàng, chỉ cần cháu hoàn thành một số nhiệm vụ đơn giản là có thể nhận được phần thưởng hậu hĩnh." Người đàn ông mỉm cười.

"Đơn giản vậy sao ạ?" Thanh Ly nghiêng đầu, hai bím tóc tết thõng xuống trước ngực, đôi mắt trong veo, ngây thơ, toát lên vẻ ngốc nghếch.

"Đương nhiên rồi, đây là danh thϊếp của chú, công ty chúng ta ở ngay gần đây, nếu cháu có hứng thú thì bây giờ có thể đến xem qua."

Người đàn ông đưa cho Thanh Ly một tấm danh thϊếp màu trắng, trên đó in bằng mực đen: Công ty TNHH Truyền thông Linh Năng, Phó tổng giám đốc - Hà Văn.

"Dạ vâng, nhưng mà..."

Bụng Thanh Ly đúng lúc lại réo lên một tiếng, cô bé đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Cháu đói bụng mấy ngày rồi, chú có thể cho cháu mượn hai trăm tệ để ăn cơm trước được không ạ?"

Hà Văn mỉm cười: "Đương nhiên là được."

Hắn ta rút từ trong ví da ra hai tờ một trăm tệ, không chút do dự đưa cho Thanh Ly.

Nhìn thấy tiền, đôi mắt Thanh Ly càng thêm sáng rực, cô bé nhận lấy tiền, cảm kích nói với người đàn ông: "Cảm ơn chú!"

Hà Văn sững người, chỉ trong nháy mắt, cô bé ngây thơ kia đã cầm tiền chạy đi xa mấy mét, rồi trong chớp mắt, bóng dáng cũng biến mất.

"..."

Một câu chửi thề nghẹn lại trong cổ họng.

Ai còn dám nói người nông thôn thật thà dễ lừa, hắn ta sẽ cho kẻ đó hai cái bạt tai.

Tìm được một quán mì nhỏ, sau khi ăn hết 20 bát mì, Thanh Ly đã tiêu sạch hai trăm tệ.

Trước khi xuống núi, sư phụ đã dặn dò, làm nghề này có thể lừa gạt một chút, nhưng phải nhanh chóng xử lý số tiền bất chính, nếu không sẽ ảnh hưởng đến công đức.

Chỉ có điều, đạo hiệu của sư phụ là... Thất Đức!

Còn đạo hiệu của Thanh Ly là... Vô Đức!

Bây giờ, bởi vì sư phụ quá Thất Đức nên có nhiều kẻ thù, cho nên đã vân du tứ hải (trốn tránh kẻ thù) rồi.

Thanh Ly cô độc, đáng thương, yếu đuối, đáng thương chỉ có thể xuống núi tự lực cánh sinh, nhưng không ngờ kiếm tiền còn khó hơn tu luyện.

"Ăn no rồi, muốn ngủ quá, lát nữa đi KFC hay McDonald"s đây?"

Thanh Ly dùng ngón tay vân vê tấm danh thϊếp màu trắng, khẽ chà xát, hắc khí bám trên đó biến mất hầu như không còn. Cô tùy ý vung tay, tấm danh thϊếp bay lượn chính xác rơi vào thùng rác ven đường.

Đèn đỏ đếm ngược từng giây, đèn xanh bật sáng, Thanh Ly mỉm cười lười biếng bước đi trên vạch kẻ đường dành cho người đi bộ. Xung quanh, người qua đường che ô vội vã, bước chân càng lúc càng dồn dập.

Thanh Ly cảm thấy có gì đó không ổn, cô dừng bước, chỉ thấy cảnh vật xung quanh méo mó, những tòa nhà cao tầng, người đi đường ven đường dần dần biến mất...

"Chào mừng người chơi số 100."

Giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên từ bốn phía, suýt chút nữa làm thủng màng tai Thanh Ly.

[Đây là người chơi số 100 mới đến sao?]

[Trông quê mùa quá, vừa xấu vừa quê, đúng là đồ nhà quê.]

[Người chơi số 100 này có phải là kẻ ngốc không, sao tôi thấy cô ta trông hơi ngốc vậy?]

[Trời ơi, cô ta còn mặc áo bông hoa, chẳng lẽ đào mộ của bà địa chủ nào đó, moi ra được món đồ cổ à!]

Phòng livestream chỉ có lác đác vài người.

"Chúc mừng bạn, bạn đã đoán đúng."

Thanh Ly ngại ngùng cười, cô mất mười giây để thích nghi với hoàn cảnh hiện tại, thấy trong đầu đột nhiên xuất hiện một màn hình, trên đó chữ viết liên tục nhảy lên, cô nhanh chóng hiểu ra mình đang ở đâu.

Nói chứ, người vừa bình luận kia thật tinh mắt, chiếc áo bông nhỏ trên người cô đúng là sư phụ moi ra từ trong quan tài.

Sư phụ nói: "Người chết rồi thì chỉ còn là một bộ xương hôi thối, làm bẩn chiếc áo bông nhỏ xinh đẹp như vậy thì thật lãng phí."

Thế là, người sư phụ keo kiệt ấy đã lôi từ trong mộ ra chiếc áo bông này cho cô mặc.