Chương 8: Bạch Đông Du

Vân Giai Thời vỗ vai Tô An, dùng ánh mắt ý bảo cậu bình tĩnh lại.

Thôi vậy, chú Quách của con cũng không dễ dàng gì, đừng so đo với hắn nữa.

Loại tình yêu Tu La tràng* này, quả thực so với mukbang còn gây nghiện hơn. Mọi người đổ xô đi xem đến mức cầu thang căn tin lầu sáu kín hết chỗ.

*Tu La tràng (theo Baidu): là một từ ngữ từ Phật giáo, thường dùng để mô tả một chiến trường bi thảm.

Người phía sau có rướn lên cũng không thể nhìn thấy, vì thế nhanh chóng yêu cầu người phía trước truyền thông tin đến.

“Phía trước? Tình hình bên trong như thế nào rồi?”

“Truyền ra sau, Quách Thiên Dật và Tô An đánh nhau rồi, Quách Thiên Dật bị giật tóc!”

“Truyền ra sau, Quách Thiên Dật và Tô An đánh nhau rồi, đầu Quách Thiên Dật hói hết rồi!”

“Truyền ra sau, Quách Thiên Dật và Tô An đánh nhau rồi, Quách Thiên Dật không được!”

“Truyền ra sau, Quách Thiên Dật thận hư!”

Nghe vậy, Quách Thiên Dật thiếu chút nữa ngất xỉu vì tức giận.

Cái trường này bị làm sao vậy?!

Nếu còn ở lại đây nữa, hắn sẽ bị Tô An đánh chết, hoặc là bị ánh mắt thương hại kia của Vân Giai Thời dọa chết. Quách Thiên Dật không muốn ở đây lâu hơn nữa, hắn cúi đầu, chen qua đám người, nhanh chóng chạy ra khỏi căng tin.

Mọi người nhìn Tô An và Vân Giai Thời ở lại phía sau, không khỏi thì thầm.

“Tô An che chở Vân Giai Thời quá đi, còn không cho người khác nói xấu một lời, thật là một người bạn trai tốt nha!”

“Đúng vậy, mọi người vẫn luôn đồn nhân phẩm của Vân Giai Thời không tốt, ai ai cũng đều tránh cô ấy. Ban đầu tôi còn cảm thấy cô ấy thật thảm, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút hâm mộ.”

“Chị em, tôi cũng thế!”

Vân Hân Nguyệt chật vật che lại cái mũi, cố gắng cầm máu. Lúc này, trong đầu lần nữa truyền đến âm thanh lạnh băng của máy móc ——【 Tiến trình kết cục bi thảm của nữ phụ từ 80% giảm xuống còn 75%, xin nữ chính nhanh chóng tăng nhanh tiến độ hoàn thành, nếu không sẽ phải chịu trừng phạt nặng hơn. 】

Trán Vân Hân Nguyệt rịn ra một tầng mồ hôi.

Trừng phạt nặng hơn? Đó là cái gì?

Vân Hân Nguyệt cảm thấy nguy hiểm chưa từng có, cô ta nhìn Vân Giai Thời, dùng sức nắm chặt tay, đến mức móng tay hằn sâu vào da thịt.

Không được, cô ta nhất định phải mau chóng nghĩ ra biện pháp, để Vân Giai Thời nhận lấy kết cục bi thảm của chính mình.

////////////////

Nếu đã lấy được tóc của Quách Thiên Dật, Vân Giai Thời quyết định ngay lập tức đi làm xét nghiệm ADN.

Cô lựa chọn trung tâm giám định ADN tư nhân chuyên nghiệp nhất trong thành phố.

Tính bảo mật ở nơi này rất tốt, tuyệt đối sẽ không để lộ bí mật ra bên ngoài, nghe nói rất nhiều phú thương đều tới đây làm giám định.

Hai người ngồi taxi tới đối điện trung tâm giám định, đang băng qua đường thì bỗng nhiên có một chiếc Rolls-Royce màu đen giống như mất lái điên cuồng lao về phía bọn họ.

Tô An phản ứng rất nhanh kéo Vân Giai Thời về phía sau.

Sau khi thoát chết, Vân Giai Thời sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vỗ vỗ ngực.

Người lái chiếc xe Rolls-Royce cũng sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu. Nói thật không phải kỹ thuật lái xe của anh ta không được, vừa rồi chiếc xe như bị trúng tà cứ đâm thẳng về phía hai người kia, tài xế chỉ có thể yên lặng lẩm bẩm phú cường dân chủ văn minh.

Lúc này, từ ghế sau của Rolls-Royce, một người trẻ tuổi khí chất cao quý buớc xuống.

Anh ta có thân hình cao lớn, ngũ quan rõ ràng, ngay cả Vân Giai Thời cũng phải thừa nhận, giá trị nhan sắc của hắn không hề kém cạnh Tô An. Điểm khác biệt chính là, trên người Tô An bao phủ sự lạnh lẽo và thờ ơ, còn người này lại có dáng vẻ nhàn nhã của người sống trong nhung lụa.

“Thật xin lỗi, vừa rồi là lỗi của chúng tôi. Phí tổn thất tinh thần của hai vị có thể ra giá, trợ lý của tôi sẽ gọi cho các vị.”

“Đây không phải vấn đề tiền bạc.” Vân Giai Thời đang định trung thực nói cho hắn biết mình không thiếu tiền lắm, nhưng sau khi nhìn vào đôi mắt hắn một hồi lâu, yếu ớt mà sửa miệng: “…… vấn đề ở đây là tiền có đủ nhiều hay không.”

Vân Giai Thời bỗng nhiên nhận ra, người này cũng là sinh viên đại học A, tên là Bạch Đông Du.

Bạch Đông Du là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Bằng Á. Tập đoàn này hoạt động ở rất nhiều ngành, như truyền thông, bất động sản, y tế, nói tóm lại là bọn họ rất giàu.

Lúc này, Vân Giai Thời cũng thấy hình ảnh phía sau Bạch Đông Du, đó là rất nhiều tấm thẻ đen.

Ai mà ngại tiền nhiều chứ?

Vân Giai Thời nghĩ rồi, khả năng chính mình còn phải nuôi nhãi con Tô An.

Cho nên cô quyết định, lừa hắn!

Bạch Đông Du liếc nhìn đồng hồ đeo tay, có vẻ lịch trình rất bận rộn, hắn lấy danh thϊếp ra, đưa cho Vân Giai Thời: “Đây là phương thức liên hệ của tôi. Sau khi cô ước tính được giá cả, có thể liên hệ cho tôi.”

Một tay Vân Giai Thời vẫn đang bị Tô An kéo, một cái tay khác tiếp nhận danh thϊếp của Bạch Đông Du, mà khi tiếp xúc, cô bỗng nhiên nhíu mày.

Ngay sau đó, cô dùng sức nắm chặt tay Bạch Đông Du.

Tấm danh thϊếp lảo đảo rơi xuống mặt đất.

Bạch Đông Du nhìn bàn tay của mình đang bị nắm chặt, đôi mắt híp lại.

Chẳng lẽ, cô ta không chỉ muốn tiền của mình.

Mà còn thèm muốn…… cơ thể của mình?!