Chương 29: Hoắc Lâm nhuộm tóc đen

Hoắc Lâm nghe thấy lời nói ấm ức của cậu thì rất áy náy, không phải là lỗi của cậu, nếu không phải anh không có mặt mũi gặp người ta, lòng tự trọng bị nhục thì sẽ không đối xử với cậu như vậy.

“Xin lỗi, mấy ngày trước anh cho rằng anh không thi tốt, sợ em xem thường anh, cũng sợ có lỗi với em, cho nên không có mặt mũi gặp em. Nhưng bây giờ ông đây thi đậu rồi, cho nên sẽ cùng lớp với em, sau này đừng phớt lờ ông nữa.”

Yến Khinh vẫn còn tức giận, mang theo oán khí nói: “Là em phớt lờ anh sao? Là anh phớt lờ em mới đúng? Nếu anh không muốn quan tâm em thì đừng để ý đến em, sau khi xóa thì đừng liên lạc nữa.”

Hoắc Lâm nghe thấy lời này thì vội vàng dỗ cậu: “Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, sau này anh không dám nữa, nếu sau này anh còn như vậy thì anh sẽ bị em đánh chết.”

Yến Khinh không có hứng đánh anh chết, chỉ là không muốn quan tâm đến anh: “Sau này anh không dám nữa sao? Nếu sau này anh còn phớt lờ em thì làm sao?”

Hoắc Lâm: “Nếu sau này anh còn phớt lờ em thì anh sẽ để cho em đánh, anh nói là kiểu không ra tay lại, anh đánh quyền rất giỏi, chưa từng thua bao giờ, nhưng nếu như thua em thì anh cam tâm tình nguyện.”

Yến Khinh rất dễ dỗ, nghe anh nói như vậy đã bị dỗ: “Anh đậu rồi sao?”

Hoắc Lâm vui vẻ đưa thành tích của mình cho cậu xem, Yến Khinh nhìn thấy thành tích này cũng bị kinh ngạc: “Tốt như vậy à?”

Hoắc Lâm: “Đúng thế, trước đây đều là do ông đây không thích học hành, nếu anh mà học thì có thể đậu Thanh Hoa Bắc Đại đó.”

Yến Khinh nhìn thấy thành tích này, kích động đến mức hốc mắt đỏ bừng, Hoắc Lâm nhìn thấy dáng vẻ muốn khóc của cậu, cảm thấy không đúng: “Em khóc cái gì? Bởi vì ông đây thi tốt nên em khóc, khóc vì kích động sao?”

Yến Khinh lắc đầu: “Không có, chỉ là cảm thấy có chút không chân thật, nhưng hiện tại anh như vậy là tốt nhất, bởi vì anh như vậy cách với anh của tương lai rất gần.”

Hoắc Lâm nghe thấy lời này thì không hiểu: "Anh của tương lai? Anh của tương lai trông như thế nào, em biết sao?"

Yến Khinh gật đầu: "Em biết, anh của tương lai bày mưu tính kế, tung hoành giới kinh doanh, hôn nhân hạnh phúc, gia đình mỹ mãn."

Hoắc Lâm: "..."

Ông đây còn không dám mơ như vậy.

Yến Khinh nhắc đến quá nhiều thứ đẹp đẽ với anh, khó tránh nói quá nhiều bị anh phát hiện có gì đó không ổn, nhưng hiện tại cậu thật sự không chịu nổi cái đầu như ổ gà của anh.

"Anh có thể cạo tóc không? Trường học bọn em không cho phép anh nhuộm tóc như vậy, anh nhuộm tóc đen đi, để đầu tóc bình thường có được không?"

Hoắc Lâm vốn không có ý định xuống tay với mái tóc của mình, nhưng nghe cậu nói như vậy, anh sờ tóc mình, hình như tóc đen đẹp hơn thì phải.

Buổi tối Hoắc Lâm đi ngang qua một tiệm cắt tóc, lúc đi vào, anh đưa hình ảnh trước đây Yến Khinh đăng lên tìm người cho ông chủ tiệm tóc xem: "Làm kiểu tóc như vậy giúp tôi, tôi muốn kéo thẳng rồi nhuộm đen."

Hoắc Lâm làm tóc hơn một tiếng đồng hồ, làm xong đầu tóc, anh nhìn mình trong gương, quả thật là gọn sàng sáng sủa hơn tóc đỏ rất nhiều.

Ông chủ hỏi anh tại sao đầu tóc trước đó đẹp như vậy mà lại đi nhuộm đen.

Hoắc Lâm sờ tóc mình nói: "Tôi... đối tượng của tôi thích."

...

Lúc Hoắc Lâm trở về, cầm điện thoại tự sướиɠ, anh không thích chụp ảnh tự sướиɠ, chủ yếu là vốn đã rất đẹp trai, dù chụp thế nào vẫn đẹp trai, nên anh không thích chụp.

Nhưng hiện tại chụp ảnh để gửi cho Yến Khinh, muốn để cậu biết mình đã thay đổi, đầu tóc đã trở nên đẹp hơn.

Sau khi anh gửi đi, quả nhiên Yến Khinh cổ vũ, trả lời: [Đẹp trai quá.]

Lời nói này khiến Hoắc Lâm đắc ý.

Mấy ngày nay Hoắc Lâm bận rộn làm thủ tục thôi học, chủ yếu là bây giờ anh đã thi đậu, trường cấp ba bên cạnh đã nộp học phí nên đương nhiên phải học rồi, anh thôi học khiến giáo viên hiện tại của anh kích động đến mức hỏng người, cuối cùng cũng tiễn được bá vương khó xử này đi, sau này không còn bá vương nữa.

Đi đến trường học khác gây họa, suýt chút nữa thì khóc thành tiếng rồi.

Còn có hai người anh em đi theo anh, giáo viên dạy bọn họ cứ nghĩ hôm này là ngày tốt gì đó, một lượt tiễn đi ba bá vương.

Làm thủ tục thôi học cho bọn họ với tốc độ rất nhanh.

Hoắc Lâm với Thủy Đào cùng đi làm thủ tục thôi học, thật không ngờ cậu ta cũng thôi học cùng mình, nhưng cậu ta luôn đi theo anh, có lẽ thôi học cũng không thể đi tiếp, chỉ có thể trở về kế thừa gia nghiệp.

Nhất Trung nằm ngay bên cạnh, bọn họ thu dọn đồ đạc rồi trực tiếp xách sang đó, trước đây ở ký túc xá, mọi thứ đều có thể dùng được, cho nên bây giờ khiêng túi lớn túi nhỏ đi qua đó.

Hoắc Lâm cho rằng đến cửa Nhất Trung thì có thể tạm biệt Thủy Đào, kết quả không ngờ Thủy Đào lại đi vào cửa Nhất Trung cùng với mình, hai tay của bọn họ tay xách thùng nước còn có móc treo quần áo và nệm, nhìn Thủy Đào muốn đi vào theo mình, Hoắc Lâm chỉ sợ cậu ta bị bắt ra ngoài nên vội vàng nói với cậu ta: "Thủy Đào được rồi, tao biết trong lòng mày có người đại ca như tao, tao cũng biết mày rất yêu tao, mày đưa tao đến đây là được rồi, mày mau trở về đi, không cần đưa vào nữa."

Thủy Đào cũng vác túi lớn túi nhỏ giống anh, nghe thấy lời này của anh, khuôn mặt mơ màng hỏi anh: "Cái gì, đại ca, em cũng học trường này mà. Anh thi đậu Nhất Trung, em có thể không đậu vào Nhất Trung sao? Em chắc chắn là đến với anh đó."

Hoắc Lâm: "???" Anh khϊếp sợ rồi, lẽ nào bình thường Thủy Đào thi cử đều là giả sao?

"Sao mày cũng đến Nhất Trung, mày thi đậu rồi sao?"

Thủy Đào nghe đến đây thì không khỏi bật cười: "Em không thi đậu, nhưng nhà em có tiền mà, em nói với bố mẹ là em muốn đến Nhất Trung học, bố mẹ em rất vui mừng, nói cuối cùng em cũng hiểu thế nào là phấn đấu, vì vậy suốt đêm qua đã quyên đất trống xây khu trường học mới cho nhà trường, hiệu trưởng rất cảm động nên đã cho em một vị trí."

Nhất Trung bọn họ muốn xây khu trường học mới, dù sao thì nơi này cũng đã cũ kỹ, muốn đổi môi trường tốt hơn, chủ yếu bên cạnh là trường dạy nghề, ảnh hưởng thật sự quá lớn.

Bọn họ muốn xây dựng một mảnh đất mới nhưng đất mới lại rất đắt tiền, bố Thủy Đào hào phóng quyên tặng đất khiến hiệu trưởng đâu có lý do từ chối, nên trực tiếp để một vị trí cho cậu ta vào học.

Thủy Đào cứ như vậy mà vào.

Hoắc Lâm hiểu rồi, thì ra là tiêu tiền để vào.

Cũng được, sau này hai người họ cũng có thể chăm sóc nhau, dù sao thì cũng đi với nhau rồi, nên xách đồ cùng đi vào.

Thủy Đào tò mò hỏi Hoắc Lâm: "Nhưng đại ca, sao anh vào được vậy, anh không có tiền mà."

Hoắc Lâm: "Tôi thi vào, đứng thứ nhất đấy."

Thủy Đào khϊếp sợ khóc lên: “Đại ca, anh gian lận cũng không nói cho em biết, cũng không truyền giấy cho em, anh gian lận thế nào vậy? Anh đỉnh quá đi, gian lận mà đứng thứ nhất luôn. Nếu như anh sớm nói cho em biết có cách như vậy, thì em cũng có thể thi đậu rồi.”

Hoắc Lâm: "..."

Anh không muốn nói chuyện với cậu ta nữa, hiện tại Thủy Đào rất sùng bái người đại ca là anh, nhân tài, đúng là nhân tài.

Hai người họ xách đồ đi tìm giáo viên tuyển sinh bên này, giáo viên không biết những sự tích uy phong của Hoắc Lâm ở trường dạy nghề bên cạnh.

Cho rằng anh là em bé ngoan thi được hạng nhất nên rất thích, cả đường còn rất nhiệt tình đưa bọn họ đến ký túc xá, còn sắp xếp cho bọn họ ở cùng một ký túc xá.