Chương 28: Bạch gâu gâu

Lần đầu tiên La Dương nghe đến cái tên Bạch Cẩm, là ở trên quang võng.

Lúc ấy, cái tên này đối với hắn xa xôi dịu vợi, tựa như một thiên chi kiêu tử ở trên đài cao, tiền đồ rộng lớn, tương lai sáng lạn, chúng tinh phủng nguyệt.

Còn hắn, chỉ là một kẻ thô tục tầm thường, lang bạt rày đây mai đó.

La Dương nghĩ vậy!!

Hắn cũng tự cảm thấy như vậy!!

Bach Cẩm là nhà khoa học, cha mẹ hắn cũng là nhà khoa học, ông nội bà nội hắn cũng là nhà khoa học!!

Đời đời kiếp kiếp đều là nhà khoa học!!

Cả gia phả nhà bọn họ đều không thoát khỏi viện nghiên cứu.

Bọn họ như một cỗ máy liên tục cống hiến cho xã hội, vì lợi ích của nền văn minh nhân loại. Bọn họ sinh ra các nhà khoa học lỗi lạc, nếu đứa trẻ không đủ thông minh, có thể được chỉnh sửa gen từ khi nằm trong bụng mẹ.

Thế giới này cần người thông minh ngoan ngoãn, người bên ngoài thông minh sẽ không đủ ngoan ngoãn, cũng sẽ phá rối lợi ích của một số người bề trên trong xã hội.

Thế nên, những nhà khoa học được tạo ra một cách công nghiệp hóa thế này là tiện lợi nhất!!

Bọn họ phải đảm bảo nhà khoa học tương lai của bọn họ được sinh ra thật hoàn mỹ.

Đó là cách Bạch Cẩm được sinh ra trên cõi đời này.

Bạch Cẩm ….... dường như từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành, chưa từng bước chân ra khỏi viện nghiên cứu.

Bởi vì hắn còn hơn cả hoàn mỹ, vượt qua cả thiên tài lỗi lạc nhất lịch sử, người bên ngoài gọi hắn là đứa con của thần linh!

Từ khi còn là một đứa trẻ, tất cả những bước nhảy vọt của nền văn minh nhân loại, đều có một phần công lao không nhỏ của Bạch Cẩm.

Tất cả những gì bọn họ biết được ở Bạch Cẩm, chỉ là qua những bức ảnh mơ hồ trên báo đài và những phát minh mới lạ đầy thần kỳ của hắn.

Lúc đó, La Dương từng nghĩ, nếu mình mà gặp được người này, chắc chắn sẽ tránh xa ra một chút, tốt nhất là không gặp luôn thì càng may mắn.

Nghe nói người thông minh đến cực hạn có thể đọc được suy nghĩ của người khác.

Đối diện với một người có thể lột trần tất cả mọi thứ về bạn, kể cả những bí mật giấu kín tận sâu trong lòng, chỉ mới tưởng tượng thôi là đã thấy sợ rồi!!

Con người luôn sợ hãi những gì họ không biết, nhất là khi đối mặt với một sự tồn tại còn cao cấp hơn bọn họ gấp nhiều lần.

Hơn nữa, là một sản phẩm hoàn mỹ nhất của nhân loại từ trước đến nay, Bạch Cẩm luôn không thích giao tiếp với người bên ngoài, chỉ an an ổn ổn làm một cỗ máy trong nhà kính không hơn không kém.

La Dương nghĩ vậy, cũng không thèm quản mình đang dùng thiết bị do ai phát minh ra, chuyên tâm làm tốt nhiệm vụ của mình, mỗi ngày đều chìm trong chém chém gϊếŧ gϊếŧ.

Mọi chuyện tưởng chừng kết thúc như vậy, cho đến khi, mạt thế xảy ra!!

Đúng vậy, là mạt thế!!

Chính là khi con người dần làm cạn kiệt sự sống của hành tinh, khi tội ác và bóng tối bao trùm, khi một lũ con người tham lam độc ác được người người tôn kính tung hô, khi những nỗ lực tốt đẹp bị tham vọng tiền tài đánh bại.

Thay vì bảo vệ thế giới, người ta càng muốn trở nên giàu có và quyền lực hơn!!

Và khi những người tham lam, ích kỷ và độc đoán lên ngôi, thì những con người khác lũ lượt từ bỏ những giá trị mà mình đang theo đuổi, chạy theo những người như vậy, tìm cách để có thể trở thành những người như vậy, bởi vì khi đó, mọi lời nói mới trở thành chân lý, mọi việc làm dù đúng sai tốt xấu đều được người khác noi theo.

Tri thức phải khom lưng cúi gối trước đám đông, đạo đức dần bị thay thế bởi những giá trị bẩn thỉu gắn mác phù phiếm tươi đẹp, con người dần bị tẩy não, đời này qua đời khác, thế hệ này qua thế hệ khác.

Thế nên, Bạch Cẩm, thành quả của chỉnh sửa gen, được sinh ra!

Thế nên, hành tinh của bọn họ đã chết!

Một hành tinh chết, không còn có thể nuôi sống bất kỳ một loài sinh vật sống nào, hoàn toàn cạn kiệt năng lượng sống.

Để tồn tại, vạn vật đều biến dị, kể cả nhân loại!

Tang thi phiêu đãng khắp nơi, cắn xé người sống một cách đầy kinh tởm. Thực vật ăn thịt người, động vật cũng ăn thịt người, con người từ vị trí đỉnh của chuỗi thức ăn, chớp mắt rơi xuống hàng cuối cùng.

Hiện thực tàn khốc còn khủng khϊếp hơn cả những bộ phim xác sống đáng sợ nhất!!

Vạn vật như đang cất lên tiếng nói

Ôi loài người, một lũ vô tri và thiển cận, tham lam và ngu xuẩn!!!

Các ngươi nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp!!

Các ngươi không xứng có được kết cục tốt đẹp!

Những người sống sót vật vã trong tuyệt vọng, mỗi ngày mỗi giờ, mỗi phút mỗi giây, đều đang giãy dụa giữa ranh giới sự sống và cái chết.

Nhưng không lâu sau, bọn họ dần có một hy vọng mới!!

Đó chính là Bạch Cẩm, là đứa con của thần linh đưa xuống, có trách nhiệm và nghĩa vụ cứu vớt bọn họ.

Trong mạt thế, có một số ít người kích phát dị năng, phổ biến nhất là năm hệ kim mộc thủy hỏa thổ, nhưng hầu hết đều rất yếu ớt, còn thua cả một người dùng vũ khí năng lượng cao do Bạch Cẩm nghiên cứu ra.

Nhưng Bạch Cẩm lại khác, Bạch Cẩm đã thức tỉnh dị năng hệ tinh thần cường đại nhất, có thể điều khiển cả tang thi và chống lại sinh vật biến dị.

Thành phố nơi Bạch Cẩm sinh sống hình thành nên một khu an toàn, và hiển nhiên là khu an toàn này không phải là do Bạch Cẩm mở ra, mà là những người đứng trên đỉnh cao danh vọng mở ra.

Mà Bạch Cẩm, vĩnh viễn là một công cụ kiếm tiền của bọn họ.

Bạch Cẩm thừa biết bọn họ nghĩ gì, nhưng bởi vì hắn vốn dĩ cũng chỉ là một sản phẩm của phòng thí nghiệm, Bạch Cẩm vốn rất đạm mạc với thế giới bên ngoài, lúc nào cũng khoác lên lớp áo dửng dưng vô tình.

Hắn có thể chạy ra ngoài chiến đấu với tang thi, cứu vớt nhân loại, là bởi vì chính hắn cũng là một nhân loại, cũng chỉ đơn giản là chung một giống loài, có chung kết cấu sinh học mà thôi!!

Nhưng nếu bắt Bạch Cẩm đối mặt với những âm mưu hiểm độc dối trá trong căn cứ người sống, hắn thà rằng ở lì trong viện nghiên cứu chơi với máy móc còn hơn!

Dần dà, trong mắt người bình thường, Bạch Cẩm là một vị anh hùng đương nhiên, mà trong mắt những kẻ bề trên, một Bạch Cẩm là không đủ.

Thứ công cụ ngoan ngoãn này, bọn họ muốn có nhiều hơn, nhiều hơn nữa!

Hàng loạt thí nghiệm nhân bản vô tính diễn ra, nhưng chưa kịp thành công, tang thi triều đã đến.

Đứng trước mạt thế, mạng người như cỏ rác, những người bên ngoài đều đang vật lộn với sống chết, những nhân loại được bảo vệ này không những cảm thấy may mắn, mà vẫn mãi bám lấy sự tham lam và ngu xuẩn không rời.

Tang thi triều mang đến một làn sóng tang thi mấy ngàn con, thậm chí mấy chục vạn con, tấn công những căn cứ người sống tập trung ở phía bắc, từng căn cứ dần bị diệt sạch,đội quân tang thi ngày một lớn mạnh hơn.

Căn cứ có Bạch Cẩm cũng dần không thể chống chọi được, trên trời có tang thi chim, mặt đất có đội quân tang thi, lòng đất có thực vật biến dị và tang thi giun, …. tất cả đều dồn dập tấn công miếng mồi ngon mang tên người sống này.

Tang thi người, tang thi động vật, thực vật biến dị, động vật biến dị, …. đồng loạt xuất hiện.

Qua vài ngày cầm cự, nhân loại rơi vào đường cùng, lúc này, những bộ mặt xấu xa nhất của nhân loại càng hiện rõ.

Bọn chúng xô đẩy nhau chạy trốn, tình bạn, tình thân, tình yêu, tình người chả là cái gì cả, như một bầy thú hoang chạy loạn, giẫm đạp lên nhau mà sống.

Trong lúc đó, anh hùng Bạch Cẩm hiển nhiên là xứng đáng ở loại bảo vệ cho loài người, nên bọn họ ném Bạch Cẩm còn đang suy yếu do dùng dị năng tinh thần quá độ vào trong biển tang thi.

Không lâu sau, bầy tang thi xuất hiện một tang thi vương mới, thành phố này toàn bộ tuyệt duyệt!!

Lúc đó, ở ngoài rừng rậm phía nam, La Dương còn đang vật lộn với thực vật biến dị, bị đám dây leo khổng lồ đâm thành cái sàng, nhìn vào tưởng đâu cái rổ được đan bằng thịt người với dây mây.

Tại mạt thế, hắn may mắn thức tỉnh dị năng điều khiển động vật, những con thú biến dị trong rừng không làm gì được hắn.

Bởi vì trong rừng có quá nhiều sinh vật biến dị, bọn chúng cả tang thi cũng cắn nuốt, tang thi không dám bén mảng đến, nên nơi đây đối với người khác là nơi nguy hiểm trùng trùng, nhưng đối với La Dương lại là nơi dễ thở hơn một chút.

Khác với người thường tìm cách vào những khu người sống trú ẩn, La Dương từng tận mắt chứng kiến một số dị năng giả bị phòng nghiên cứu bắt đi. Lấy mạng ra phục vụ nghiên cứu, hắn không bị ngu.

La Dương tự mình ý thức được, thế giới này đã hoàn toàn đổ nát, hiện giờ chỉ có thực lực mạnh mẽ mới có thể tiếp tục sống, cường giả vi tôn.

Nên hắn phải nỗ lực khiến bản thân ngày càng mạnh hơn, mạnh hơn nữa!

Sau vài năm liên tục di chuyển ở bên ngoài, thực lực La Dương dần trở nên cường đại không ai bì nổi, hắn làm lại nghề cũ, sát thủ.

Nhưng hiện tại, đa phần nhiệm vụ của hắn là gϊếŧ tang thi, vào các thành thị cũ lấy lại vài thứ có ích cho người sống, hay đem một vài mẫu thực vật biến dị trở về cho các căn cứ.

Nhờ vậy, La Dương mới biết được chuyện về Bạch Cẩm.

Cái thể loại anh hùng bị hại đầu tiên này La Dương thấy không ít, nên hắn rất lười để ý, hắn chỉ cầu nguyện đừng gặp con tang thi vương này thôi!

Dị năng tinh thần điều khiển được mọi thứ so với dị năng điều khiển động vật, nghĩ sao cũng thấy mình thua!!

Nhưng hắn nào biết, định luật Murphy không chừa một ai, La Dương đi đêm nhiều có ngày gặp ma, chạy bên ngoài mấy năm cũng có ngày bị tang thi vương chặn đầu.

Ngoại trừ cơ thể chỗ lõm chỗ thiếu ra, con tang thi vương này nhìn qua vẫn khá sạch sẽ, khá giống với tấm hình năm đó trên báo của Bạch Cẩm.

Nhưng nói thật, nhìn sao cũng buồn nôn lắm, một con mắt của tang thi vương còn đang muốn nhảy ra ngoài kia kìa! Thịt trên bụng chỉ còn mỗi chỗ bẹ sườn, thấy cả ruột lòng thòng được may vá lại một cách xinh đẹp ngăn nắp.

La Dương không khỏi cảm thán, người trong phòng nghiên cứu đúng là khác biệt, ổ bụng chỉ còn mỗi xương sống và nội tạng cũng được sắp xếp lại hoàn mỹ như thế, chả bù cho hắn chỉ bị tang thi thú xé mấy phát mà tự mình may vá lại thấy gớm.

Lúc đó trên tay Bạch Cẩm còn đang cầm một quả tim …... người cắn dang dở, hình như là vừa mới ăn trưa xong.

Hết cách, chạy không được, đánh thì hên xui may rủi còn giữ được mạng, không đánh thì lại có thêm một con tang thi cao cấp.

Nhưng không biết tại sao, giữa thực lực cách nhau một trời một vực, La Dương lại có thể lấy trứng chọi đá gϊếŧ được tang thi vương.

Sau đó, hắn tiếp tục lang bạt, cho đến khi tang thi dần bao trùm hành tinh, cho đến khi con người dần tuyệt duyệt.

La Dương buồn chán, quyết định biến thành tang thi, thử cảm giác đi săn con người thế nào?!! (. ❛ ᴗ ❛.)

Nào ngờ hắn chưa kịp biến thành tang thi, đã bị một bầy tang thi cá mập sống trên bờ hại chết!! (╯°□°)╯︵ ┻━┻

Đó là lần đầu tiên La Dương biết lũ cá này cũng có thể lên bờ định cư?!!!

Thật là mở mang tầm mắt!!

Sống lâu rồi chuyện gì cũng thấy được mà!! (⁠ノ⁠ಥ⁠,⁠_⁠」⁠ಥ⁠)⁠ノ⁠彡⁠┻⁠━⁠┻

Cảm giác bị hàm răng cá mập nhai ngấu nghiến đến chết không dễ chịu, La Dương hôn mê thật lâu, đến khi mở mắt ra đã bước sang một thế giới khác.

Ban đầu hắn còn tưởng nơi đây là tây thiên cực lạc:)))

Nếu sau khi chết có thể bay qua tây thiên cực lạc, biết vậy chết sớm mẹ luôn cho rồi, giãy dụa sống chi cho đến giờ này mệt mỏi quá??!!

Cuối cùng thì La Dương cũng hiểu cảm giác của con tang thi vương năm đó, chắc hẳn nó đã đi rất lâu để tìm ra một người có thể gϊếŧ chết nó.

Ở tây thiên cực lạc, hắn bị teo nhỏ, đành phải làm lao công sống qua ngày.

Cho đến một ngày, La Dương gặp lại tang thi vương dưới hình hài con người.

Bạch Cẩm lúc này đang dùng dị năng tinh thần chiến đấu với một thứ gì đó cực kỳ cường đại, khiến La Dương không chú ý cũng không được.

Sau này La Dương mới biết được tên của nó, gọi là Hệ thống nuôi dưỡng ác nhân.

Hệ thống có một kịch bản, vạch sẵn đường đi nước bước cho thế giới này, nếu nó đã trói định người nào, người đó phải làm theo những gì nó mong muốn.

Mà người yêu của Bạch Cẩm, vì không đủ ti tiện độc ác, nên bị nó ném linh hồn ra khỏi cơ thể, đưa vào một linh hồn khác tam quan đầy lỗi để dễ khống chế hơn.

May mắn Bạch Cẩm trở về phát hiện kịp thời, nếu không, Ngôn Mặc thật sự đã sớm biến mất.

Hệ thống bỗng dưng xuất hiện không biết từ đâu đến, thực lực cường đại, đến Bạch Cẩm cũng khống chế không nổi, thỉnh thoảng phải nhờ La Dương qua giúp hắn.

À, không phải là giúp đỡ, mỗi lần La Dương đi tàu qua đều được ăn ngon thỏa thích, còn được trả 3000USD.

Hơi ít, nhưng La Dương là người không biết giữ tiền, tiền nhiều thế nào cũng bay màu hết được, mà hắn ở thế giới này chỉ muốn bình bình đạm đạm sống qua ngày, ăn no chờ chết, đó chính là lý tưởng của hắn.

Không có tang thi, không có gϊếŧ chóc, không có ngươi sống ta chết, La Dương chỉ cần như vậy là đủ, chỉ cần an nhàn, cho dù làm lao công cả đời cũng chả sao.

Bạch Cẩm sau ngần ấy năm vật lộn với hệ thống, cuối cùng cũng thành công thu thập được linh hồn Ngôn Mặc, đưa đi nuôi dưỡng trong thân xác của kẻ xâm chiếm ở một thế giới khác, còn linh hồn kẻ xâm chiếm và hệ thống thì bị hắn nhốt lại trong đầu.

Bạch Cẩm muốn dựa vào cốt truyện cẩu huyết để gọi linh hồn Ngôn Mặc trở về, La Dương thấy thế liền kêu hắn chỉnh sửa đôi chút, ví dụ như thêm vào một ảnh đế tên La Dương, như vậy, với sự tham tiền không nhỏ của bạn học Ngôn Mặc, hắn có thể danh chính ngôn thuận nằm vùng trong Giải trí Ngôn Tinh, giúp Bạch Cẩm xua tan lũ ong ong bướm bướm.

Mà thực ra là, La Dương nghe nói đóng phim nhàn lắm, mỗi năm đóng một bộ là được, lương cũng cao, với kiểu người sống nay chết mai như hắn quả là tuyệt phối!!!

Đến tận sau này, La Dương mới biết, à, thì ra minh tinh cũng méo có nhàn, bận chết mje!!

Thế nhưng hệ thống này thật sự rất khủng bố, mỗi lần cốt truyện bị thay đổi một chút, nó sẽ nhảy ra hành hạ người khác, mà đỉnh điểm của sự thay đổi chính là hai chồng chồng Ngôn Phi Ngang lẽ ra phải chết trên biển lại được Bạch Cẩm đưa trở về.

Nói đến đây, La Dương dừng lại, với tay lấy áo mặc vào!!

Cơ thể khủng khϊếp thế này, trưng ra bên ngoài một hồi chỉ tổ khiến người khác nôn chết thôi!!

Những vết sẹo này không còn là ở mức độ xấu xí nữa, mà là cực hạn kinh tởm, năm đó thịt hắn bị thối, xém nữa ổ bụng thành ổ ký sinh cho lũ giòi biến dị, con nào con nấy béo mập trắng múp, to bằng cánh tay con nít.

Đó là lý do hắn ngoại trừ lúc nhốt mình trong phòng tắm, dù làm gì cũng không cởϊ qυầи áo ra.

Đến chính mình nhìn vào cũng buồn nôn, đừng nói là người khác!!

Chưa kịp mặc áo xong, La Dương loáng thoáng thấy Ngôn Mặc chạy ra ngoài.

Trước khi đi, Ngôn Mặc hỏi hắn, “Bạch Cẩm và cậu khác nhau như thế nào?”

La Dương ngẫm nghĩ một lúc, mới trả lời, “Đại khái là thân thể Bạch Cẩm xài không được nữa, nên ông trời quyết định cho hắn được tái sinh. Còn tôi chỉ bị tang thi cá mập nhai, nên còn tạm ổn, bị ổng vứt thẳng qua thế giới này sống tiếp.”

Có lẽ trong quá trình xuyên qua có vấn đề, nên tự nhiên lúc đó hắn bị biến thành đứa con nít sáu tuổi.

Sầu thiệt sự!!╭(╯^╰)╮