Chương 2

Cảnh này có chút quen thuộc, Sở Thời Thời nghĩ. Hình như cậu chính là quả trứng giả mà Long Ngạo Thiên gửi đến bên cạnh Phong Bất Yếm làm gián điệp?

Phỏng đoán của cậu đã được hệ thống xác nhận.

Trong nguyên tác có đề cập rằng, sau khi coi Phong Bất Yếm là cái gai trong mắt, bề ngoài Lệ Niên vẫn duy trì mối quan hệ huynh đệ với Phong Bất Yếm, nhưng thực chất đã bắt đầu ngấm ngầm ra tay.

Quả trứng được ngụy trang thành khoáng thạch này chính là gián điệp đầu tiên mà Lệ Niên gửi đến bên cạnh Phong Bất Yếm.

Quả trứng bề ngoài là một tảng đá, nhưng thực chất bên trong ẩn giấu một bộ giáp mini đặc chế, dùng cho việc thu thập thông tin và thực hiện các nhiệm vụ bí mật.

Để tránh bị phát hiện, Lệ Niên còn tốn công tạo ra một lớp vỏ trứng nhân tạo giữa tảng đá và giáp mini, biến nó thành một quả trứng sinh học bị khoáng thạch hóa, tức là một lớp ngụy trang kép.

Nhưng giờ đây, Sở Thời Thời đã thay thế giáp mini gián điệp kia, trở thành quả trứng này.

Đống khoáng thạch tuy trông không có gì đặc biệt, nhưng đây là loại khoáng sản hiếm do Phong Bất Yếm thu mua, sau đó chia cho các thành viên trong đội săn của mình.

Linh Linh Bá nói: “Theo cốt truyện, sắp tới ký chủ sẽ được giao cho Long Nham.”

Long Nham là một trong những thành viên đội săn của Phong Bất Yếm, bản thể của anh ta là một con rồng khổng lồ, rất thích sưu tầm các loại khoáng thạch kỳ quái.

“Long Nham sẽ đưa ký chủ vào khoang trưng bày của anh ta, và mục tiêu đầu tiên của ký chủ là hấp thụ năng lượng xung quanh và phá vỏ!”

Giọng nói máy móc của Linh Linh Bá lộ ra chút phấn khích, rõ ràng là rất mong đợi điều này.

Sở Thời Thời liếc nhìn nó, muốn nói lại thôi. Cậu biết Linh Linh Bá là một hệ thống mới, đây là công việc đầu tiên của nó.

Mới đi làm, ai cũng đều nhiệt tình như vậy, thì ra điều này cũng áp dụng với hệ thống.

Linh Linh Bá vẫn tiếp tục nói: “Đợi ký chủ phá vỏ xong, chúng ta có thể tiến vào giai đoạn nhiệm vụ thứ hai.”

Sở Thời Thời vẫy đuôi cá, giơ tay lên xin phép: “Có thể không phá vỏ được không?”

Giọng nói phấn khởi của hệ thống lập tức ngừng lại, mang theo chút bối rối: “Không phá vỏ sao?”

Sở Thời Thời: “Cậu có biết hội chứng sợ giao tiếp không?”

Linh Linh Bá nhanh chóng phát huy thế mạnh của hệ thống, lập tức lên mạng thu thập thông tin: “Giờ thì biết rồi.”

Chú cá nhỏ xanh biếc xấu hổ đáp: “Rất tiếc, tôi chính là người mắc chứng đó.”

Giọng hệ thống nghi hoặc: “Ký chủ không giống người mắc hội chứng sợ giao tiếp.”

Sở Thời Thời trả lời vô cùng đanh thép: “Vì cậu không phải người.”

Không phải người thì không cần sợ giao tiếp, Linh Linh Bá lại cảm thấy điều đó thật sự có lý.

Người cá nhỏ chống cằm, mong ngóng: “Cái vỏ trứng này khiến tôi cảm thấy an toàn. Tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả, chỉ để được sống trong vỏ trứng này suốt đời.”

Linh Linh Bá vô tình đáp lại: “Nhưng ký chủ, hiện giờ anh chẳng có gì cả.”

Sở Thời Thời nghiêm túc: “Không, tôi còn có một tấm lòng nhiệt huyết.”

Linh Linh Bá: “…?”

Hệ thống nhấp nháy đèn đỏ nhỏ, quyết định bỏ qua những lời nó không hiểu: “Sau khi phá vỏ, việc đầu tiên ký chủ phải làm là giành được lòng tin của mục tiêu.”

Sở Thời Thời phàn nàn: “Người bình thường có não sẽ chẳng bao giờ tin một chú cá xa lạ không rõ lai lịch chứ?”

Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Phong Bất Yếm thích giáp máy. Nếu cậu biến tôi thành một con robot nhỏ, có lẽ anh ta sẽ nhìn tôi lâu hơn một chút.”

Linh Linh Bá đầy tự tin: "Tự tin lên ký chủ, anh là nhân ngư duy nhất trong toàn vũ trụ, không ai có thể không thích anh cả."

Nó thậm chí còn nhấn mạnh: "Duy nhất nhé! Là nhân ngư duy nhất!"

Trong thế giới này, loài nhân ngư đã tuyệt chủng từ hàng ngàn năm trước, nên việc Sở Thời Thời là nhân ngư duy nhất trong toàn vũ trụ là hoàn toàn chính xác.

Dù rằng chú nhân ngư này hiện giờ chỉ là một quả trứng nhân ngư giả tạo.

Sở Thời Thời lại một lần nữa muốn nói gì đó nhưng thôi, cậu giữ thái độ thận trọng trước sự tự tin kỳ lạ của Linh Linh Bá.