Chương 21

Ở thành phố ngầm này, mọi người dùng mật danh làm ID, không được trùng lặp và có giá trị tương đương với tên thật trong khu vực. Mật danh "Vai Hề" của Phong Bất Yếm là do robot ngẫu nhiên chọn khi anh đến đây lần đầu, còn chiếc mặt nạ cũng là một món anh tiện tay mua ở một quầy ven đường.

Khả năng của Phong Bất Yếm quá đặc biệt, cộng thêm việc anh đã quá nổi bật ở công hội Thợ săn, nên dù anh có cố che giấu, khi sử dụng năng lực, chắc chắn sẽ bị nhận ra. Thế nên anh quyết định từ đầu không cần phải che đậy gì cả.

Anh đeo mặt nạ hề không phải vì muốn che giấu hoàn toàn danh tính, mà chỉ để tránh bị quá nhiều người nhận ra làm ảnh hưởng đến hành động của mình. Hơn nữa, anh cũng cảm thấy chiếc mặt nạ hề này khá ngầu.

Phong Bất Yếm rất quen thuộc khu vực này, Sở Thời Thời nằm bên trong vỏ trứng cứ dán mắt vào, không kịp nhìn rõ cảnh vật xung quanh đã thấy chúng vùn vụt trôi về phía sau. Cậu chỉ nhận ra rằng số lượng người mỗi lúc một đông, và Phong Bất Yếm có vẻ như cứ chen vào nơi đông đúc nhất mà đi, cuối cùng dừng lại ở một khu vực rất náo nhiệt.

Đó là điểm cuối của một con phố sầm uất, không rõ cửa hàng nào đã dựng một quầy hàng ngoài trời, xung quanh có hàng lớp người vây kín.

Tiểu nhân ngư run rẩy đôi tai, khẽ chọc vào Linh Linh Bá: “Nhanh lên, giảm âm lượng xuống chút đi, tai tôi sắp nổ tung rồi!”

Phong Bất Yếm đứng ngoài đám đông quan sát trong giây lát, rồi nhét chiếc túi lông vào lòng, bắt đầu len lỏi vào đám người.

Sở Thời Thời trong hòn đá trứng cảm thấy như sắp nghẹt thở. Vỏ trứng quá trong suốt, khiến cậu gần như nghĩ mình thực sự đang bị vây trong đám người đông nghịt này. Nỗi sợ giao tiếp xã hội của cậu bùng lên, kêu báo động liên tục.

May mắn thay, kỹ năng luồn lách của Phong Bất Yếm rất thành thạo, chỉ mất vài giây anh đã lọt vào trung tâm đám đông.

Mọi người đứng vây quanh một sạp hàng đá quý ngoài trời, Sở Thời Thời chuyển hướng nhìn vào sạp hàng, cố gắng không nhìn về phía đám đông để cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Linh Linh Bá lo lắng phát ra ánh sáng đỏ: “Ký chủ, cậu ổn không đấy?”

Tiểu nhân ngư nằm bẹp trên mặt nước, cái đuôi xanh đẹp đẽ vô lực đung đưa theo dòng nước, toàn thân toát lên vẻ chán chường.

Linh Linh Bá thậm chí còn tưởng rằng mình thấy được một đám sương mù mờ nhạt thoát ra từ miệng cậu.

Một lúc sau, Sở Thời Thời mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Bá, trong hệ thống có bán thuốc chống sợ người không?”

“Không… không có.” Linh Linh Bá lắc lư. “Mà có đi nữa thì chúng ta cũng không mua nổi.”

Hiện tại cả hai thật sự nghèo đến mức không có nổi một điểm tích lũy nào.

Tiểu nhân ngư xanh lại chúi đầu vào nước.

"Tôi không chịu nổi nữa rồi.jpg"

Phong Bất Yếm không nghe thấy tiếng nói bên trong trứng, nhưng cảm nhận được sự rung động khác thường của hòn đá.

— Hình như có chút căng thẳng?

Anh nâng hòn đá lên cao hơn, hạ giọng hỏi: "Sợ rồi à?"

Hòn đá trứng không có phản ứng.

Bên trong, hệ thống đã giảm âm thanh xuống mức thấp nhất, còn Sở Thời Thời đang né tránh thực tế, nằm sấp trên mặt nước nên không nghe thấy câu hỏi của Phong Bất Yếm.

Phong Bất Yếm nhíu mày. Đây là lần đầu tiên hòn đá không phản ứng lại câu hỏi của anh.

Anh nhìn xung quanh một lượt, kéo túi lông lại gần hơn, cài kín áo khoác, giấu hòn đá vào trong lòng.

Bên trong vòng vây, một quầy hàng bán đá quý ngoài trời đang được rất nhiều người chú ý. Một người đàn ông đang đứng cạnh quầy la lớn: "Mở, mở nữa! Tao không tin không mở ra được thứ tốt!!!"

Chủ quầy bên cạnh tủm tỉm cười: “Được thôi.”

Ngay khi lời vừa dứt, cỗ máy chuyên nghiệp liền hạ xuống, bắt đầu mài dũa khối đá đỏ ngà. Tuy nhiên, sau khi mài xong, chỉ lộ ra một lớp đá đen đỏ loang lổ, xấu xí hơn ban đầu.

Đám đông xung quanh đồng loạt phát ra tiếng thở dài.

"Coi bộ không ổn rồi, anh Long mở mấy tảng đá rồi?"

"Chắc cũng phải bảy tám tảng, hôm nay anh Long không được may mắn rồi!"

“Nhìn mà thấy xót ruột, toàn là tiền đấy!!!”

Ông chủ quầy hàng hỏi: "Anh Long, có tiếp tục không?"

Người đàn ông được gọi là anh Long có dáng người vạm vỡ, tay áo ngắn cuốn cao lên đến vai, để lộ đôi cánh tay cuồn cuộn cơ bắp. Bộ đồ bình thường mà anh ta mặc bị ép đến mức trông như bộ đồ bó sát.

“Chết tiệt, tiếp tục, dĩ nhiên là phải tiếp tục chứ! Lão tử chẳng thiếu tiền đâu, sợ quái gì!” Người đàn ông vạm vỡ tặc lưỡi, rõ ràng có chút hưng phấn, "Tránh ra, để tôi tự làm!"

Ngay lúc đó, một giọng nói trầm lặng nhưng đầy uy lực vang lên từ bên cạnh: “Long Nham.”

“Đừng hòng ai cản được lão tử, hôm nay lão tử nhất định—”

Chưa kịp nói hết câu, Long Nham khựng lại, chợt nhận ra giọng nói này nghe quen quen.

Anh ta quay đầu lại một cách cứng đờ, vừa quay vừa cảm thấy hơi sợ, giọng nói vừa đùng đùng khí thế liền yếu xìu: “Đầu... Đầu lĩnh? Sao... sao anh lại ở đây?”

Đám đông xung quanh nghe vậy, ánh mắt lập tức đổ dồn về phía người đàn ông đang đeo mặt nạ chú hề.

“Trời đất, anh Phong đến từ khi nào vậy?”

“Á á á, tôi đứng canh anh Long ở đây gần cả tháng rồi! Cuối cùng cũng chờ được Phong đội xuất hiện!!!”

“Muốn xem tiếp vụ cược đá thì tốt nhất nên đi đi, anh Phong đã đến thì anh Long chắc chắn sẽ không tiếp tục nữa đâu…”

Phong Bất Yếm không nói gì, cũng không bận tâm đến những lời bàn tán xung quanh. Anh chỉ khẽ nhấc cằm, ra hiệu cho Long Nham ra ngoài nói chuyện.

Long Nham đành ngậm ngùi thu dọn đồ đạc, lẽo đẽo theo sau Phong Bất Yếm.

Ông chủ quầy cũng không phải lần đầu thấy Long Nham bị "bắt tại trận". Thấy tình hình như vậy, ông lập tức thu dọn quầy hàng, vẫy tay nói: "Anh Long! Lần sau lại ghé nhé!"

Trong giới giang hồ dưới phố ngầm, hầu như không ai là không biết chú hề chính là Phong Bất Yếm.

Thấy Phong Bất Yếm đi ra, đám đông tự động dạt ra tạo thành một lối đi, tiếng ồn ào cũng giảm hẳn.