Chương 51: Tay trong tay. (2)

Thất bại, quá mức thất bại, thì ra kiếp trước mình thất bại như thế, cô nàng này luôn cư xử thân thiện lịch sự, không ngờ kết quả dán lên mặt họ hai chữ đặc sắc như vậy rồi.

Nếu không phải vì làm báo tường, dẫn tới loạt chuyện tình cờ sau đó, giúp hai bên càng lúc càng thân thiết, e là y và Du Hiểu tới giờ vẫn không hề biết ấn tượng đầu tiên của hai đứa trong lòng người ta tệ như vậy.

Trình Nhiên chưa cam tâm sắn tay áo lên, quyết kéo người khác chết chùm: - Nào nào nào, chúng ta chơi trò nói thật .

.

.

Nói xem ấn tượng của bạn với người khác thế nào.

Khương Hồng Thược hơi ngần ngừ:- Nói thật thế nào? - Là không được nói dối chứ còn sao nữa.

- Ừm, nhưng mà thế thì không hay đâu.

Biết ngay mà, cô nàng này nghĩ về người khác không hay ho gì đâu, Trình Nhiên càng muốn chơi, cười vô hại dụ dỗ trẻ nhỏ: - Chỉ hai đứa mình thôi, đảm bảo không nói cho ai biết hết, đây là bí mật của chúng ta.

- Được! Khương Hồng Thược vừa thấy nói xấu người khác sau lưng là không đúng, nhưng lại có chút chút gì đó kí©h thí©ɧ muốn nói ra: Trình Nhiên hỏi trước:- Ấn tượng với Liễu Anh thế nào? - Rất tốt, vui vẻ hoạt bát.

- Nói thật cơ mà.

Mặt Khương Hồng Thược đỏ lên, cuối cùng khắc phục được chướng ngại, dè dặt nói ra: - Ừm, bạn ấy là cô gái rất đơn thuần, thậm chí hơi vô tâm, nhưng mà cha mẹ bạn ấy thì quá toan tính thực dụng, có điều người lớn đều vậy - Khởi đầu tốt đấy, Trương Hâm thì thế nào? - Ừm, có quá ít ấn tượng, hơi đần đần Trình Nhiên có chút an ủi, "đần đần" rõ là tệ hơn ấn tượng "đứa ngốc" của mình, vậy chưa đủ:- Tạ Đông thế nào? - Chất phác.

- Cái thằng đó giả vờ trước mặt bạn thôi.

" A .

.

.

" Khương Hồng Thược đưa ngón tay trắng nõn như cọng hành khẽ vén tóc qua lỗ tai hơi nóng nóng, cứ thấy làm thế không nên: Trình Nhiên không cho cô thêm thời gian suy nghĩ: - Tôn Kế Siêu? Khương Hồng Thược đáp ngắn gọn: - Không thích cậu ta.

Mặc dù Trình Nhiên chẳng để Tôn Kế Siêu vào mắt, nhưng mà nghe Khương Hồng Thược nói "không thích", lòng y cũng khoan khoái: - Còn Diêu Bối Bối thì thế nào? " Ừm, rất thật tính, không biết che giấu tâm sự.

" Khương Hồng Thược bật cười bổ xung: " Tính cách cởi mở thẳng thắn, có vẻ luôn chướng mắt với cậu, chắc chắn cậu làm gì có lỗi với con gái nhà người ta rồi.”

Hừ, thu lại lời vừa nãy, tâm tình tự nhiên khó chịu rồi.

Cuối cùng Trình Nhiên thấy hôm nay thu hoạch rất lớn, ví như quan hệ với Khương Hồng Thược tiến thêm một bước, cô chịu chia sẻ bí mật nhỏ trong lòng với y: - Vậy thì chơi trò mạo hiểm hơn đi, mình hỏi bạn một câu, bạn hỏi mình một câu, chúng ta nhất định phải trả lời thật với đối phương.

Dù ở phương diện nào cũng thế, thế nào? Nếu bị người khác lén lút thăm dò bí mật của mình, Khương Hồng Thược sẽ rất tức giận, nhưng cách thức chia sẽ thẳng thắn này, cô không cảm thấy không thoải mái, chỉ là nếu như cậu ta hỏi cha mẹ mình là ai, làm gì thì sao, mặc dù không phải không thể không trả lời, nhưng mà mình sẽ thất vọng.

Nhất định ấn tượng với cậu ấy sẽ kém đi, sau này sẽ không còn thể trò chuyện thoải mái vui vẻ như trước nữa.

Vì thế Khương Hồng Thược hơi do dự nhưng gật đầu: - Được.

Trình Nhiên kỳ thực cũng tò mò về thân thế Khương Hồng Thược lắm, nhưng y không định hỏi câu ấy, đến lúc hai người quan hệ thêm mật thiết, còn sợ không biết điều ấy sao? Thế nên y cố tình làm ra vẻ ngập ngừng: - Mình đã thắc mắc chuyện này lâu rồi, giờ hỏi bạn .

.

.

Khương Hồng Thược hơi lo lắng.

- Nếu mai là ngày tận thế, bạn sẽ làm thế nào? Trình Nhiên bất ngờ hỏi: Sao lại hỏi cái này? Kỳ vậy? Khương Hồng Thược chớp mắt mấy lần, tựa hồ xác nhận lại câu hỏi, thấy Trình Nhiên đợi câu trả lời, cô mới ngẫm nghĩ: - Ừm, mình sẽ lần lượt gọi điện cho người quen an ủi, dặn họ ngủ đúng 11 giờ.

- Chỉ thế à? Trình Nhiên gãi đầu sồn sột không hiểu nổi, dặn 11 giờ đi ngủ, đây là cái chuyện quỷ gì vậy: - Nói thật đấy nhé! - Ừ, chẳng lẽ là cầm súng lên đi cướp bóc đốt phá à? .

.

.

Dù mình rất muốn làm thế, nhưng mà mình đã làm người tốt lâu như thế rồi, kiên trì thêm một ngày nữa, sẽ được đánh giá là người tốt cả đời.

- .

.

.

.

Trình Nhiên câm nín, đúng là đầu óc khác người, cô nàng này có khi là thể loại có khuynh hướng bạo lực ẩn giấu: - Đến lượt mình rồi.

Khương Hồng Thược thấy trò này thú vị, ngập ngừng một chút, có vẻ như cố che giấu mắt sáng lên, hỏi: - Hôm đó .

.

.

Ừm, cái hôm hội diễn văn nghệ ấy, cậu bày tỏ với Dương Hạ .

.

.

Là sao vậy? Giọng nói thẹn thò đó, bóng hình xinh đẹp đó đứng trước mặt chàng trai, gió thổi qua như dừng lại, nắng chiếu xuống như mờ đi.

Nắng chiều đỏ ối, xinh đẹp vô ngần.

Bóng cây lay động, ngào ngạt hương thơm.

Thì ra là cũng tò mò chuyện này, tức là cũng quan tâm tới mình đấy, Trình Nhiên toét miệng cười.

- Cậu cười cái gì đấy hả? Đừng có mà bắt đầu nghĩ méo mó.

Khương Hồng Thược nheo mắt nguy hiểm: - Chẳng qua mình thấy phương thức thổ lộ với nữ sinh của cậu quá ngu ngốc .

.

.

Không giống chuyện cậu sẽ làm ra .

.

.

Nói thật đi.

Trình Nhiên thu lại nụ cười, nhắc tới chuyện ngày hôm đó, y thấy không tệ, từ lúc trở về, Trình Nhiên luôn lúng túng khi ở cạnh Dương Hạ, thậm chí có lúc không biết phải nói chuyện với cô ấy ra sao, dù thế nào chẳng thể coi Dương Hạ như cô gái bình thường khác.

Có lẽ lấn cấn tình cảm giữa hai người là vì chưa bao giờ làm rõ, hôm đó trời xui đất khiến thế nào xảy ra chuyện như vậy, Trình Nhiên thổ lộ được tình cảm năm xưa rồi, kết quả không quan trọng, dù thế nào Trình Nhiên cũng thấy rất nhẹ nhõm.

- Chuyện đó khá lâu rồi, mình đúng là đã ghi âm cuốn băng đó, về sau bỏ ý định rồi .

.

.

Ai mà biết bạn bè toàn loại hại bạn, trời xui đất khiến thế nào cho rằng mình muốn làm thế, đương nhiên vấn đề lớn nhất là do mình mà ra .

.

.

Kết quả là xảy ra một màn hiểu lầm không tính là hiểu lầm mà bạn chứng kiến, thế nên hố mình đào, mình ngã vào trách được ai? Khương Hồng Thược phì cười, đánh giá: - Theo đuổi con gái nhà người ta tới mức thảm như cậu thật hiếm có, tâm trạng sau đó thế nào? Trình Nhiên nhún vai: - Mình đã nói, đã nghe cô ấy trả lời, vậy là đủ, con người cả đời khó tránh được làm vài chuyện thảm hại mà.

Khương Hồng Thược ngẫm nghĩ, sau đó hàng mi dài hơi cụp xuống: - Nói cũng phải.

.

Khi Trình Nhiên thu bút, Khương Hồng Thược cũng lấy sào, hạ tấm vài xuống che đi bức tranh, sau đó mới trở về.

Hai người nối nhau chui qua khe hở giữ cây thông và tấm ván, Trình Nhiên ra trước, nhận lấy túi chứa màu vẽ trong tay Khương Hồng Thược, rồi Khương Hồng Thược lách người ra rất gọn gàng.

- Hôm nay ai mời khách nhỉ? Trình Nhiên chỉ về phía hàng quán ngoài cổng trường: - Để mình mời cho, lúc chơi nói thật, cậu trả lời tốt hơn, công khai toàn bộ tiếng lòng, đáng khuyến khích.

- Nào có, chủ yếu là câu hỏi của đồng chí Lão Khương quá sắc xảo thôi, chắc nghĩ lâu rồi hả? Khương Hồng Thược thừa sức nhận ra Trình Nhiên đào hố, giơ tay lên làm động tác muốn đánh: - Cậu mơ đi, người ta nhất thời nghĩ tới thôi.

Hai người vừa mới ra ngoài, cách đó chừng 20 mét là khu phòng học của năm thứ ba, lúc này đã tan học gần một tiếng rồi, sân trường vắng tanh không một bóng người.

Trình Nhiên nhìn thấy từ cầu thang khu phòng học có một đám nữ sinh tựa hồ ở lại thảo luận bài tập, giờ mới về, vừa vặn gặp nhau.

Người đi đầu là Trương Tiểu Giai, ở phía ngoài cùng bên phải, rồi lần lượt là Liễu Anh, Diêu Bối Bối, hai cô nữ sinh mà Trình Nhiên không nhận ra, đi sau bọn họ hai bậc thang là Dương Hạ ôm cuốn sách trong lòng, mặc chiếc áo liền mũ màu hồng phấn, trong ngoan ngoãn mà đáng yêu.

Đám nữ sinh vửa rồi còn nói cười, thời khắc này ánh mắt đều đổ dồn vào hai người được nắng chiều chiếu bóng kéo dài trên sân trường.

Diêu Bối Bối vấp chân lảo đảo, Liễu Anh há mồm, Trương Tiểu Giai lúc này không biết có nên reo lên vui mừng vì hôm qua mình không nhìn nhầm hai không? Dương Hạ tay nắm cuốn sách, siết thật chặt.

Hai nhóm người tựa hồ đều không ngờ sẽ gặp đối phương, tích tắc không có chút phản ứng nào.

Sau đó Trình Nhiên bỗng cảm thấy từ bàn tay buông xuống của mình truyền tới xúc cảm ấm áp trơn mịn.

Là tay của Khương Hồng Thược.

Bàn tay mảnh mai đó áp lên lòng bàn tay y, mười ngón tay đan vào nhau.

Tay trắng hồng Rượu vàng trong Khắp thành xuân sắc Tường liễu cung son