Chương 59: Lần theo manh mối. (1)

Trình Nhiên tim đập thình thịch xuống lầu, đi trong sân khu tập thể.

Mấy khu nhà mới xây năm bảy năm nay thôi, nhưng cái sân thì cũ kỹ lắm rồi, không thay đổi gì, nơi này mang đầy dấu vết trưởng thành của y, lúc này một sự lưu luyến lan tỏa toàn thân, khiến y muốn quay lại mặc kệ hết thảy.

Đây là vụ đại án, Tạ Hậu Minh bị bắt cóc sau đó sát hại, kiếp trước Trình Nhiên không quen Tạ Phi Bạch, không biết cuộc đời hắn sau đó thế nào, nhưng không khó tưởng tượng gia đình đó sẽ sụp đổ, còn với tính cách của Tạ Phi Bạch, khả năng cao đi vào con đường không hay ho gì.

Nếu thay đổi sự kiện này, có lẽ tương lai sẽ có thay đổi vô cùng sâu sắc.

Ở dưới sân, vì mai là cuối tuần, cho nên Diêu Bối Bối, Liễu Anh, Dương Hạ đang ngồi trên xích đu trò chuyện, thương lượng xem còn môn học nào cần ôn tập, tới nhà ai làm bài chung.

Sau đó bọn họ nhìn thấy Trình Nhiên như cái xác không có linh hồn đi qua.

Liễu Anh và Diêu Bối Bối đều nhìn sang Dương Hạ, hiển nhiên vẫn có khúc mắc chuyện Trình Nhiên và Khương Hồng Thược nắm tay nhau, thấy Dương Hạ không có phản ứng, Liễu Anh vẫy tay gọi:” Trình Nhiên, cậu lại đây, bọn này có chuyện muốn hỏi cậu.”

Sau đó ba cô gái thấy Trình Nhiên nhìn về phía họ "ừ" một tiếng, nhưng không dừng lại, tiếp tục đi về phía cổng, Diêu Bối Bối ngỡ ngàng:” Cậu ta, cậu ta có ý gì vậy .

.

.

cậu ta vừa lờ bọn mình đi à?”

Trình Nhiên đang đấu tranh nội tâm dữ dội mới đi ra khỏi cổng, y không nghe rõ Liễu Anh nói gì, chỉ nghĩ là chào hỏi bình thường thôi nên ừ một tiếng rồi đi tiếp.

Rời khỏi cổng, Trình Nhiên đi mỗi lúc một nhanh, sau đó chuyển dần sang chạy, chạy với ngọn lửa cháy trong l*иg ngực.

Manh mối sắp xuất hiện rồi.

Trình Nhiên chống tay lên lan can sắt ở đầu đường, dẫm chân một cái, nhảy vọt qua, lại vượt qua cái đôn đá kiểu cũ dùng phân cách xe động cơ và xe đạp, nhìn hai bên không có xe, chạy tới hiệu kim khí kia.

Đó chính là nơi mà Du Hiểu thắc mắc sao Trình Nhiên cứ hay nhìn phía về đó.

Chủ hiệu đang dọn dẹp cửa hàng, mang mấy món đồ bày ngoài cửa vào bên trong, nhìn thấy Trình Nhiên, thuận miệng hỏi: “ Chú nhóc, muốn mua gì?”

Trình Nhiên đã chuẩn bị trước câu chuyện hợp lý: “ Chú ơi, nhà cháu nuôi con chó lai sói to lắm, cháu muốn hỏi ở đây có nhận đặt làm chuồng cho nó không?”

“ Ừ được chứ, thế cháu muốn làm to cỡ nào, rộng bao nhiêu, cao bao nhiêu?”

“ Cháu cũng không biết bao nhiêu mới thích hợp, sợ nhỏ thì nó không thoải mái, trước kia có ai tới chỗ chủ làm chưa ạ, cháu muốn tham khảo.”

Chủ cửa hiệu lắc đầu: “ Chỉ có người đặt chuồng chó cảnh thôi, ai đặt chuồng chó lai sói chứ, thế con chó nhà cháu lớn cỡ nào?”

Trình Nhiên sững người: “ Chú nói chưa có ai từng làm à?”

Chủ hiệu bật cười:” Cháu chưa nuôi bao giờ hả, người ta nuôi chó lai sói thì đều dùng xích sắt buộc nó ngoài sân, để nó trông nhà, chứ ai lại đi nhốt trong chuồng làm gì? Dù là sói lai, nhưng tính hoang dã chúng vẫn rất lớn, không nên nhốt.

Chí ít thì hiệu nhà chú chưa từng làm, có điều không sao, chẳng ai quy định không thể nhốt chó lai sói trong chuồng.”

Thế là sao? Đây là manh mối duy nhất mà Trình Nhiên biết, bởi vì sau khi Tạ Hậu Minh bị bắt cóc, ông ta bị hung đồ nhốt vào l*иg sắt, thả xuống hồ cho chết chìm, nên không tìm ra thi thể, tới tận mấy năm sau mới phát hiện.

Khi đó báo chí cho đằng vì cân nhắc tới ảnh hưởng kiết thiến kinh tế và du lịch, nên không nói rõ là Tạ Hậu Minh bị dìm xuống cái hồ nào trong mười mấy cái hồ quanh đây.

Hung thủ bị bắt có khai nhận, nói khi lập kế hoạch bắt cóc Tạ Hậu Minh, bọn chúng tới cửa hiệu ngũ kim ở ngã ba đặt mua l*иg sắt nhốt chó, sau đó thành công cụ giam giữ và gϊếŧ Tạ Hậu Minh.

Đó chính là may mối duy nhất của Trình Nhiên, giờ manh mối đã đứt.

Trời đã tối, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt bóng mồ hội của chủ hiệu, tiếp tục chuyển đồ, để Trình Nhiên đứng ngây tại chỗ.

….

….

….

….

Trương Vi suốt cả ngày đợi ở bên điện thoại, lần nữa nhận được điện thoại của Tạ Hậu Minh, nhưng ông ta không vòng vo, hỏi thẳng chuyện gom tiền.

Phía cảnh sát soạn sẵn câu trả lời cho Trương Vi, cố tình trì hoãn thời gian, đồng thời như vô tình để lộ vẫn còn tiền mặt, có cần bà đưa tới không .

.

.

Kết quả chốc lát sau đầu kia đổi thành giọng nam xa lạ.

Tên bắt cóc lần đầu để lộ tung tích.

“ Bà Tạ .

.

.

Bà đúng là thông minh thật đấy, bà phát hiện ra điều gì rồi sao? Không sao cả, ông Tạ nhà bà đánh mạt chượt nợ tôi rất nhiều tiền, những 600 vạn, thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa đúng không? Bây giờ người đang ở trong tay tôi, ba mau mau gom tiền gửi vào tài khoản chỉ định đi .

.

.

Tôi đảm bảo chồng bà không sao.”

Trương Vi rốt cuộc không kiềm chế được, khóc nức nở đòi gặp chồng.

Đối phương rất hài lòng với phản ứng này: “ Đừng báo cảnh sát, đừng báo cảnh sát, đừng báo cảnh sát! Chuyện quan trọng phải nói ba lần, nếu tôi biết bà báo cảnh sát, thế thì hết cách rồi, chồng bà không về được nữa đâu, bà cần chuẩn bị tâm lý .

.

.

Chúng tôi sẽ liên hệ sau.”

Người này giọng trầm, mang theo khẩu âm địa phương nặng, nói chuyện dứt khoát, khả năng là kẻ cầm đầu.

Trong nhà Tạ Phi Bạch, cảnh sát tiền hành loạt công tác tương ứng, tạm thời tiền chưa tới tay, Tạ Hậu Minh chưa nguy tới tính mạng.

….

.

….

.

….

.

….

.

Vẫn là ở trước cửa hiệu kim khí đấy, thấy đứa học sinh cổ quái kia mặt thộn ra đứng đó, chủ hiệu tiếp tục dọn dẹp, không tốn công bắt chuyện nữa.

Ông ta nhìn ra rồi, thằng bé kỳ lạ này căn bản không định đặt l*иg sắt, chả hiểu nó định làm gì, cũng chẳng muốn quan tâm.

Khi cửa sắt ken két đóng lại, Trịnh Nhiên mới sực tỉnh, sau đó lang thang không mục đích.

Lúc này phố xá mới lên đèn, cái đèn đường kiểu cổ, lâu không được làm vệ sinh, bịu bẩm bám vào đó làm nó chỉ chiếu xuống đường ánh sáng tù mù vàng vọt, miễn cưỡng đủ người ta đi đường không xô vào nhau, hai bên đường côn trùng kêu ra rả.

Trình Nhiên hết sức thất vọng, y biết Tạ Hậu Minh chết như thế nào, thậm chí biết sáu năm sau hung thủ mới bị bắt ở Thái Lan, biết đám người này còn dùng cùng một cách gϊếŧ nhiều người nữa, nhưng y chẳng thề làm gì.

Nếu không can dự vào đã đành, nhưng lấy hết dũng khí để rồi gặp chuyện như vậy, cảm giác cực kỳ khó chịu.

Y không cam tâm để chuyện chấm dứt như thế, vò đầu bứt tóc suy nghĩ xem có phải mình bỏ sót thông tin nào hay không? Rồi Trình Nhiên bước chậm dần.

Sau đó y dừng lại.

Ánh mắt y di chuyển, dừng lại ở một cửa hiệu phía sau cây si cổ thủ rậm rạp, cửa hiệu đó đã kéo cửa cuống xuống, nhưng quan trong là biển ghi "Chấn song chống trộm Lão Triệu".

Sau đó gần như chỉ một tích tắc, Trình Nhiên nhìn về phía góc đông nam, nơi đó có cửa hiệu nhỏ ngoài cục bưu điện, ghi .

.

.

"Vật liệu xây dựng Vương Lâm.”

Tất cả những cửa hiệu đó đều đã đóng cửa, bởi giờ đã gần 8 giờ tối rồi, loại cửa hiệu như vậy thường không mở muộn.

Trình Nhiên vỗ trán, y khẳng định mình nhớ không nhầm, hung thủ khai đặt làm cái l*иg sắt ở cửa hiệu Ngũ Kim tại ngã ba, năm xưa khi nghe chuyện này, tiềm thức liệt hiệu ngũ kim gần trung tâm vào diện nghi ngờ, không phải chỉ y mà mọi người sau này bàn tán đều chĩa mũi giáo vào cửa hiệu đó, khiến nó phải đóng cửa, rồi sau nữa là bị giải tỏa.

Có lẽ chủ hiệu cũng giải thích không phải nhà mình, nhưng mà trong tin đồn xôn xao ấy, ai để ý chứ.

Không ổn, sống dựa vào tiên tri nửa mùa là không được, phải biết vận dụng đầu óc.