Chương 21

Mà nói một chút đến Trứng Lùn bên này đi, Trứng Lùn vốn chính là một người biết chế tạo đề tài cũng biết nói chuyện, cho dù là bình thường cậu ta không đi theo Tịch Lục, cũng có một bó to bạn bè.

Trương Chân đang nói với Từ Diêm Á: “Diêm Á, lần trước mình phát hiện một cửa hàng trà sữa mới mở, trà sữa chỗ đó ngon lắm ý, cuối tuần có rảnh rỗi cùng đi nhé.”

Từ Diêm Á gật gật đầu, cười nói: “Đi chứ, đến lúc đó cùng hẹn.”

Trứng Lùn bèn lại gần xen vào nói: “Nè, có phải tiệm mới mở đó tên là cửa hàng trà sữa Ôn Nhạc Cư hay không?”

Trương Chân nhìn Trứng Lùn, lắp bắp kinh hãi, nói: “Làm sao cậu biết vậy, chính là cửa tiệm đó!”

Trứng Lùn nghĩ thầm, cái này còn không khó đoán, trong ngõ trung học mới mở chỉ hai quán, trong đó một quán cậu ta đã từng uống không ra gì, một quán khác từng nghe nữ sinh trong lớp nói uống ngon, chẳng qua ngoài miệng vẫn nói: “Có duyên quá, mình chỉ tùy tiện đoán một chút, vậy mà lại đúng rồi, cậu xem chúng ta nhiều tâm ý tương thông lắm đó.”

Trương Chân liếc mắt giận dữ nhìn Trứng Lùn một cái, nói: “Đi đi đi, đi sang một bên.”

Bên cạnh, Tôn Nhất Thụy cười nói: “Lữ Giai Huy, cậu cùng nữ sinh quan hệ không tệ nhỉ, chuyện gì cũng có thể trò chuyện được vài câu.”

Trứng Lùn tự hào hất đầu lên, nói: “Phải đó, bọn lớp mình đều gọi mình là người bạn của phụ nữ, vấn đề gì đều trưng cầu ý kiến mình, các cậu nếu muốn hỏi cái gì cũng có thể hỏi mình, nói không chừng mình cũng biết.”

Trương Chân trả lời: “Ha ha, người bạn của phụ nữ, cậu thật đúng là không biết xấu hổ.”

Trứng Lùn trả lời: “Không xấu hổ, mình cảm thấy, con gái vốn chính là để cho con trai cưng chiều, các cậu hỏi mình vấn đề, mình cũng rất vui đó, đúng chứ.”

Tôn Nhất Thụy cười nhạo nói: “Là được nữ sinh vây quanh vui vẻ thì có?”

Trứng Lùn nghiêm túc nhìn Tôn Nhất Thụy, nói: “Chúng ta có thể đừng thành thật như vậy không?”

Ba nữ sinh cùng nhau bật cười.

“Thế Lữ Giai Huy, mình hỏi cậu một chút, nam sinh các cậu có phải đều rất thích nữ sinh như Trần Giới hay không?” Trương Chân đột nhiên hỏi.

Trứng Lùn chần chờ một chút, không nghĩ tới Trương Chân vừa đưa ra vấn đề đã bén nhọn như vậy, cậu ta ngẫm nghĩ trả lời: “Mỗi người yêu thích đều không giống nhau mà, mình cảm thấy Trần Giới rất tốt, cũng xinh đẹp, nhưng mà mình vẫn tương đối thích kiểu hoạt bát một chút như các cậu, a ha.”

Từ Diêm Á nói với Trương Chân: “Cậu làm gì đột nhiên hỏi cậu ấy vấn đề này thế?”

Trương Chân nói: “Mình chỉ là tò mò thôi, cậu nhìn Trần Giới đi, trong trường rất nhiều người theo đuổi, đặc biệt là Tịch Lục kia… Mình chỉ không biết trên người cậu ấy rốt cuộc có điểm nào đặc biệt hấp dẫn người, mình vẫn thích Diêm Á cậu hơn, người vừa tốt, trông lại xinh đẹp.”

Từ Diêm Á vươn tay cốc đầu Trương Chân, nói: “Nào có chứ, chớ nói lung tung.”

Trương Chân bĩu bĩu môi, nói: “Mình nói là sự thật.”

Trứng Lùn vội vàng nói: “Từ Diêm Á cậu rất xinh đẹp mà, đừng sợ người khác nói.”

Trương Chân nói: “Xem đi, Diêm Á, cậu xem cậu ấy cũng nói như vậy.”

Từ Diêm Á có chút nhức đầu vuốt vuốt mi tâm, nói: “Được rồi, được rồi, cám ơn sự khen ngợi của các cậu, mình thật sự không có tốt như các cậu nói.”

Tôn Nhất Thụy xen vào nói: “Thực ra mình cũng thấy, Trần Giới không dễ thân cận, ừm, cứ cảm thấy hình như là bọn mình không phải là một loại người.”

Từ Diêm Á nói: “Đừng như vậy, Trần Giới rất tốt, chỉ là không thích nói chuyện lắm, người ta khá yên tĩnh, chúng ta quá ầm ĩ thôi.”

Trương Chân nói: “Nào có, rõ ràng là cậu ấy không hòa đồng được không? Mỗi lần lúc đi, đều tự mình ở lại luyện tập, cũng không có ai ở lại, làm cho ai xem chứ, còn không phải để cho cô giáo cảm thấy cậu ấy chăm chỉ.”

Cô ta nói thẳng, cũng không có suy nghĩ nhiều nói luôn ra khỏi miệng.

Từ Diêm Á có chút lúng túng nhìn thoáng qua Trứng Lùn.

Trứng Lùn cười cười, trong lòng nghĩ, Trương Chân này làm sao phiền toái như vậy, chuyện to như quả rắm cũng phải nói vài câu sau lưng, nói trắng ra, không phải là bởi vì ghen tị thôi sao, có đôi khi Trứng Lùn vẫn cảm thấy mình thân là đấng mày râu thật tốt, đùa giỡn khua môi múa mép giữa đám nữ sinh, cậu ta thật là không thích lắm.

Chẳng qua, cậu ta vẫn cười cười, sau đó nói: “Aiz aiz, đừng tán gẫu cái này nữa, mình nói cho các cậu nhé, gần đây Tịch Lục cực kỳ buồn cười…” Sau đó liền lấy Tịch Lục làm đề tài bắt đầu nói móc cậu.

Tịch Lục đang nằm sấp ở trước bàn học làm đề luyện tập cố gắng hướng về phía trước đột nhiên hắt hơi một cái không rõ tại sao.

Bạn xấu, bạn xấu, Trứng Lùn không phải mi thì chẳng thuộc về ai rồi.

“Thật sao? Tịch Lục thật buồn cười, nói thật, mình thật sự là không thể hiểu được, cậu ấy rốt cuộc là phải thích Trần Giới bao nhiêu mới có thể làm ra những chuyện đó.” Sau khi Trương Chân nghe xong, cười đến không khép miệng lại được.

Còn Từ Diêm Á bên cạnh càng là cười khoa trương đến khóe mắt mang theo một ít giọt nước rồi.

Trứng Lùn nói: “Đó là khá thích, bằng không người bình thường có thể làm ra việc này.”

“Nói thật, mình cảm thấy nam sinh các cậu không chuyên nhất, hiện tại thích người này, sau này không chừng lại đi thích người khác? Tịch Lục, hiện tại cực kỳ thích Trần Giới, ai biết sau này đây?” Tôn Nhất Thụy nói.

Trứng Lùn khoa trương kêu to “oa oa” không ngừng nói: “Đừng, mình đúng là vô cùng chuyên nhất, đàn ông tốt vẫn là có, cậu cũng đừng có vơ đũa cả nắm.”

“Mình chỉ nói một chút, mình chỉ là không quá tin tưởng cảm giác của Tịch Lục đối với Trần Giới, chúng ta mới bao nhiêu tuổi chứ, sau này còn muốn lên đại học, người đông người tây, chờ Tịch Lục đi ra ngoài rồi, ai biết sẽ thế nào?” Ngôn từ nói chuyện của Tôn Nhất Thụy có chút xã hội hóa, hiển nhiên cô ta là chủ trương phái hiện thực.

Trứng Lùn cười ngây ngô hì hì một cái: “Ừm…”

Thật ra từ vừa rồi Từ Diêm Á đã không có nói thêm mấy câu, chỉ là cười theo ở bên cạnh mà thôi, đột nhiên cô nàng quay đầu hỏi Trứng Lùn: “Mình nghe nói Tịch Lục cùng Trần Giới là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn? Chẳng lẽ cậu ấy từ nhỏ đã thích Trần Giới.”

Vừa dứt lời, bên cạnh hai nữ sinh liền khoa trương kêu thành tiếng ——

“Không thể nào, khoa trương như vậy.”

Trứng Lùn sờ sờ đầu, sớm biết thế đã không nhắc tới đề tài Tịch Lục rồi, cậu ta trả lời: “Cái này mình cũng không rõ lắm, có điều hẳn là thích rất lâu rồi.”

Trương Chân cảm thán một câu: “Thâm tình aiz, bỏ qua một bên không nói cái khác, chỉ một điểm này, Tịch Lục cũng không tệ lắm, nếu không điên vậy thì càng tốt hơn.”

Tôn Nhất Thụy vẫn tin tưởng vững chắc quan điểm của mình, dội nước lạnh.

Trứng Lùn vội vàng nói sang chuyện khác, bốn người nói nói cười cười, cuối cùng đến ngã tư, kết quả phát hiện phương hướng bốn nhà đều khác nhau, cuối cùng Trứng Lùn ai cũng không đưa, tự mình đi về.

Trứng Lùn đi trên đường, sự nhiệt tình vốn là đối với Từ Diêm Á đột nhiên không còn, cũng không biết vì sao, có lẽ là cậu ta không quá thích bạn của cô nàng, tóm lại, Trứng Lùn cảm thấy mình và Từ Diêm Á vẫn là không thích hợp, cậu ta gọi điện thoại cho Tịch Lục nói rõ ý nghĩ của mình.

Lúc Tịch Lục nghe điện thoại, bút trong tay đang viết xoạt xoạt trên giấy, sau đó cậu trả lời một câu: “Ha hả, mày muốn thích hợp với người ta, nói không chừng người ta còn không muốn ý chứ?”

Trứng Lùn tức giận rồi, nói với Tịch Lục ở đầu điện thoại bên kia: “Bớt xem thường người khác, mày không phải hơi đẹp trai hơn tao một chút xíu thôi sao? Nhưng là từ mặt tính cách, con gái vẫn thích tao hơn, mày lại không phải là Từ Diêm Á, sao mày biết cậu ấy có thích tao hay không?”

Tịch Lục cao lãnh trả lời một câu: “Trực giác.”

Trứng Lùn cả giận nói: “Đi mẹ trực giác của mày, bố mày sau này nhất định phải tìm một cô vợ xinh đẹp làm cho mày hâm mộ đến ngồi góc tường mà khóc.”

Tịch Lục trả lời: “Không ai có thể xinh đẹp hơn Trần Giới.”

Trứng Lùn: “… Tao quên mất, trừ Trần Giới ra đám con gái ở trong mắt mày đều là một dạng, đù má, còn có thể cùng nhau vui đùa khoái trá hay không, lại tiện, ngày mai đừng để cho tao nhìn thấy mày.”

Tịch Lục đã cúp điện thoại trước một bước.

Trứng Lùn nghe thấy tiếng tút tút tút tút ở đầu điện thoại bên kia, nhất thời có loại thê lương trứng vỡ đầy đất.

Cậu ta vẫn nên đi chơi với chút bạn bè bình thường đi.



Đang trên đường về nhà, Từ Diêm Á nhận được một cú điện thoại, lúc nhìn thấy số điện thoại, cô nàng có chút tức giận ngắt, sau đó điện thoại lại tới, cô nàng lại bấm tắt, lại tới, cô nàng lại bấm tắt…

Cuối cùng, Từ Diêm Á nghe điện thoại, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng một cậu con trai, cậu ta tựa hồ không có nghĩ tới Từ Diêm Á vậy mà lại nhận điện thoại của cậu ta, cậu ta vội vàng nói: “Diêm Á, trước hết cậu đừng cúp điện thoại, cậu để cho mình nói một chút, chúng ta gặp mặt một lần đi, mình không có nɠɵạı ŧìиɧ thật sự.”

Từ Diêm Á cười một tiếng, chẳng qua trong tiếng cười lại mang theo một chút cười nhạo, cô nói: “Đừng nói nữa, mắt tôi cũng không phải là mù, chia tay đi, dù sao chúng ta vốn là bên nhau không bao lâu.”

“Từ Diêm Á, cậu đừng như vậy, mình là thật sự thích cậu.”

Từ Diêm Á trả lời: “Nhưng là, tôi không thích cậu.”

Cậu trai đầu bên kia điện thoại im lặng, sau đó đột nhiên chửi ầm lên: “Mẹ nó mày đùa giỡn tao hả? Không thích tao khi đó nhận lời tao, mày có bệnh à?”

Còn nhớ rõ, một tháng trước cậu trai trông không tệ này muốn thổ lộ với mình, Từ Diêm Á đáp ứng, khi đó cậu ta kích động hết cỡ, cảm thấy có chút không thể tin được, còn thét to muốn phát kẹo cho đồng bọn, nhưng mà, trong nháy mắt, Từ Diêm Á đã nhìn thấy trong di động của cậu ta các cuộc trò chuyện mập mờ đồng thời cùng mấy nữ sinh, cậu ta đã xóa, đáng tiếc đã quên trong di động có tự động sao lưu, thật vừa khéo đã bị Từ Diêm Á nhìn thấy.

Lúc ấy Từ Diêm Á cầm điện thoại di động ném luôn vào mặt cậu trai, cậu ta còn một bộ dáng không rõ ràng cho lắm.

Từ Diêm Á trả lời: “Tôi có bệnh được chứ? Tóm lại, chúng ta chia tay đi, tiếp tục hưởng thụ mập mờ của cậu không phải rất tốt sao?” Cô nàng cúp điện thoại, sau đó kéo số người này vào danh sách đen, thở dài một hơi.

Từ Diêm Á rất xinh đẹp nên từ nhỏ đến lớn nam sinh từng theo đuổi có nhiều đếm không hết, từ cấp hai cô nàng đã bắt đầu nói chuyện yêu đương cùng người khác, mối tình đầu sớm đã không còn từ lâu rồi, chẳng qua bạn hỏi cô nàng thật sự thích ai, thật đúng là không có.

Cô nàng luôn ôm tâm tình muốn thích đối phương cùng người khác qua lại, đến cuối cùng lại phát hiện hoàn toàn không có cảm giác.

Cho nên cho dù là bị nɠɵạı ŧìиɧ, cô nàng có cũng chỉ là tức giận.

Về đến nhà, nhìn thấy nhà cửa trống rỗng, chắc mẹ lại đi ra ngoài trực ca đêm rồi, Từ Diêm Á nghĩ như vậy.

Về phần bố…

Từ Diêm Á nghĩ, cô không có bố thì phải, sớm đã không còn rồi, kẻ vứt con bỏ vợ đó.

Cô nằm ở trên giường, sau đó chôn mặt ở trên gối đầu.

Đàn ông trên thế giới, không có một thứ tốt.