Chương 53: Sát phạt quyết đoán

Vân Hoàng đột nhiên nhìn về phía Ảnh Nhị: "Ngươi là có ý gì?"

“Nàng ấy vẫn còn ở trong phủ của công chúa, chỉ là thuộc hạ không tiện ra mặt.” Ảnh Nhị vô cùng thành khẩn: “Nàng ấy tựa hồ bị đánh thuốc mê, thần trí không được tỉnh táo. ”

Vân Hoàng hai mắt sáng lên.

Trực tiếp đi theo phía sau Ảnh Nhị đến phủ công chúa.

"Thuộc hạ đem nàng ấy đặt ở cạnh hòn non bộ, nhưng nàng ấy hơi bất thường." Ảnh Nhị mặt đỏ tai hồng, nói chuyện đứt quãng: “Thuộc hạ vốn định mang nàng ấy trở về phủ của người, không ngờ thị vệ của công chúa lại tới tìm nàng ấy. "

“Ừ.” Vân Hoàng lạnh lùng đáp.

Nàng không trách Ảnh Nhị bảo vệ bất lực, nàng chỉ hận mình không suy nghĩ chu toàn.

Nàng thực sự đã quên rằng Đông Sương vẫn còn ở chỗ công chúa.

"Rầm--"

Vân Hoàng trực tiếp đi vào cũng không bẩm báo trước một tiếng.

Cung nữ bên trong hoảng sợ, lập tức ngăn cản nàng: “Quận chủ, không biết có chuyện gì?”

Khóe miệng Vân Hoàng lạnh lùng cong lên: “Ta tới đón tỳ nữ của ta về, chẳng lẽ không cho sao?”

Cung nữ liếc mắt nhìn nhau, chắn đường nói: "Sao có thể, công chúa là người có đạo lý, nếu biết quận chủ tới, nhất định sẽ để bọn nô tỳ mời người qua đó."

Vân Hoàng nhìn sang: “ Vậy sao còn không mau đi?”

"Nô tỳ đi ngay ạ ..."

Mặc dù nói là đi, không bằng nói là dịch chuyển từng bước mới đúng, hiển nhiên là cố ý kéo dài thời gian, Vân Hoàng ánh mắt tối sầm, trực tiếp lấy chủy thủ của Ảnh Nhị từ trong tay áo.

Rút ra, liền kề lên cổ cung nữ.

"Nhanh lên!"

Cung nữ chân cẳng run rẩy, liền bước nhanh thoăn thoắt.

Vân Hoàng uy hϊếp: "Ngươi nếu dám giở trò, ta sẽ lột sạch da mặt của ngươi! Phải biết rằng ta hiện tại chính là hồng nhân trong mắt hoàng thượng, đắc tội với ta, sẽ không có kết quả tốt đâu!"

Cung nữ mấp máy miệng: "Nô tỳ không dám, nô tỳ dẫn đường ngay đây."

Vừa tới cửa.

Đã nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ vụn, còn có tiếng la hét quát tháo từ bên trong truyền ra.

Vân Hoàng ánh mắt trở nên lãnh đạm, đem cung nữ đẩy qua một bên, chủy thủ bay thẳng lên mặt ả ta một nét: "Cút qua một bên đi!"

Cung nữ run rẩy sờ lên vết máu trên mặt.

Ả sợ tới mức khóc không ngừng, không nghĩ rằng Vân Hoàng sẽ thật sự ra tay với ả!

"Ầm--"

Vân Hoàng đá tung cả cửa, trực tiếp đi vào.

Động tác của nam nhân bên trong đột nhiên dừng lại.

Khi nhìn thấy Vân Hoàng, con ngươi vẩn đυ.c của hắn liền treo ở trên mặt nàng, không biết xấu hổ liếʍ khóe miệng: “Không ngờ ở đây lại còn có mỹ nhân như vậy… Lại đây, chơi với bổn đại gia đi.”

Vân Hoàng lao tới, đá mạnh vào đũng quần của nam nhân kia.

Nam nhân thống khổ che chắn phần dưới thân.

Dùng sức kẹp chặt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh đen kia, khuôn mặt dung tục quá mức vặn vẹo: “Tiện nhân này, cư nhiên dám đá ta!

Vừa nói, hắn vừa lao về phía Vân Hoàng, hận không thể đem nàng xé ra làm đôi.

Nhưng tay còn chưa kịp chạm đến, chủy thủ của Vân Hoàng đã lặng lẽ bay tới, nhanh chóng bổ về phía tay hắn, cắt một vết thật dài, da thịt đều lộ hết ra ngoài.

Nam nhân thấy Vân Hoàng thật sự đang nghiêm túc, lập tức hoảng sợ.

Hắn cũng không phải là người có công phu, đối với sắc đẹp thật sự rất ham muốn, nhưng hắn chỉ là một con nhược kê, nào được thấy qua tình thế này.

Vân Hoàng cơ hồ giống như phát điên, đỏ bừng hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn, phảng phất ý tứ hắn nhất định phải chết.

"Người đâu, cứu mạng!"

Thư Mẫn Duệ kêu lên quái dị, chạy vội về phía cửa, cũng không màng đến chuyện xiêm y.

Vân Hoàng đi về phía giường.

Khi nhìn thấy xiêm y của Đông Sương vẫn còn nguyên vẹn, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chỉnh lại xiêm y cho Đông Sương, lại nhìn đến vết máu trên trán Đông Sương, tự trách bản thân, cảm thấy rất đau lòng.

Sau khi Đông Sương được nàng thi kim châm vào tay, liền tỉnh dậy.

Đông Sương vừa tỉnh lại, tay chân bắt đầu giãy giụa không ngừng: “Đừng, đừng lại đây!”

Vân Hoàng nắm chặt tay Đông Sương: "Đông Sương, có ta đây, đừng sợ, ngươi không sao rồi."

"Tiểu thư--"

Đông Sương ngơ ngác nhìn về phía Vân Hoàng, đột nhiên nhào vào trong lòng nàng, ôm chặt lấy nàng: “Tiểu thư, nô tỳ không còn mặt mũi nào để gặp tiểu thư, nô tỳ…”

Vân Hoàng vỗ vỗ lưng nàng ấy trấn an: "Ngươi không sao, yên tâm, ta sẽ khiến những người đó phải trả giá đắt."

Một lúc sau, Đông Sương giải thích rõ ràng mọi chuyện, cũng ngừng khóc.

Nhưng trong lòng vẫn còn rất sợ hãi.

" Tiểu thư, thân thể nô tỳ cảm thấy không thoải mái, rất khó chịu." Đông Sương có chút khó nói, dù sao tiểu thư còn nhỏ, sao có thể nghe chuyện nam nữ như vậy.

Nếu có thể, nàng ấy thà cắn lưỡi tự sát còn hơn.

Vừa rồi nàng ấy đang đợi Vân Hoàng thì nha hoàn của Trường Nhạc gọi nàng ấy đến, pha cho nàng ấy một chén trà.

Nàng ấy vốn dĩ không muốn uống, nhưng nha hoàn đó nói trà là công chúa ban cho, không uống chính là coi thường công chúa, nàng ấy không muốn vì chút chuyện nhỏ mà chọc giận công chúa, sẽ khiến công chúa ghen ghét tiểu thư.

Cho nên mới uống, ai biết vừa uống vào đã bắt đầu hôn mê, sau đó đã bị đưa đến một căn phòng.

Hình như có ai đó đã ôm lấy nàng ấy, gọi nàng ấy tỉnh dậy.

Nhưng nàng ấy hoàn toàn không thể điều khiển được tay chân của mình, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, lúc sau lại giống như bị người nào đó khiêng về phòng, khi tỉnh lại liền nhìn thấy tiểu thư của mình.

Vân Hoàng thi một mũi châm vào bụng Đông Sương: “Tạm thời ủy khuất cho ngươi, sau khi trở về ta sẽ giải độc cho ngươi.”

Đôi mắt Đông Sương đỏ hoe, nàng ấy lắc đầu nói: "Nô tỳ không có ủy khuất."

loảng xoảng!

Cánh cửa bị đá văng ra từ bên ngoài, một nhóm người ập vào, Thư Mẫn Duệ cũng có mặt.

Hắn một tay che miệng vết thương, nhanh chóng dùng ánh mắt ra hiệu: "Chính là ả ta! Trường Nhạc, ngươi mau cho người bắt nữ nhân điên này lại đi, cư nhiên dám dùng chủy thủ đâm ta, quả thật là chán sống rồi!"

Vân Hoàng đứng dậy, đánh đòn phủ đầu: “Công chúa tới thật đúng lúc, tại sao tỳ nữ của ta lại xảy ra chuyện như vậy ở đây?”

Trường Nhạc mặt đầy hả hê khi thấy người khác gặp hoạ: "Chuyện gì chứ?"

Thư Mẫn Ngọc đứng đằng sau giả vờ như không biết.

Thấy vậy, Thư Mẫn Tiên muốn nói điều gì đó, nhưng đã bị Thư Mẫn Ngọc kéo sang một bên, hai tỷ muội ăn ý ngậm miệng lại.

“Ai nha——” Trường Nhạc nhìn đống hỗn độn trên sàn, có chút không hiểu nói: “Chuyện gì vậy, Duệ biểu ca, ngươi gọi bổn công chúa đến để xem những thứ mà ngươi đã đập phá này sao? Nhớ kỹ, tất cả chỗ này ngươi đều phải bồi thường đấy!

Thư Mẫn Duệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Trường Nhạc, biểu ca của ngươi hiện tại chảy máu tươi sắp chết, ngươi còn có thời gian so đo với ta mấy chuyện cỏn con này, mau bắt nữ nhân điên cuồng này, đem ả ném lên giường của ta, để cho ta thỏa mãn xử lý..."

“Ca!”

Thư Mẫn Ngọc nhịn không được liền nhắc nhở, cô ta thật sự nghe không nổi nữa: "Vị này chính là quận chủ!"

Đầu óc thật sự thiếu sạn, nói cái gì cũng không thèm nhìn xem đối phương là có thân nhân thế nào!

Vân Hoàng nhấc chân đá chiếc ghế trên mặt đất: "Công chúa nghe thấy chưa, vừa rồi biểu ca của người nói năng lỗ mãng như thế nào? Về phần ta, ta chỉ muốn công chúa giải thích vì sao tỳ nữ của ta lại bị hạ độc ở trong phủ của người?"

Trường Nhạc ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Bổn công chúa làm sao biết được, đang yên đang lành vì cái gì tỳ nữ của ngươi lại xuất hiện ở chỗ này? Ta mới là người cảm thấy tò mò!"

"Thật sao?" Vân Hoàng dùng chủy thủ tách ra chăn mền trên giường, lau vết máu trên chủy thủ: "Chẳng lẽ tất cả những chuyện này không phải do công chúa làm sao? Đông Sương đã nói, là công chúa ban cho một tách trà nên nàng ấy mới rơi vào hôn mê."

“Bổn công……”

“Khụ!” Thư Mẫn Ngọc ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng.

Trường Nhạc vội vàng dừng miệng: “Bổn công chúa không có ban cho tỳ nữ của ngươi nước trà, bổn công chúa cũng không thời gian nhàn rỗi như vậy! Tây Hà quận chủ vẫn là đừng ngậm máu phun người!”