Chương 44: Con Gái Có Vấn Đề?

Chẳng mấy chốc xe đã đến trước cửa Cẩm Tú Các, nhân viên đón khách lập tức chạy đến nghênh đón. Khi Lý Nguyên Quảng thấp thỏm lấy thẻ vàng ra, nhân viên phụ trách đón tiếp hắn càng thêm nhún nhường.

"Mời quý khách đến phòng chữ Thiên số ba."

"Phòng số ba không có khách, không có khách, có thể đón tiếp, không cần đổi phòng."

"Ba mươi hai người. Xin chú ý, cần hai ghế trẻ em."

"Đã biết, bốn nhân viên phục vụ đã vào phòng."

Một loạt âm thanh trong bộ đàm khiến đoàn người Lý gia bất giác cảm thấy căng thẳng.

Lý Nguyên Quảng đi theo phía sau nhân viên đón khách, cảm thấy những nhà hàng mình đi lúc trước đều chẳng ra sao, nhìn người ta phục vụ đây này! Đồng thời cảm khái lão tổng của tập đoàn Cẩm Tú thật biết làm ăn.

Khi đến phòng VIP, đồ trang trí cổ kính cùng với hàng nhân viên phục vụ khiến người Lý gia hơi mất tự nhiên.

Tim Lý lão đại cũng đập như nổi trống. Thấy vợ mình dáo dác nhìn ngó, hắn cười khổ, thầm nghĩ dù tiêu hết số tiền mới kiếm được cũng không thể mất mặt trước nhiều người như vậy.

"Tiên sinh, chi phí từ tấm thẻ này của ngài do tập đoàn Cẩm Tú thanh toán, chúc ngài dùng bữa vui vẻ!" Chắc là nhìn ra nỗi lo lắng của Lý lão đại, một nhân viên phục vụ thanh tú khom người, dịu dàng giải thích.

Lý Nguyên Kiệt nhìn chằm chằm vào đứa em trai chẳng có gì nổi bật. Sếp tổng của Cẩm Tú Các là Tiểu Hồng Bào, rốt cuộc em trai mình đã làm gì mà được Tiểu Hồng Bào tiếng tăm lừng lẫy đối đãi như vậy?



Từ trước đến giờ Lý Nguyên Quảng không biết những thổ sản dân dã mà mình quen thuộc lại có thể làm ra nhiều món ăn phong phú như vậy. Nhân viên chuyên phục vụ phòng chữ Thiên số ba lập tức đề cử món ăn dựa theo kết cấu thành viên của bọn hắn. Hắn ngơ ngác đồng ý.

"Xin lỗi tiên sinh, suất rượu trong thẻ vàng của ngài chỉ còn hai bình Mao Đài tám mươi sáu năm, ngài có cần ứng trước phân ngạch của tháng sau không?"

Đây là quy định của Tô Bình Nam. Ngoài hắn ra, mỗi tháng mấy người bên dưới chỉ có phân ngạch một thùng rượu Mao Đài lâu năm và một thùng rượu Ngũ Lương Dịch.

"Không cần, không cần." Lý Nguyên Quảng vội vàng xua tay nói chúng ta có mang theo.

Món ăn lên rất nhanh, mọi người ăn uống thỏa thích. Đám nữ nhân thảo luận việc nhà, lũ trẻ con cười vui chơi đùa trong phòng VIP rộng rãi, sàn nhà được lót thảm mềm mại.

Sau khi lão đại Lý gia ăn no uống đã, tình cảm huynh đệ vẫn chiếm thế thượng phong, hắn hạ giọng nói với đệ đệ: "Cẩm Tú Các thuộc tập đoàn Cẩm Tú, mà tập đoàn Cẩm Tú của ai, ngươi có biết không?"

"Ai?"

"Tô Bình Nam."

"Chính là Tiểu Hồng Bào mà ngươi nói?"

"Đúng, ngươi biết hắn là người như thế nào không?" Lý Nguyên Kiệt thấp giọng một năm một mười nói hết thông tin mà mình biết.

Vẻ mặt Lý Nguyên Quảng ngổn ngang cảm xúc.

Lý Nguyên Kiệt chậm rãi nói: "Lão nhị, những người này đối xử tốt với ngươi, ngươi phải cố gắng trả lại, nếu không ngươi sẽ mất nhiều hơn. Bọn hắn đã bỏ ra thì nhất định sẽ đòi ngươi báo đáp, ngươi hiểu chưa?"



Lý Nguyên Quảng gật đầu, quyết định lúc về sẽ gọi điện nói chuyện với Lý Chí Vũ, để cho đối phương bắt đầu phụ trách cả ban ngành vận chuyển hàng hóa. Mọi người đều là người trưởng thành, "kiệu cần người khiêng, người cần người nâng", hắn hiểu đạo lý này.

Khi trạm trưởng Lý đang trầm tư suy nghĩ, Quách Quang Diệu đẩy cửa bước vào. Quách Quang Diệu và Tô Văn Văn cũng có quyền hạn sử dụng phòng số ba.

Quyền hạn ba người một phòng VIP cũng là quy định do Tô Bình Nam đặt ra, còn cố ý bàn bạc với ba người bọn hắn.

Hiện tại, chủ yếu là Tô Bình Nam hướng tới các mục tiêu lớn, rất ít xuất hiện và móc nối quan hệ với các lĩnh vực ở Ô thành. Vì thế, đương nhiên là những việc này sẽ giao cho cấp dưới. Ngoài Dương Thiên Lý ra, những người khác đều làm không tệ, tập đoàn Cẩm Tú đã thiết lập quan hệ và cơ sở hạ tầng với chính quyền địa phương ở một mức độ nhất định. Phòng chữ Thiên số ba của Cẩm Tú Các là nơi bọn hắn chủ yếu đến dùng bữa, cho nên khi Quách Quang Diệu biết có người dùng căn phòng này, hắn bèn đến uống rượu làm quen.

Hiện giờ Quách Quang Diệu đã quen với tình huống này. Sau khi vào phòng, hắn cạn với huynh đệ Lý gia mấy ly rồi cáo từ rời đi. Lúc gần đi, hắn cười sang sảng, xin nhờ huynh đệ Lý gia sau này chiếu cố thêm, còn tặng lão đại Lý gia một tấm thẻ bạc.

Quách Quang Diệu là người thông minh, các lĩnh vực kinh doanh khác Tô Bình Nam không gọi thì hắn tuyệt đối không hỏi đến, chỉ một lòng nhớ kỹ nhiệm vụ mà Tô Bình Nam giao cho hắn: "Ô thành là đại bản doanh của là của chúng ta. Ta không có ở đây, ngươi phải thiết lập mạng lưới quan hệ thật tốt, phải làm đến trình độ gió thổi không lay, mưa rơi không ướt."

Đối với Ô thành, thậm chí cả tỉnh Thiên Nam, Tô Bình Nam vẫn luôn ấp ủ dã tâm không nói ra khỏi miệng. Hắn muốn biến tỉnh Thiên Nam thành hậu hoa viên thương nghiệp chỉ thuộc về hắn, như vậy hắn mới có tư cách phân cao thấp với anh hùng trong thiên hạ.

Trong khi đám Tô Bình Nam đang bận rộn tiến về phía trước, Lý Lạc Nhiên đáng thương đang phải đối mặt với tam đường hội thẩm.

Con gái nhà mình có biến hóa gì hay không, người làm mẹ biết rõ nhất. Huống chi Lý mẫu còn phát hiện đồ trang sức bị Lý Lạc Nhiên giấu trong hòm.

Tuy Lý mẫu chỉ là nhân viên công vụ, nhưng vẫn có mắt nhìn. Nhẫn và khuyên tai sáng chói lấp lánh làm bà ta thất thần trong chốc lát, sau đó lập tức hiểu ra đại khái.

Vợ chồng bà ta không phản đối con cái yêu đương. Con gái lớn rồi, cuối cùng cũng bay đi, nhưng những món đồ quý giá này chắc chắn không phải bút tích của sinh viên đại học. Nghĩ tới ngoại hình của con gái, mấy chữ "tiểu tam" cứ lởn vởn trong đầu hai lão nhân, không thể nào xua đi.