Chương 17: Phá thai

Hữu tướng liếc mắt nhìn Kiêu Kỵ Hầu, khiến cho sống lưng của Kiêu Kỵ Hầu lạnh toát, lan sang toàn thân.

Tô Phỉ cũng sợ run, tất nhiên không ngờ tới sẽ có chuyện này xảy ra, bỗng chốc từ nơi nào nhảy ra ba người.

“Tướng gia, đây chỉ là hiểu lầm…”

Kiêu Kỵ Hầu há miệng, ngượng ngùng giải thích.

Không đợi Hữu tướng mở miệng, Lão phu nhân hừ mạnh một tiếng.

“Tướng gia! Nữ nhi của con bị người ta đánh một trận, đến nay còn chưa tỉnh lại đâu, bây giờ lại bị người ta tính kế, chức Hữu tướng này của con, làm cũng quá không có tiền đồ rồi! Việc lớn của nam nhân, ta là lão bà tử nghe không hiểu gì, nhưng nếu ai muốn tính kế tiểu cửu, lão bà tử ta đây là người đầu tiên không đồng ý!”

Lão phu nhân chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, không chút khách khí, nét mặt già nua của Kiêu Kỵ Hầu đỏ bừng lên, nhanh miệng giải thích.

“Lão phu nhân, chỉ là hiểu lầm, chắc chắn là hiểu lầm.”

Đây không phải lần đầu Hữu tướng bị Lão phu nhân quở trách trước mặt mọi người, cũng đã thành thói quen, xụ mặt ngay tại chỗ.

“Hầu gia, nếu ngươi cho rằng chỉ cần đưa một chiếc áo choàng tới đây là có thể thú nữ nhi của Bản tướng thì ngươi quá ngây thơ rồi. Hầu gia vẫn nên trở về đi, nể tình giao hữu, Bản tướng coi như hôm nay Hầu gia không đến đây.”

Nói vậy nghĩa là đã từ chối.

Kiêu Kỵ Hầu còn muốn nói thêm điều gì đó, lại bị Tô Phỉ ngăn cản, đành phải ngậm miệng.

“Như vậy, Bản hầu cáo từ.”

Tiêu Nhược đứng bên cạnh bày ra tư thế xem kịch vui liền sửng sốt.

Sao đã đi rồi?

Lão phu nhân trừng mắt liếc nhìn hai người, phất tay áo đi vào trong, Hữu tướng lo lắng cho Tiêu Nguyên, cũng nâng bước đi vào.

Tiêu Nguyên đã có dấu hiệu tỉnh lại, trên mặt sưng đỏ lên, rõ ràng là dấu tay, Lão phu nhân nhìn mà tức giận không thôi.

Hữu tướng cũng bị bắn tới không ít ánh mắt xem thường của bà, ngượng ngùng cười.

“Tiểu cửu, cảm thấy thế nào?”

Tiêu Nguyên mím miệng.

“Lỗ tai ong ong, chóng mặt hoa mắt, ghê tởm buồn nôn, cả người đau nhức, hu hu.”

Lão phu nhân nhanh chân chạy đến vỗ vỗ bàn tay Tiêu Nguyên.

“Tiểu cửu đáng thương của ta, con đừng khóc, vết thương vừa được thoa thuốc, một lát nữa sẽ không đau nữa.”

Tiêu Nguyên tủi thân gật gật đầu, chuyện áo choàng vừa rồi, nàng cũng nghe nói, bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Triệu Tuân, nhìn về phía Hữu tướng.

Hữu tướng tinh khôn cỡ nào, vừa thấy liền hiểu ý Tiêu Nguyên, tìm bừa một cớ để Lão phu nhân đi ra ngoài, chỉ giữ lại nha hoàn và ma ma.

Vẻ mặt Tiêu Nguyên thần bí cười hề hề, lắc lắc góc áo, có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, xấu hổ không biết mở miệng như thế nào.

“Ừm, nói đi, còn có gì mà ngượng ngùng với phụ thân?”

Tiêu Nguyên cắn cắn môi.

“Phụ thân, cho dù Tam Điện hạ hay Kiêu Kỵ Hầu có tốt đến cỡ nào thì tiểu cửu cũng không muốn gả, bọn họ tính kế tiểu cửu tất cả đều có nguyên do bắt nguồn từ phụ thân.”

Tiêu Nguyên nói như vậy, thiếu chút nữa làm Hữu tướng bị sặc, suy nghĩ kỹ một chút quả thật cũng thấy có ý đúng, ông khoát tay.

“Tiếp tục nói.”

“Phụ thân, náo loạn lớn như vậy, thanh danh của tiểu cửu xem như bị hủy hết….”

Tiêu Nguyên tủi thân nói, đôi mắt đen như nước sơn nhiễm một màng sương mỏng, Hữu tướng nhíu nhíu mày, cảm thấy không biết phải làm sao.

“Có phụ thân ở đây, không ai dám chê cười con, không gả thì không gả, đợi phụ thân tiến cung tìm Hoàng Thượng xin một đạo thánh chỉ, Tam Hoàng tử phi, chúng ta không thèm, phụ thân sẽ tìm cho con một người xứng đáng.”

Tiêu Nguyên ngước mắt.

“Mặc dù phụ thân quyền khuynh triều dã, Kinh đô đâu được mấy người dám đắc tội với Tam Hoàng tử, Đại Hoàng tử, còn có Thục phi nương nương và Kiêu Kỵ Hầu.”

Hữu tướng do dự, quả thật hôn sự của Tiêu Nguyên có chút khó khăn, bất quá ông rất vui mừng vì Tiêu Nguyên có thể nghĩ được nhiều như vậy.

“Tiểu cửu không muốn tiếp tục bị mọi người bám chặt hôn sự của mình như vậy, tiểu cửu muốn đính hôn, xa một chút cũng không sao, hoặc người nào không sợ đám người Đại Hoàng tử, lại không để phụ thân khó xử, nữ nhi liền gả!”

Tiêu Nguyên nghĩ nghĩ, chỉ có gả cho người như thế mới có thể yên ổn, Kinh đô không có, thì nàng gả xa một chút.

Gả đi xa?

Hữu tướng là người đầu tiên không đồng ý. Không sợ đám người Đại Hoàng tử? Suy nghĩ nửa ngày, một khuôn mặt có dung mạo tuyết sắc, có nụ cười như hồ ly hiện lên trong đầu ông.

“Tốt lắm, trước tiên con đừng nghĩ nhiều, chuyện này liền giao cho phụ thân, gả đi xa chắc chắn không được, về phần đính hôn, đợi ta trở về sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Tiêu Nguyên nghe vậy gật gật đầu, nghe khẩu khí của Hữu tướng, hẳn là đã có đối sách, Triệu Tuân nói rất đúng, phụ thân chắc chắn biết.

Có phụ thân ở đây, Tiêu Nguyên cảm thấy an tâm, mơ mơ màng màng, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Bên kia, suốt dọc đường, phụ tử Kiêu Kỵ Hầu cảm thấy buồn bực.

Sao có thể trùng hợp như vậy?

“Phụ thân, theo con thấy, hay là cho qua chuyện này đi. Vảy ngược của Hữu tướng không phải Lão phu nhân mà chính là Tiêu Cửu tiểu thư, lần này tam biểu đệ làm thế cũng hơi quá đáng. Chắc Thục phi nương nương sẽ thông cảm cho người.”

Tô Phỉ cực kỳ chán ghét Liên Tịch Dạ, nông nổi ngốc nghếch, so với Đại Hoàng tử thì hắn kém một vạn tám ngàn dặm, thật không biết sao có thể thua kém nhiều như vậy.

Kiêu Kỵ Hầu thở dài.

“Cũng chỉ biết làm thế thôi.”

Phạm thị đến phòng của Tiêu Nhược, bà liền hỏi.

“Thục phi nương nương có ý gì?”

Tiêu Nhược rụt cổ, có chút chột dạ lui về sau.

“Nương nương không có ý gì, đơn giản chỉ là nhìn thấy phụ thân yêu thương cửu muội muội, bảo con nhường muội ấy, làm Trắc phi.”

“Ngũ muội!”

Tiêu Oánh nhíu mi bước vào.

“Ý của Thục phi nương nương chỉ có vậy thôi sao? Vậy vì sao hôm nay Tam Điện hạ lại đột nhiên đi tìm cửu muội muội để tạ lỗi?”

Tiêu Oánh cảm thấy việc này không đơn giản, chắc chắn còn có nội tình, chỉ là Tiêu Nhược giấu diếm không chịu nói thôi.

Cái thai trong bụng Tiêu Nhược, chắc chắn không giữ được rồi.

“Đại tỷ….”

Sắc mặt Tiêu Nhược trở nên trắng nhợt.

Phạm thị cũng chạy đến, trừng mắt nhìn Tiêu Nhược.

“Còn không chịu nói thật? Nhà này, ngoài trừ mẫu thân và tỷ tỷ của con ra thì đâu có ai suy nghĩ cho con? Sao có thể hại con!”

“Bây giờ tiểu cửu bị thương như vậy, xem thái độ của tổ mẫu và phụ thân, còn có suy nghĩ của Thục phi nương nương, ngũ muội muội, hài tử này không giữ lại được.”

Tiêu Oánh nói xong, sắc mặt Tiêu Nhược trắng bệch, nàng cầm tay Phạm thị không buông.

Nếu như Tiêu Nguyên đồng ý gả cho Tô Phỉ sẽ coi như xong, nếu không,Thục phi sẽ không cho phép có thứ trưởng tôn vì như vậy sẽ vấy bẩn thanh danh của Tam Hoàng tử.

Phạm thị hít sâu.

“Không thể đợi thêm được nữa, hài tử này không giữ được, nếu không sau này con có được gả vào đó thì cả đời cũng không thể ngẩng đầu lên. Còn hài tử, con còn nhỏ, sau này chắc chắn sẽ có lại.”

“Ngũ muội, chuyện này không xử lý tốt thì không ổn, qua hai tháng nữa bụng sẽ lớn lên, không thể giấu được nữa, nếu muội không chịu thì đừng nhắc đến chuyện làm thϊếp mà phải vào am ni cô. Nếu là cửu muội không muốn gả, Điện hạ thật sự muốn thú muội muội, sau này đường đường chính chính cho kiệu tám người khiêng đến rước muội có phải tốt hơn không?”

Tiêu Oánh khuyên nhủ.

Tiêu Nhược bị ép không còn cách nào khác, nước mắt lã chã rơi xuống, trong lòng hận Tiêu Nguyên đến thấu xương.

Tất cả đều do ả ta!

Một lúc lâu sau, khóc đủ rồi, Tiêu Nhược vuốt ve bụng mãi không rời tay, cắn chặt răng.

Nàng không muốn làm thϊếp, nàng muốn đường đường chính chính gả vào đó.

“Mẫu thân, đại tỷ, con nghe mọi người.”

Phạm thị gật gật đầu.

“Việc này không nên chậm trễ, mẫu thân mau gọi ma ma đi bốc thuốc đi.”

“Gấp như vậy sao?”

Tiêu Nhược sửng sốt.

“Hài tử ngốc, tất nhiên là càng nhanh càng tốt, điều dưỡng thân thể cho tốt nếu không sẽ ảnh hưởng về sau, nghỉ ngơi mấy ngày là được.”

Phạm thị sợ nàng suy nghĩ ngốc nghếch, mềm lòng không bỏ hài tử, như vậy sẽ hủy cả đời.