Chương 186: Bao che cho con

Chân Nhan xoay người nâng Lâm Nhứ đứng dậy.

“Lâm tỷ tỷ, tỷ không sao chứ, là muội không tốt, không nên dẫn tỷ ra ngoài giải sầu. Tình cảm tỷ muội bao năm nay, muội thật sự lo lắng cho tỷ.”

Lâm Nhứ đứng lên, thật lâu sau nàng quay đầu lại trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên.

“Không cần ý tốt giả dối của ngươi, đừng hòng chen chân châm ngòi ly gián, một chữ ta cũng không tin. Không ngờ tuổi ngươi còn nhỏ mà tâm tư âm độc như thế. Ta nhổ vào! Ngươi chỉ có duy nhất gương mặt như hoa như ngọc đấy để quyến rũ người khác mà thôi.”

Tiêu Nguyên nhếch môi đỏ mọng lên cười, châm chọc, đồng thời cũng nhìn Chân Nhan, ngầm dò xét.

Chân Nhan không né cũng không tránh tùy ý nàng nhìn.

“Đây đều là hiểu lầm thôi, các vị tỷ muội vẫn chọn trang sức đi. Huyện chủ, chúng ta có chuyện gì không ngại vào trong rồi nói?”

Nếu Tiêu Nguyên nói thêm gì nữa càng có vẻ bức ép người khác, dù sao Chân Nhan đã từng nói, Lâm Nhứ chỉ nhất thời giận đến hồ đồ, cho nên mới mới nói mà không suy nghĩ, mọi người tự nhiên nghĩ đến những chuyện gần đây Lâm gia gặp phải, tất nhiên sẽ thiên vị về phía Lâm Nhứ.

Tiêu Nguyên không thể không nhìn thẳng vào Chân Nhan, đánh giá trực tiếp.

“Vừa rồi Lâm Đại tiểu thư mới nói Bản Huyện chủ đoạt vị hôn phu của Hãn Linh Huyện chủ, không biết lời này là từ đâu ra?”

Chân Nhan hơi hơi sửng sốt, nàng không ngờ Tiêu Nguyên sẽ trực tiếp sảng khoái làm rõ mọi chuyện.

“Chân Nhan và Triệu Hầu gia vô cùng trong sạch, mong Huyện chủ chớ nên hiểu lầm, nếu Huyện chủ không tin, Chân Nhan nguyện ý cùng Huyện chủ đến tìm Hầu gia đối chứng.”

Rõ ràng là nói trước mặt, nhưng theo nghĩa đen hay nghĩa bóng đều ám chỉ Tiêu Nguyên keo kiệt, càng làm cho người ta không rõ giữa Triệu Hầu gia và Chân Nhan có mối quan hệ mập mờ gì hay không.

Bỗng nhiên, một bóng người nhảy vọt tới, luồn lách trong đám người, lăn lộn không ngừng, người nọ đi đến đâu, một mùi tanh hôi ào ào xộc tới, khiến các vị quý nữ liên tục thét chói tai, chạy loạn tìm chỗ trốn.

Lâm Nhứ lại càng xui xẻo, bị một bàn tay đen như mực chộp tới trước ngực bóp hai cái, trên y phục còn lưu lại dấu vết hình bàn tay vô cùng rõ ràng.

Cả người Lâm Nhứ cứng đờ đứng sững như trời trồng, thân mình cứng ngắc mãi vẫn chưa hoàn hồn.

Tiêu Nguyên vội vàng kéo Khánh Nhạc lùi ra phía sau một bước, Thanh Dư tiến lên đứng chắn ở trước mặt. Người kia không tiến lên, chạy tán loạn, trong phòng bị loạn thành một nùi.

“Đứng lại!”

Ngoài cửa vang lên tiếng quát mắng, Chân Nhan nhìn lại, ánh mắt nhiễm lên vẻ vui sướиɠ.

Người kia nghe tiếng vội vàng tìm chỗ chạy đi, Triệu Tuân phất tay chặn lại.

“Đuổi theo!”

Mười mấy thị vệ chia nhau ra đuổi theo, truy nã kẻ điên xuất hiện bất thình lình kia.

Sau khi kẻ điên chạy trốn, mọi người mới hồi phục tinh thần lại, Lâm Nhứ hét thảm một tiếng, dậm chân một cái.

“Mau bắt kẻ đó lại cho Bản tiểu thư, Bản tiểu thư phải băm hắn thành trăm mảnh!”

“Triệu đại nhân, người tới thật đúng lúc, kẻ điên kia ở đâu sao lại chạy đến đây vậy!”

Lâm Nhứ mở miệng chất vấn, tức đến đỏ mắt.

Trong mắt Tiêu Nguyên cong lên mỉm cười, cúi đầu giả bộ như chưa thấy gì.

Triệu Tuân xem cũng không để tâm Lâm Nhứ hô to gọi nhỏ, chậm rãi nói.

“Lâm Đại tiểu thư nếu muốn truy cứu hắn khinh bạc người, khi nào bắt được hắn, Bản quan nhất định sẽ cho người thông báo một tiếng.”

Triệu Tuân dứt lời, mọi người mới nhìn lại, giật mình nhìn thấy dấu tay trước ngực Lâm Nhứ, kinh ngạc không khép miệng được, sau đó cả đám cười rộ lên.

Lâm Nhứ vừa cúi đầu, vội vàng ôm hai tay che trước mặt, cuối cùng thở mạnh một cái, hai mắt lật ngược hôn mê bất tỉnh.

“Ở đây có ai bị thương không?”

Triệu Tuân nhìn xung quanh một vòng, cúi đầu hỏi.

Chân Nhan nhấc chân đang định bước lên đã thấy Triệu Tuân nhấc chân đi về một hướng.

Triệu Tuân xoa xoa thái dương cho Tiêu Nguyên, giọng điệu nhẹ nhàng dịu dàng như nước.

“Tiểu cửu, sao lại để bị thương rồi?”

Khánh Nhạc vội vàng nói.

“Triệu đại nhân, vừa rồi tiểu cửu bị kinh sợ, may mắn nha hoàn bảo vệ kịp thời.”

Tiêu Nguyên nhìn Khánh Nhạc, vẻ mặt khó hiểu, vốn dĩ nàng đâu sợ hãi gì đâu.

Triệu Tuân nghe vậy liền nhìn Tiêu Nguyên từ trên xuống dưới mấy lượt, thấy nàng không sao, mới nói.

“Nàng không sao là được rồi, sau này phải chú ý một chút, đừng đến mấy cửa hàng đông đúc này làm gì, lỡ may bị thương làm sao bây giờ. Không phải ta đã giao hết cửa tiệm cho nàng quản lý hết rồi sao, nhiều trang sức như vậy chẳng lẽ không đủ cho nàng chọn?”

Tiêu Nguyên nghe xong cả người nổi da gà, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

Nói mấy lời sến súa buồn nôn trước mặt nhiều người như vậy, thằng nhãi này học đâu ra mấy lời này vậy?

Mọi người hít sâu một hơi.

Mới vừa rồi Triệu Hầu gia nói đã giao hết sản nghiệp cho Tiêu Nguyên?

Vẫn chưa chính thức thú thê, sao đã dâng hết sản nghiệp lên rồi, Triệu Hầu gia đối xử tốt với Tiêu Nguyên như vậy vì thật lòng yêu nàng hay vì thế lực của Hữu tướng?

Mọi người cảm thấy hoang mang.

Nhưng thái độ Triệu Tuân dành cho Tiêu Nguyên vô cùng yêu chiều không giống như đang giả bộ.

Chân Nhan nhìn một màn này, ánh mắt ảm đạm, bàn tay giấu trong tay áo vô thức nắm chặt.

Một màn thật sự chói mắt, l*иg ngực trống rỗng chua xót, ánh mắt thủy chung vẫn nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt này.

Chẳng lẽ Triệu Tuân không có một chút tình cảm nào với nàng hay sao, không nhìn nàng dù chỉ một cái. Biết rõ cửa hiệu này là của nàng, trước mặt bao nhiêu người bảo vệ Tiêu Nguyên, làm nàng tổn thương. Thiếu chút nữa Chân Nhan không khống chế được, cắn chặt môi, cơn đau kéo lý trí nàng trở về thực tại.

‘Nhất định là Tiêu Nguyên mê hoặc Triệu Tuân, còn cả thế lực sau lưng Hữu tướng, cho nên Triệu Tuân mới không thể không làm như vậy.

Đúng, nhất định là như vậy.’

Chân Nhan tự tìm lấy cớ, thật lâu sau mới khôi phục bình tĩnh.

Khánh Nhạc thấy Chân Nhan nhìn chằm chằm vào Triệu Tuân.

‘Vậy mà còn luôn miệng nói trong sạch, ánh mắt kia chỉ hận không thể ăn sống Tiêu Nguyên.’

Khánh Nhạc đảo mắt, thở dài nói.

“Aizz, là do ta không phải, cố ý kéo nàng ra ngoài giải sầu. Mấy ngày gần đây lời đồn đãi rải khắp Kinh đô, dù sao Nhược Ngu đại sư cũng là cao tăng đắc đạo.”

Tiêu Nguyên quay đầu trừng mắt nhìn Khánh Nhạc.

‘Người này bị làm sao vậy.’

“Khánh Nhạc, đừng nói bừa.”

“Quận chúa, người đừng hiểu lầm, ta và Triệu Hầu gia thật sự không có gì.”

Chân Nhan cắn răng giải thích từng chữ từng chữ một, trên mặt miễn cưỡng mỉm cười.

“Nhược Ngu đại sư chính miệng nói ra, ta cũng không rõ sao kết quả lại thế này, nhưng thực sự ta và Triệu Hầu gia không liên quan gì đến nhau.”

Chân Nhan trực tiếp đổ hết trách nhiệm cho Nhược Ngu đại sư, ai cũng không sai.

Triệu Tuân gật đầu.

“Chê cười rồi! Bản quan và vị cô nương này vừa không quen lại không biết, không biết người nào hoa mắt nhìn nhầm lại nói lung tung!”

Chân Nhan nghe vậy trắng mặt. Bốn từ “vị cô nương này” nghe thật chói tai.

‘Chẳng lẽ Triệu Tuân không biết nàng sao, rõ ràng bọn họ mới là một đôi trời sinh, sao lại tuyệt tình như thế được?

Không.’

Chân Nhan ổn định tâm trạng.

‘Nàng còn rất nhiều thời gian, để Triệu Tuân làm quen với nàng một lần nữa.’

Chân Nhan không ngừng an ủi chính mình.

‘Mọi chuyện bây giờ là vì Triệu Tuân chưa quen nàng.’

“Nhưng Nhược Ngu đại sư…..”

Khánh Nhạc muốn nói lại thôi.

Triệu Tuân liếc nhìn Tiêu Nguyên.

“Nàng a! Đều do nàng sơ ý, nhớ nhầm bát tự của ta. Lúc nghe được tin, ta còn cố ra roi thúc ngựa chạy thẳng đến Đại Chiêu tự tìm Nhược Ngu đại sư hỏi cho rõ, may mà ta hỏi kỹ lại, chứ không mọi người lại hiểu lầm.”

“Chàng đến Đại Chiêu tự?”

Tiêu Nguyên sợ run.

“Đúng vậy, Hầu gia nhà ta thúc ngựa suốt đêm không ngừng nghỉ chì vì không thể tin chuyện này được, kết quả phát hiện ra bát tự của Hầu gia bị sai, lúc đấy Hầu gia mới thở phào.”

Triệu Thất bổ sung.

“Nhân tiện, Hầu gia nhà ta còn nhờ Nhược Ngu đại sư tính lại quẻ đấy.”

“Thật sự nhầm sao?”

Tiêu Nguyên nhớ rõ không thể nào nhầm được.

“Đúng vậy, nàng nhớ sai rồi. Nếu không duyên trời định giữa ta và nàng đã bị bỏ lỡ. Trước lúc đi, Bản Hầu gia thề dù kết quả có như thế nào, trước mặt mọi người ta lập lời thề cuộc đời này không nạp thϊếp không thú bất cứ một người nào khác, chỉ thú duy nhất một mình Tiêu Nguyên. Nếu nàng không chịu gả, ta sẽ xuất gia làm hòa thượng!”

Triệu Tuân nghiêm túc, Tiêu Nguyên không nhịn được bật cười.

Sắc mặt Chân Nhan tái nhợt như tờ giấy.

‘Không nạp thϊếp không thú người khác.’

Càng nói càng như sét đánh bên tai, đôi mắt không khỏi nóng lên, Chân Nhan bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, cố gắng ép nước mắt chảy ngược vào trong, thiếu chút nữa không khống chế được tiến lên chất vấn.

‘Rõ ràng những lời này đều là lời kiếp trước hắn nói với nàng, sao lại đổi thành Tiêu Nguyên rồi, sao Triệu Tuân lại đối xử với nàng như thế!’

Chân Nhan ôm một bụng đầy oan ức.

“May mắn, Nhược Ngu đại sư tính lại quẻ, cuộc đời này nàng và ta có duyên phu thê, bất cứ ai cũng không chia rẽ được.”

Triệu Tuân lại nói một câu.

“Lần này nàng có thể yên tâm rồi.”

Mọi người vừa nghe liền hiểu rõ mọi chuyện.

‘Hóa ra là hiểu lầm.’

Chẳng qua Triệu Tuân vô cùng nghiêm túc đứng trước mặt bao nhiêu người thể hiện tình cảm với Tiêu Nguyên, làm người ta hâm mộ không thôi.

Triệu Hầu gia, tuổi trẻ tương lai sáng lạng, tiền đồ vô lượng, cử chỉ tao nhã, dung nhan tinh xảo, còn lời thề suốt đời chỉ yêu một mình Tiêu Nguyên khiến bao nữ tử ao ước, mọi người đều nhìn Tiêu Nguyên với ánh mắt hâm mộ.

Khóe miệng Khánh Nhạc cong lên.

“Ta đã nói rồi, Nhược Ngu đại sư là cao tăng đắc đạo, từ trước đến nay tính quẻ chưa bao giờ sai, trước đây cũng chính Nhược Ngu đại sư liếc mắt một cái liền nhìn ra bát tự của Triệu Đại tiểu thư và Đại Hoàng tử không hợp, ngay cả khâm thiên giám cũng tính ra kết quả giống Nhược Ngu đại sư, cứu Triệu Lão phu nhân một mạng, sao có thể tính sai được.”

Mọi người vừa nghe đến đây liền gật đầu đồng ý.

Chân Nhan có một cỗ dự cảm không rõ ngọn ngành, mí mắt giật giật, còn không kịp mở miệng. Ngay sau đó, đã thấy Khánh Nhạc nhìn Chân Nhan, chậm rãi nói.

“Tiểu cửu nhất thời nhớ nhầm bát tự của Triệu Hầu gia, gây ra hiểu lầm lớn như vậy, làm cho người ta hiểu lầm Hãn Linh Huyện chủ và Triệu Hầu gia là một đôi. Vậy người mà Nhược Ngu đại sư tính nên duyên phu thê với Hãn Linh Huyện chủ là ai chứ?”

‘Quả nhiên!’

Chân Nhan trắng mặt.

Nàng ngàn tính vạn tính không ngờ Triệu Tuân suốt đêm chạy đi tìm Nhược Ngu đại sư, ra một chiêu này.

Nếu nàng phủ nhận Tiêu Nguyên viết là sai, như vậy lại biến thành nàng có ý đồ riêng, huống hồ, Triệu Tuân cũng sẽ phản đối, đâu ai rõ bát tự của hắn hơn hắn được chứ?

Chân Nhan bực bội, không rõ Triệu Tuân nhìn trúng Tiêu Nguyên ở điểm nào.

Bát tự của hắn rõ ràng không thể nào sai, nàng và Triệu Tuân là phu thê nhiều năm như vậy, tuyệt đối không có khả năng sai được, nhưng vì sao Triệu Tuân lại muốn đạp đổ con đường của nàng.

Chân Nhan cố ép mình phải bình tĩnh, thấp giọng nói.

“Ngày ấy vốn dĩ ta không định xem nhân duyên, tất cả đều ngoài ý muốn, không thành tâm thành ý, làm gì có chuyện ông trời tác hợp.”

“Hãn Linh Huyện nói vậy là sai rồi, tuy chỉ là vô tình, nhưng bát tự lại trùng khớp có duyên phu thê, đây mới là nhân duyên ông trời ban tặng. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, phu quân của Hãn Linh Huyện chủ tuyệt đối không phải là Triệu Hầu gia.”

Khánh Nhạc khí thế bức người, gϊếŧ người không đền mạng, chốt hạ một câu.

Bằng trực giác của một nữ nhân, nàng tuyệt đối chắc chắn Chân Nhan có ý với Triệu Tuân.

Chân Nhan nhìn Khánh Nhạc, trong mắt mang theo một tia cảnh cáo.

Khánh Nhạc lại nói.

“Tiểu cửu. Khi nào về ghi lại bát tự bị sai cho Hãn Linh Huyện chủ, chúc Hãn Linh Huyện chủ sớm ngày tìm được lang quân như ý.”

Tiêu Nguyên gật đầu.

“Lát nữa về ta sẽ phái người gửi tới Chân gia.”

Chân Nhan cắn chặt môi, ánh mắt nhìn về phía Triệu Tuân, thật lâu sau mới thu hồi, sắc mặt kém vô cùng!

Triệu Tuân để ghé sát vào Tiêu Nguyên thấp giọng nói.

“Nàng vừa lòng chưa?”

Tiêu Nguyên hờn dỗi liếc mắt nhìn Triệu Tuân, quả thật trong lòng như nở hoa.

Trước khi tới đây lòng nàng trống rỗng tựa như khói mù, còn bây giờ như mặt trời mới mọc, mọi chuyện rõ ràng, hạnh phúc ngọt nào.

Tiêu Nguyên hừ hừ hai cái xem như đã trả lời, nhưng lại không giấu được ý cười trong ánh mắt.

“Nơi này lộn xộn không an toàn, nàng về trước đi, khi nào về ta lại đến thăm nàng.”

Triệu Tuân dặn dò một câu, Tiêu Nguyên gật đầu vội vàng phất tay.

“Chàng đi đi.”

Triệu Tuân nghe vậy mới quay đầu rời đi, từ đầu đến cuối chưa bao giờ liếc mắt nhìn bất cứ ai trong phòng, cứ thế rời đi.

Triệu Tuân đi rồi, không ít quý nữ cũng rời khỏi cửa tiệm, sợ ở đâu chui ra một tên biếи ŧɦái nữa.

Tâm trạng Tiêu Nguyên được khơi mở, cười tủm tỉm mãi không thôi.

“Hãn Linh Huyện chủ, cáo từ.”

Hai người vừa ra khỏi cửa, Khánh Nhạc không nhịn được trêu ghẹo.

“Tiểu cửu, phúc khí của ngươi thạt tốt, ta thấy ánh mắt Triệu Hầu gia nhìn ngươi thật khác người, chỉ muốn yêu thương quý trọng ngươi cả đời.”

Tiêu Nguyên ấp úng ậm ừ nửa ngày.

“Ngươi đề cao hắn quá rồi.”

“Ha ha, ngươi không nhìn thấy sắc mặt của Chân Nhan kia, hết trắng lại xanh lại trắng rồi xanh. Vừa thấy liền biết không phải người dễ đối phó, sau này chúng ta phải cẩn thận chút.”

Từ nhỏ Khánh Nhạc đã quen nhìn phi tần trong cung tranh đấu, bên ngoài giả vờ yếu ớt, nhưng bên trong lại hiểm ác ngoan độc, rất giống với Chân Nhan.

“Ừ ừ, ta biết rồi.”

Tiêu Nguyên gật đầu lên tiếng.

Chân Nhan nghiêm mặt, trơ mắt nhìn hai người rời đi.

Trong cửa hàng bị xô đẩy lộn xộn làm cản trở việc buôn bán, vẻ mặt chưởng quầy đau khổ tiến lên.

“Do tên điên kia đến không đúng lúc, khiến cửa tiệm phải ngừng bán mất nửa ngày.”

Chân Nhan liếc mắt nhìn chưởng quầy, trong đầu hồi tưởng lại tên điên trong lời ông ta nói.

‘Tên điên kia đến thật đúng lúc!’

“Thu xếp một chút đi, tiếp tục bán, có thể bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, dù sao cũng không để tên điên kia làm ảnh hưởng được.”

Chân Nhan thấp giọng nói.

“Vâng!”

Bên này, Lâm Nhứ được dìu về nhà, chuyện xảy ra ở Lưu Phương các đều được truyền đến tai Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ tức giận, vỗ bàn thật mạnh.

“Nghiệp chướng này, một khắc cũng không yên, đánh thức nó dậy cho ta!”

“Đại nhân xin bớt giận, Nhứ Nhi cũng chỉ bất đắc dĩ. Tướng phủ không khỏi chèn ép bắt nạt người khác, khắp nơi gây khó dễ cho nhà chúng ta.”

Lâm phu nhân không cho rằng tất cả đều là lỗi lầm của Lâm Nhứ, bà nghĩ tất cả đều do Tiêu Nguyên khıêυ khí©h trước.

Lâm Phỉ liếc nhìn Lâm phu nhân.

“Trước chưa nói đến chuyện đúng hay sai, bà không được quên, ngày mai Hình bộ Thượng thư Triệu Hầu gia sẽ bắt đầu đến điều tra quặng sắt, hơn nữa chỉ cần Hữu tướng ở giữa động tay động chân, đến lúc đó dù chưa động đến Đại Hoàng tử, nhưng chỉ cần có liên quan, thì trong lòng Hoàng Thượng Đại Hoàng tử chỉ là một phế tử.”

Lâm phu nhân vừa nghe đến tính nghiêm trọng, nhất thời do dự.

“Chuyện này mặc kệ ai đúng ai sai, mấu chốt ở đây là Nhứ Nhi đi trêu chọc Tiêu gia, làm chậm trễ đại sự. Chúng ta và Đại Hoàng tử đều là người một thuyền, cùng tồn cùng suy!”

Lâm Phỉ nhíu chặt mày.

“Nếu bà thật sự thương nó, không nên che chở nó như thế. Trước mặt mọi người bị người ta làm nhục nhã còn truyền tai nhau đồn ầm lên, nếu truyền vào tai Lâm tần nương nương trong cung, chỉ e Nhứ Nhi còn nhặt được cái mạng này về là tốt lắm rồi.”

Lâm phu nhân nghe vậy mới buông lỏng. Rất nhanh nha hoàn dìu Lâm Nhứ đi vào, Lâm Nhứ mang lửa giận đầy mình, vừa vào nhìn thấy Lâm Phỉ và Lâm phu nhân liền không nhịn được khóc lóc kể lại.

“Phụ thân, mẫu thân, hai người phải làm chủ cho Nhứ Nhi, Triệu Hầu gia khinh người quá đáng, còn cả Tiêu Nguyên nhục nhã nữ nhi…”

“Bốp!”

Lâm Phỉ tức không có chỗ phát tiết, giương tay giáng cho Lâm Nhứ một cái tát thật mạnh.

Lâm Nhứ bất ngờ không kịp phòng bị, bị đánh ngã xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng sưng đỏ, sửng sốt ôm má.

“Phụ thân?”

“Câm miệng!”

Lâm Phỉ gầm lên.

“Lát nữa đến Tướng phủ nhận lỗi với Tiêu Nguyên cho ta.”

Lâm Nhứ vừa nghe xong liền xù lông.

“Xin lỗi Tiêu Nguyên, rõ ràng nữ nhi mới là người chịu oan ức. Rốt cuộc nữ nhi hay Tiêu Nguyên mới là nữ nhi của người, sao đến bây giờ người còn thiên vị ả?”

“Hỗn láo! Ngươi nói cái gì!”

Lâm Phỉ vỗ bàn, chỉ tay thẳng mặt Lâm Nhứ, tức giận mắng.

“Nhứ Nhi, con nghe phụ thân đi, nay Đại Hoàng tử cận kề nguy hiểm, ngày mai Triệu Hầu gia bắt đầu điều tra quặng sắt, lỡ như trong lòng có tâm mưu hại Đại Hoàng tử, Lâm gia sẽ phải làm sao?”

Lâm phu nhân thương nữ nhi, nhưng biết chuyện này vô cùng nguyêm trọng, cho nên hạ quyết tâm khuyên nhủ Lâm Nhứ.

“Hắn dám!”

Lâm Nhứ không tin.

“Triệu Hầu gia do một tay ca ca đề bạt, hắn dám làm như thế!”

“Ngươi đừng quên, Triệu Hầu gia là nữ tế tương lai của Hữu tướng!”

Lâm phu nhân khuyên nhủ.

“Chuyện hôm nay đã làm ầm lên, nêu ngươi không đến Tướng phủ, trong vòng một canh giờ nữa, trong cung cũng sẽ phái người tới.”

Nhắc tới Lâm tần, Lâm Nhứ không tự giác run lên, dù đang giận cũng phải nuốt xuống, cam chịu phẫn nộ, im lặng.

“Con nghĩ cho rõ ràng, muốn tiến cung một chuyến, hay con muốn đến Tướng phủ bồi tội. Đến lúc đó bất cứ ai cũng không bảo vệ được con, Đại Hoàng tử càng không muốn nhìn thấy mặt con.”

Lâm phu nhân không ngừng khuyên can, Lâm Nhứ bất đắc dĩ cắn chặt răng, nhả ra từng chữ một.

“Nữ nhi đi là được!”

“Nữ nhi ngoan, để con phải chịu oan ức rồi.”

Lâm phu nhân đau lòng.

Lâm Nhứ cố đè ép hận ý như thủy triều trong lòng xuống. Sau này sẽ có một ngày, nàng sẽ khiến Tiêu Nguyên nhận lại nỗi sỉ nhục gấp trăm gấp ngàn lần hôm nay!