Chương 188: Phải diệt trừ Đại Hoàng tử

Bên này, Lâm Nhứ vừa ra khỏi cửa đã bị ma ma bên cạnh Lâm tần nương nương mời vào cung.

Trong xe ngựa, lửa giận trong lòng Lâm Nhứ mới dịu xuống, nhất thời hối hận.

“Mẫu thân.”

Lâm phu nhân cũng là cố chấp lên xe cùng.

“Việc đã đến nước này, chỉ có thể giải thích với nương nương để người thông cảm.”

Lâm Nhứ có vài phần khϊếp sợ Lâm tần, luôn cảm thấy ánh mắt Lâm tần rất sắc bén, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, cứ mở tay nắm tay liên tục.

Một lúc lâu sau, xe ngựa dừng lại, Lâm Nhứ và Lâm phu nhân cùng vào Ngọc Hòa cung.

Một chân vừa bước vào trong điện, chỉ thấy Lâm tần nhìn nàng với ánh mắt âm ngoan, Lâm Nhứ run run theo bản năng, miễn cưỡng mỉm cười, nhưng nụ cười đó còn khó coi hơn khóc.

“Nhứ Nhi tham kiến cô cô.”

Lâm Nhứ quỳ gối dưới chân Lâm tần, quỳ thẳng lưng.

“Thần phụ tham kiến nương nương.”

Lâm phu nhân cũng quỳ xuống hành lễ, đợi hơn nửa ngày cũng không thấy Lâm tần cho đứng lên, trên trán hai người không khỏi chảy một lớp mồ hôi, quỳ trên mắt đất bất an không yên.

Thật lâu sau, chỉ thấy Lâm tần cười lạnh một tiếng.

“Đều quỳ làm gì, mau đứng lên đi.”

Lâm Nhứ nhìn Lâm phu nhân.

Trước khi vào đây nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhất định Lâm tần sẽ chửi rủa xối xả, cuối cùng thưởng một trận đòn. Nhưng hôm nay lại bình tĩnh như vậy, khiến Lâm Nhứ không biết làm sao.

Liên Kiều tự mình nâng Lâm phu nhân đứng lên, nha hoàn cũng đỡ Lâm Nhứ đứng lên, mí mắt Lâm Nhứ giật giật, luôn có một dự cảm không rõ ràng.

“Nương nương…”

Lâm phu nhân vội vàng mở miệng.

Lâm tần nhấc tay.

“Không cần nói gì nữa, chuyện sáng nay Bản cung đã nghe nói rồi. Nhứ Nhi lo lắng cho Minh Nhi, nhất thời hồ đồ mới xúc phạm Tiêu gia cô nương, các ngươi có thể lập tức đến nhận lỗi với Tiêu gia, Bản cung cũng rất vui mừng. Nhứ Nhi quả thực một lòng một dạ đều dành cho Minh Nhi.”

Lâm Nhứ lại nháy mắt liên tục, nàng tình nguyện để Lâm tần chỉ vào cái mũi mà mắng nàng, nay như vậy, khiến nàng không thể hiểu được Lâm tần đang có ý đồ gì.

“Cô cô, chỉ cần Điện hạ không sao, dù là chuyện gì Nhứ Nhi cũng nguyện ý làm.”

Lâm tần che giấu sự chán ghét sâu trong đáy mắt, cười vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Nhứ.

“Nhứ Nhi hiểu chuyện như vậy, cũng không uổng phí tâm ý của cô cô.”

Lâm Nhứ ngượng ngùng cười.

Ngay sau đó, Lâm tần nói.

“Nhứ Nhi a, con cũng biết gần nhất Minh Nhi bị Tướng phủ nhìn chằm chằm, tâm huyết nửa đời như nước đổ về biển, thế lực bỗng chốc bị cắt giảm, chỉ có Minh Nhi bình an, con mới có thể bình an được.”

Trống ngực Lâm Nhứ đập liên hồi, trong lòng có dự cảm bất an.

“Cô cô nói rất đúng, Nhứ Nhi hiểu rõ. Không biết cô cô cho gọi Nhứ Nhi và mẫu thân tiến cung, có chuyện gì muốn căn dặn?”

Vẻ mặt Lâm tần bất đắc dĩ, trông vẻ khó có thể mở miệng, Lâm phu nhân liền hỏi.

“Nương nương có chuyện cứ nói, xin đừng ngại.”

“Lâm phu nhân, là như vậy, mấy ngày trước Đại Hoàng tử ngoài ý muốn cứu mạng một nữ tử, trùng hợp nữ tử này chính là nữ nhi của Hoàng Tướng quân, Hoàng tiểu thư muốn lấy thân báo đáp, nhưng Hoàng Tướng quân là người thế nào, đâu có thể để Hoàng tiểu thư làm thϊếp được chứ.”

Liên Kiều nhìn Lâm tần bất đắc dĩ, liền nói hết mọi chuyện ra. Lâm phu nhân nghe vậy sắc mặt cứng đờ, nhìn về phía Lâm tần.

“Nương nương….”

Lâm Nhứ cũng hoàn hồn.

“Cô cô, Nhứ Nhi không ngại cùng Hoàng muội muội gả cho biểu ca.”

Lâm tần liếc nhìn Lâm Nhứ giả ngu, lại nhìn Liên Kiều, Liên Kiều lại nói.

“Hoàng tiểu thư nhìn trúng vị trí Chính phi, nương nương muốn để dành cho Lâm gia, cho nên vẫn chưa đồng ý, nhưng tình hình trước mắt của Điện hạ đang vô cùng nguy hiểm, nương nương không thể cự tuyệt được.”

“Cô cô, như vậy để bình thê cũng được, không phân cao thấp với Nhứ Nhi.”

Lâm Nhứ hoảng hốt.

‘Từ bỏ vị trí Chính phi, chẳng phải nàng sẽ làm thϊếp sao? Vậy chi bằng để nàng chết đi cho xong.’

Lâm Nhứ còn lâu mới chịu thỏa hiệp.

Lâm phu nhân cũng nói đỡ.

“Nương nương suy nghĩ kỹ việc này, chuyện này không phải là chuyện nhỏ….”

“Nhứ Nhi, vừa rồi không phải con nói sẽ nguyện ý làm mọi chuyện vì Minh Nhi hay sao?”

Lâm tần ép hỏi.

“Trong tay Hoàng Tướng quân nắm giữ năm vạn binh quyền, lại là trọng thần của triều đình, nếu có thể làm tăng thêm thế lực cho Minh Nhi, Minh Nhi nhất định biết ơn con.”

Lâm phu nhân nghe giọng điệu của Lâm tần, tám phần cũng đã quyết định chuyện này phải cho Lâm Nhứ thoái vị.

Sao Lâm Nhứ có thể đồng ý, đang êm đẹp an vị Chính phi lại chỉ trở thành thϊếp.

“Cô cô…”

“Nương nương! Không biết Nhứ Nhi sẽ có phân vị nào.”

Lâm phu nhân cân nhắc lợi hại xong, vội vàng chặn lời Lâm Nhứ.

Lâm tần nhìn Lâm phu nhân, thản nhiên nói.

“Tất nhiên là Trắc phi, thực ra dù ở phân vị nào cũng không quan trọng, quan trọng là trong lòng Minh Nhi hướng về Nhứ Nhi là đủ rồi. Con xem Bản cung, chẳng phải cũng chỉ là thϊếp thôi sao, nhưng vẫn được hưởng ân sủng vô biên.”

“Trắc phi?”

Lâm Nhứ trừng mắt nhìn, cho dù là Bình phi nàng cũng không đồng ý, huống chi chỉ là Trắc phi.

“Cô cô, đến cùng đây là ý của Hoàng tiểu thư, hay là ý của cô cô. Hoàng tiểu thư chỉ là một tiểu thư chưa xuất giá mà lại nhìn chằm chằm vào vị trí Chính phi, có thể thấy dã tâm của ả không hề nhỏ. Cô cô cẩn thận không lại đang dẫn sói vào nhà.”

Lâm tần nghe vậy sắc mặt trầm xuống.

“Nói nhảm cái gì đó. Bản cung làm tất cả đều vì suy nghĩ cho Minh Nhi. Từ đầu đến cuối Minh Nhi và Lâm gia đều một thể, mặc dù ngươi là Trắc phi, nhưng có Bản cung làm chỗ dựa cho ngươi thì còn sợ cái gì?”

Lâm Nhứ liền phát hoảng, cắn chặt môi không buông, vẻ mặt oan ức.

“Chuyện này phụ thân ngươi đã đồng ý rồi, trở về tự chuẩn bị sẵn sàng đi, chuyện sáng nay, Bản cung sẽ không nhắc lại nữa.”

Hiển nhiên Lâm tần bắt đầu không kiên nhẫn, bực tức nói.

“Lui ra đi.”

Lâm Nhứ giống như bị người ta nắm chặt cổ, nghẹn không nói nên lời dù chỉ một câu.

Trong lòng Lâm phu nhân cũng biết không thể thay đổi được gì nữa, chỉ có thể kéo Lâm Nhứ lui ra, bằng không sợ nàng lại nói lung tung đắc tội Lâm tần.

“Vâng, thần phụ cáo lui.”

Lâm phu nhân vội vàng đưa Lâm Nhứ rời khỏi Ngọc Hòa cung, vẻ mặt Lâm Nhứ không đồng ý.

“Mẫu thân, vừa rồi sao người không để nữ nhi nói tiếp, nữ nhi không muốn làm thϊếp.”

“Nhứ Nhi, bây giờ không giống ngày xưa, một mình con thì có năng lực làm thay đổi được điều gì, chỉ biết rước lấy phiền chán cho Lâm tần nương nương và Đại Hoàng tử. Nếu bây giờ không lôi kéo được thế lực khác tương trợ, tình cảnh tương lai của Đại Hoàng tử càng thêm nguy hiểm, chẳng lẽ con muốn nhìn Đại Hoàng tử bị biếm thành thứ dân?”

Lâm phu nhân khuyên Lâm Nhứ. Lâm Nhứ thì thào không nói nên lời, bụng đầy oan ức.

Vốn dĩ chuyện gả cho Đại Hoàng tử trong tình cảnh này đã đủ tủi nhục, nay còn từ thê thành thϊếp, Lâm Nhứ muốn khóc đến chết.

“Nhịn một chút đi, Nhứ Nhi, tất cả chỉ là tạm thời mà thôi.”

Lâm phu nhân không ngừng khuyên bảo.

Lâm Nhứ phiền chán lắc đầu, đi theo Lâm phu nhân rời khỏi Hoàng cung.

Bóng đêm bao phủ Đại Hoàng tử phủ.

Một bóng người màu đen lặng yên xuất hiện, trong viện vô cùng yên tĩnh, chỉ có Đại Hoàng tử đang đứng ở sân, nhìn thấy người tới liền cung kính nói.

“Tôn giả.”

“Mọi chuyện thế nào rồi?”

Giọng nói khàn khàn khô khan còn thêm vài phần chói tai.

“Bẩm tôn giả, ta đã dựa theo lời Tôn giả căn dặn cứu Hoàng Tử Huỳnh, hơn nữa trong lúc vô tình để lộ thân phận, sau đó Hoàng Tử Huỳnh cũng phái người điều tra một phen, chắc là có tâm tư.”

Hắc y nhân nghe vậy gật đầu.

Đại Hoàng tử không nhịn được hỏi lại.

“Tôn giả, vậy bên phía Triệu Hầu gia…”

“Hắn có điều tra nhưng cũng không được gì, không cần lo lắng, nhất định phải nghĩ cách để Hoàng Tử Huỳnh một lòng một dạ với người.”

Đại Hoàng tử gật đầu.

“Vâng, đa tạ Tôn giả chỉ dẫn, Bản điện cảm kích không thôi.”

Rất nhanh bóng người kia đã biến mất, trong lòng Đại Hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, thì thào.

“Triệu Tuân! Triệu Tuân!”

Thật lâu sau, khóe miệng Đại Hoàng tử nổi lên một nụ cười lạnh.

Ngày hôm sau.

Hồng Tụ kể lại chuyện Lâm Nhứ cho Tiêu Nguyên nghe, Tiêu Nguyên dừng một chút.

“Lâm tần nương nương không nổi bão. Ha ha, thật kỳ quái.”

“Tiểu cửu!”

Khánh Nhạc hấp tấp chạy vào, Thanh Phỉ đuổi theo phía sau.

Tiêu Nguyên ngước mắt lên.

“Sao ngươi lại tới đây?”

Khánh Nhạc thật vất vả mới thở lại bình thuống, uống một tách trà lớn rồi mới nói.

“Hôm qua Lâm Nhứ vào cung gặp Lâm tần nương nương, Lâm tần nương nương không chỉ không trách phạt, ngược lại còn thưởng cho Lâm gia không ít đồ tốt, ngươi có biết vì sao không?”

Tiêu Nguyên lắc đầu, trong nửa khắc nàng không thể nghĩ ra. Theo lý mà nói, Lâm tần tuyệt đối sẽ không bao dung, tha thứ cho Lâm Nhứ một chút nào.

“Ngươi nói nhanh lên, vì sao?”

Khánh Nhạc che miệng cười.

“Sáng sớm hôm nay ta đi tìm cữu cữu, trong lúc vô tình nghe thấy cữu cữu thở dài, nói là Đại Hoàng tử vô tình cứu nữ nhi của Hoàng Tướng quân – Hoàng Tử Huỳnh một mạng, làm cho Hoàng Tử Huỳnh hồn xiêu phách lạc, muốn gả ngay cho Đại Hoàng tử. Còn Lâm Nhứ cũng chỉ có thể thoái vị nhường lại, chấp nhận làm thϊếp hóa để hóa giải chuyện hôm qua, còn Lâm tần lại e ngại thân thân phận chất nữ, nên ban cho chút đồ trấn an, hừ!”

Tiêu Nguyên không quan tâm Lâm Nhứ như thế nào, nhưng chuyện này nảy sinh khác thường.

“Sao lại có thể chứ, Hoàng Tướng quân vẫn luôn trấn thủ biên cương, mấy ngày trước vừa hồi kinh, sao Đại Hoàng tử lại có thể cứu được Hoàng tiểu thư?”

“Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng dựa theo ý của cữu cữu thì Hoàng Tử Huỳnh lén hồi Kinh.”

Khánh Nhạc khoát tay.

“Vận khí của Đại Hoàng tử thật tốt, sắp chết đến nơi lại có một Hoàng Tử Huỳnh nhảy ra.”

Tiêu Nguyên ôm cằm trầm tư.

Kiếp trước Hoàng Tử Huỳnh và Đại Hoàng tử không quen biết nhau, sau này Hoàng Tướng quân đầu quân dưới trướng của Thái Hậu.

Nhưng nay lại xảy ra chuyện này, vậy chắc chắn Hoàng Thượng muốn mượn sức Hoàng Tướng quân cho Đại Hoàng tử, cửa hôn sự này chắc đến tám phần sẽ được đồng thuận.

Tiêu Nguyên nhíu mi.

“Đại Hoàng tử lấy đâu ra vận khí tốt như thế, theo ta thấy nhất định có người âm thầm chỉ điểm cho hắn. Nếu không ra tay, trong triều đâu còn chỗ cho hắn nữa, Hoàng Thượng cũng sẽ bỏ rơi hắn.”

Dường như Tiêu Nguyên lại nghĩ tới chuyện gì.

“Ngươi chờ ta một chút, ta đi viết một lá thư.”

Chuyện này, nàng cần phải báo cho Triệu Tuân biết, nếu không cho dù hắn có tra được gì, chỉ cần có Hoàng Tướng quân chống đỡ, Hoàng Thượng cũng sẽ không trị tội Đại Hoàng tử.

Tiêu Nguyên cắn môi.

Phải mau chóng loại bỏ Đại Hoàng tử, kéo dài thêm một khắc Tướng phủ liền nhiều thêm một mối nguy hiểm.

Tiêu Nguyên biết rõ Đại Hoàng tử là người vô cùng keo kiệt và tàn nhẫn, trong lòng cực kỳ hận Tướng phủ, huống hồ Đại Hoàng tử đã vội vàng ra tay, Tiêu Nguyên phải chuẩn bị sớm hơn một chút.

“Đi đi.”

Tiêu Nguyên vội vàng nhắn nhủ vài câu, phái Thanh Dư ra roi thúc ngựa đuổi theo Triệu Tuân, giờ này đoán chừng hắn mới ra khỏi thành không lâu, chắc chắn còn.

Chỉ chốc lát sau, Tiêu Nguyên lại ngồi xuống suy nghĩ.

“Đại Hoàng tử leo lên chiếc thuyền là Hoàng Tướng quân, cũng coi như nhặt được kim bài miễn tử.”

Khánh Nhạc bĩu môi.

“Đúng vậy, cũng không biết Hoàng Tử Huỳnh nghĩ như thế nào mà lại nhìn trúng hắn.”

Tiêu Nguyên cười khẽ.

“Chuyện này đâu có gì lạ, nữ tử dù có thông minh cũng không chống lại được lời ngon tiếng ngọt của nam tử, nhìn vẻ bề ngoài của Đại Hoàng tử, bao nhiêu nữ tử Kinh đô nhìn thấy cũng động tâm, huống chi là tiểu thư khuê phòng được nuông chiều như Hoàng Tử Huỳnh.”

Khánh Nhạc gật đầu, nàng nói thêm vài câu với Tiêu Nguyên rồi rời đi.

Tiêu Nguyên nghĩ nghĩ vẫn nên nói cho Hữu tướng.

Hữu tướng nghe xong, liếc mắt nhìn Tiêu Nguyên.

“Tiểu cửu cho rằng sau khi Đại Hoàng tử giành lại được địa vị sẽ đối đầu với Tướng phủ?”

“Đó là điều hiển nhiên, tính cách Đại Hoàng tử nhỏ mọn đa nghi như vậy, chưa đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, chắn chắn sẽ không bỏ qua cho Tướng phủ. Tiểu cửu đã sớm thấy rõ, chuyện này chắc chắn có người âm thầm giúp đỡ Đại Hoàng tử.”

Tiêu Nguyên nói ra lo lắng trong lòng nàng.

Hữu tướng nhíu mày, trong mắt có vài phần hứng thú.

“Vậy tiểu cửu cảm thấy người đó là ai?”

Tiêu Nguyên trầm mặc một lúc, nhất thời không dám chắc là người bên cạnh Thái Hậu hay là người bên cạnh Hoàng Thượng, sau đó như chợt bừng tỉnh, nàng nói.

“Là Hoàng Thượng!”

Hữu tướng hơi hơi kinh ngạc.

“Vì sao lại là Hoàng Thượng?”

“Chuyện quan trọng như vậy, sao Khánh Nhạc lại vô tình nghe thấy được, nhất định là Hoàng Thượng muốn thử thái độ của phụ thân, nên cố ý nói cho Khánh Nhạc nghe.”

Tiêu Nguyên lớn mật đoán.

“Nhưng vì sao Hoàng Thượng không trực tiếp mượn sức Hoàng Tướng quân cho chính mình?”

Hữu tướng không dấu được sự tán thưởng giành cho Tiêu Nguyên.

“Bởi vì giữa Hoàng Thượng và Hoàng Tướng quân có chút ân oán cá nhân, Hoàng Tướng quân tuyệt đối sẽ không đầu quân vào phe Hoàng Thượng, cho nên ý của Hoàng Thượng là để cho Đại Hoàng tử hoặc Tướng phủ mượn sức ông ta đều được, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép Thái Hậu mượn sức.”

“Nhưng vì sao Hoàng Thượng muốn nói cho phụ thân, cứ để Đại Hoàng tử mượn sức ông ta là được. Nếu để Hoàng Tướng quân đầu quân vào phe của phụ thân, vậy chẳng phải thế lực của phụ thân càng lớn mạnh hơn nữa, lỡ may phụ thân liên hợp với Thái Hậu thì phải làm sao bây giờ?”

Hữu tướng tươi cười.

“Con phải nhớ kỹ, Hoàng Thượng sẽ không bao giờ làm việc gì không công. Nếu như vi phụ nhúng tay vào, chắc chắn sẽ để Hoàng Thượng hưởng chút đồ ngon, nhưng nếu vi phụ không nhúng tay, Hoàng Thượng nhất định sẽ giúp Đại Hoàng tử mượn sức Hoàng Tướng quân. So với Thái Hậu, tất nhiên Hoàng Thượng sẽ thân cận với Đại Hoàng tử hơn.”

Hữu tướng suy nghĩ một chút, lại nói.

“Nếu Đại Hoàng tử đắc thế, tất sẽ đối đầu với Hữu Tướng phủ, củ khoai lang nóng này lại ném tới Hữu Tướng phủ, vi phụ nên làm thế nào?”

Tiêu Nguyên bừng tỉnh nhận ra.

“Thì ra là thế, tiểu cửu cảm thấy Đại Hoàng tử rất nguy hiểm, phụ thân không nên dung túng Đại Hoàng tử.”

“Vậy phải làm thế nào?”

Hữu tướng thản nhiên hỏi, khó có khi vui sướиɠ đàm luận cùng Tiêu Nguyên. Ông cảm thấy nữ nhi trưởng thành không ít, càng ngày càng hiểu chuyện.

“Hoàng Tướng quân nhập kinh, binh quyền trong tay sẽ là cái đích để mọi người nhắm đến.”

Tiêu Nguyên nhíu mày trầm tư, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời.

“Nếu như Hoàng Tướng quân không thường xuyên ở lại Kinh đô, mặc dù có binh quyền cũng không tạo thành uy hϊếp gì lớn, đến lúc đó chỉ cần nghĩ cách chia binh quyền trong tay Hoàng Tướng quân làm hai thì sẽ càng tốt hơn, đến lúc đó lại lại âm thầm triệu hồi binh mã về kinh là được. Tính như thế, Hoàng Thượng không phải tự nhiên lại có hơn hai vạn binh mã hay sao.”

Hữu tướng nhíu mày nhìn Tiêu Nguyên.

“Chủ ý này là ai dạy con?”

Tiêu Nguyên sợ run.

Hữu tướng lại nghĩ một chút.

‘Triệu Tuân đã rời kinh, tin tức này vừa truyền đến sáng nay, chắc chắn không phải Triệu Tuân.’

“Phụ thân, những điều này tiểu cửu tự nghĩ ra, ngày nào tiểu cửu cũng xem dã sử, nhớ lại mấy chuyện xưa nên mới lớn gan mở miệng. Dù sao thì Hoàng Thượng cũng là danh chính ngôn thuận, so với việc để thế lực của Thái Hậu càng lúc càng lớn, nên để Hoàng Thượng và phụ thân cân bằng thì hơn.”

Tiêu Nguyên biết, trong lòng Hữu tướng, giữa Hoàng Thượng và Liên Thái Hậu, tuyệt đối sẽ nghiêng về Hoàng Thượng nhiều hơn.

Hữu tướng hừ hừ hai tiếng.

“Việc này vi phụ biết rõ, để sau vi phụ lại tìm Hoàng Thượng thương nghị một phen.”

“Phụ thân.”

Tiêu Nguyên đảo mắt, ngượng ngùng cười.

“Nữ nhi nghe nói Thương Châu cực khổ, Tam Hoàng tử ở nơi đó chịu không ít khổ cực, nếu ở Thương Châu xảy ra chuyện gì, dù sao Đại Hoàng tử cũng là huynh trưởng của Tam Hoàng tử, nếu mở lời ngăn cản thì chẳng khác nào không còn tình người. Dù sao đi nữa thì Tam Hoàng tử cũng là nhi tử của Hoàng Thượng, các vị đại thần chắc cũng không ngăn cản, còn cả Lâm tần nương nương, chắc chắn cũng sẽ thương xót Tam Hoàng tử, lúc đấy sẽ đứng ra khuyên bảo.”

Hữu tướng liếc nhìn Tiêu Nguyên, vẻ mặt nghiêm túc.

“Được rồi, mau đi ra đi, chuyện này con không được nói lại với ai, biết không?”

Tiêu Nguyên thè lưỡi.

“Vâng, tiểu cửu cáo lui.”

Trong mắt Hữu tướng lộ vẻ tán thưởng cùng cưng chiều, vừa cười vừa lắc đầu.

“Nha đầu kia, thế mà lại giải quyết được chuyện nguy cấp của Bản tướng.”

“Tướng gia có phúc khí thật tốt, có nữ nhi thông minh lanh lợi như vậy.”

Một nam tử bước ra từ phía sau bình phong, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ che mất nửa khuôn mặt, nửa dung nhan còn lại dịu dàng như nước chảy, nhưng đáy mắt lại vô cùng lạnh buốt.

“Nhiều năm như vậy, Hoàng Thượng cũng không nhịn được nữa sao.”

Nam tử thấp giọng giễu cợt.

“Giang sơn này vốn là của hắn, những năm gần đây nếu không mắc phải một số việc liên lụy, Đông Minh cũng không đến mức bị chững lại không phát triển.”

Hữu tướng thở dài một tiếng thật sâu.

“Binh quyền trong tay Hoàng Tướng quân phải giành tới tay, nếu rơi vào tay Thái Hậu sẽ phiền phức lớn. Tiểu cửu đã nhắc nhở Bản tướng, nhất định phải tra rõ ràng xem ai là người sau lưng Đại Hoàng tử.”

“Tướng gia yên tâm.”

Hữu tướng đứng lên.

“Đoán chứng mấy ngày nữa Hoàng Tướng quân mới về Kinh, nghĩ cách kéo thời gian dài một chút, ở Thương Châu cũng cần chuẩn bị chu đáo, Bản tướng tiến cung một chuyến.”

“Vâng!”

Hữu tướng tiến cung để mặc cả với Đông Minh Đế một phen. Rất nhanh hai người đã đạt được thỏa ước, chuyện ở Thương Châu Tam Hoàng tử phải chịu khổ, Đông Minh Đế tuyệt đối không đau lòng.

“Hoàng Thượng, lỡ may Hữu tướng lại giở thủ đoạn, đến lúc đó không cho Hoàng Thượng giữ binh quyền thì phải làm thế nào?”

Hà công công lo lắng nói.

Đông Minh Đế tươi cười.

“Sẽ không đâu, nhiều năm như vậy, mặc dù bên ngoài lan truyền Hữu tướng là gian thần, nhưng là Hữu tướng chưa bao giờ lật lọng, một lời nói ra, Trẫm vẫn có thể tin được.”

Hà công công nghe vậy mới im lặng.

Đông Minh Đế và Hữu tướng hợp tác càng ngày càng thuận tay, huống hồ bây giờ cũng chính vì ông, Đông Minh Đế không có lý do nào mà không đáp ứng.