Chương 24: Gặp người quen

Tiêu Nguyên phất phất khói bụi, đi theo dòng người chạy vào bên trong. Vào bên trong lại phát hiện một thế giới mới, tiểu cô nương oanh oanh yến yến, trang điểm xinh đẹp, hấp dẫn mọi người, cầm khăn trong tay, tìm khách trong đám người.

Hoa nương bận hoa cả mắt, dàn xếp chỗ ngồi cho các công tử có gia thế vào xem náo nhiệt ngồi ở lầu một, muốn ngồi lầu hai phải trả thêm tiền.

Khánh Nhạc ra tay hào phóng, trực tiếp ném cho hoa nương một thỏi vàng, hoa nương thấy hắn ăn mặc bất phàm, ra tay hào phóng liền tươi cười như hoa.

“Ai u, hai vị công tử, mời lên trên lầu.”

Nói xong, tay sờ soạng trên người Khánh Nhạc, nhìn hai tiểu công tử này, vừa nhìn liền biết còn nhỏ tuổi, gia đình giàu có, hoặc là thiếu gia của nhà quan quyển cao chức trọng, không thể đắc tội.

Thân thể Khánh Nhạc chợt lóe lên, tránh khỏi bàn tay của hoa nương, không hờn giận nói.

“Bảo tiểu nhị nhanh mang đồ ăn lên đi, nói Thủy Tiên cô nương đi ra nhanh một chút, để mọi người cùng được thưởng thức!”

Hoa nương thu tay, ngượng ngùng nói.

“Được được được, mọi người đừng nóng vội, tiểu nhị, mau tiếp đón hai vị công tử cho thật tốt.”

“Tới đây, tới đây! Hai vị công tử, mời đi bên này.”

Khánh Nhạc mang theo Tiêu Nguyên bước lên lầu, Tiêu Nguyên còn mải ngắm cảnh sắc trang trí hoa lệ và vui đùa các cô nương xinh đẹp.

Quay đầu, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, ngọc thụ lâm phong, dáng người cao ngất, nổi bật trong đám người, người đi bên cạnh không ai khác chính là Đại Hoàng tử.

Mắt thấy hoa nương nhiệt tình tiếp đón.

“Ai u, Đại Hoàng tử, mời đi bên này, Đại Hoàng tử có thể đến góp vui, chính là vinh hạnh cho kẻ hèn này, đến đến, tiểu nhị, nhanh đi tìm nhã gian có vách ngăn thượng đẳng.”

“Triệu huynh, mời đi bên này.”

Bỗng nhiên, sắc mặt Tiêu Nguyên ửng hồng, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, kéo Khánh Nhạc chạy vào gian phòng.

Căn phòng được chia ra, thiết kế xảo diệu, dùng bình phong ngăn cách, sau đó lại dùng rèm che lại, rèm che lay động, có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, rất thú vị.

“Mau, mang nhiều đồ ăn và rượu ngon lên đây!”

Khánh Nhạc tiện tay ném cho tiểu nhị một thỏi bạc.

Tiểu nhị vội vàng gật gật đầu.

“Vâng, tiểu nhân đi ngay, hai vị khách quan chờ một lát.”

Khánh Nhạc tìm vị trí ngồi xuống, cười rất thoải mái.

“Ha ha, nhiều người đến xem Thủy Tiên cô nương như vậy, nếu dáng vẻ không đủ xinh đẹp, tiền qua cửa này ta cần phải lấy lại a.”

Tiêu Nguyên nghe vậy cười cười.

“Sao nào, nơi này có nhiều quan to quý nhân như vậy, hoa nương đắc tội không nổi, chờ lát nữa xem là được.”

Tiêu Nguyên dứt lời, ánh mắt tìm tòi thân ảnh đã chìm trong đám người, nói thầm.

Người chạy đi đâu mất rồi.

Chỉ chốc lát, phía đối diện, cách đó không xa vang lên giọng nói nũng nịu.

“Ai u, đây không phải là Đại Hoàng tử ư, lâu rồi không tới, hôm nay người cũng đến xem Thủy Tiên cô nương phải không? Chẳng lẽ đã quên Mẫu Đơn rồi sao.”

Thấy một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, đi qua đi lại, Tiêu Nguyên thuận thế ngước mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy một người đang ngồi quay lưng với nàng, tuy không nhìn rõ, nhưng Tiêu Nguyên chắc chắn, người nọ chính là hắn.

“A, đây không phải Triệu công tử sao, ngày ấy từ biệt, không nghĩ rằng còn có thể gặp lại, ngày ấy Mẫu Đơn thua rượu, đa tạ Triệu công tử chăm sóc, Mẫu Đơn kính Triệu công tử một ly.”

Mẫu Đơn nói xong, liền rót một chén rượu, đặt ở bên môi, uống một hơi cạn sạch.

“Tửu lượng của Mẫu Đơn cô nương không cao, uống ít thì tốt hơn, nên chú trọng thân thể.”

Giọng nói lạnh lùng bay vào lỗ tai, ngưa ngứa, khiến Tiêu Nguyên nhíu chặt chân mày.

“Đâu có, Triệu công tử nói như vậy là không chịu bỏ qua cho Mẫu Đơn rồi.”

Mẫu Đơn thẹn thùng, khuôn mặt như tủi thân sắp khóc, mười phần mị hoặc, ánh mắt luôn luôn dừng lại ở một chỗ.

Tiêu Nguyên lắc đầu.

Từ xưa đến nay, nam nhân tam thê tứ thϊếp, dưỡng con hát, dưỡng ngoại thất, mọi người đều biết nhưng coi như không thấy.

“Tiểu cửu, ngươi làm sao vậy?”

Khánh Nhạc thấy nàng ngẩn người, vừa rồi còn rất tốt, nháy mắt liền thay đổi, không nhịn được thân thiết nói.

“Nếu thấy buồn, chúng ta đi ra ngoài.”

Lúc này, rượu và thức ăn được đưa lên, Tiêu Nguyên cầm lấy rượu rót đầy chén, uống một hơi cạn sạch, miệng đầy vị cay khiến nàng ho khan.

“Không đi, nơi này chơi tốt như vậy, ta sẽ không đi, ta còn muốn nhìn vị Thủy Tiên cô nương danh chấn kinh thành kia tuyệt sắc đến nhường nào.”

Khánh Nhạc nhìn Tiêu Nguyên.

“Thật sự không có việc gì?”

Tiêu Nguyên gật gật đầu, bày ra khuôn mặt tươi cười.

“Gần nhất trong phủ xảy ra nhiều chuyện, thật vất vả mới ra ngoài được một chuyến, sao có thể về nhanh thế được?”

Khánh Nhạc Quận chúa híp mắt.

“Nếu đã ra ngoài, cũng đừng để mất hứng, nào, uống rượu.”

“Tiểu… Công tử, không thể uống nữa, nếu trở về để Công chúa biết, người lại bị mắng a.”

Nha hoàn khuyên nhủ, Hồng Tụ cũng khuyên theo.

“Cửu công tử, không thể uống nữa.”

Khánh Nhạc nhíu mi, Tiêu Nguyên cũng có chút không vui.

“Hai người các ngươi ra ngoài đi dạo đi, lát nữa hãy trở lại, cầm lấy.”

Khánh Nhạc móc một thỏi bạc ra đưa cho hai tiểu nha hoàn.

Hai mắt Hồng Tụ tỏa sáng, sau lại lắc đầu rất nhanh.

“Cửu công tử, nô tì không đi, nơi này khó giữ bí mật, nếu nhiều người biết, vạn nhất có chuyện gì, không tìm ra nô tỳ sẽ không hay.”

“Công tử, nô tì cũng vậy.”

Tiêu Nguyên gật gật đầu.

“Vậy không được nói nữa, đều ngồi xuống đi, ngồi xem.”

Bên kia, Mẫu Đơn xinh đẹp động lòng người, giọng nói mị hoặc cùng với giọng nói lạnh lùng kia thỉnh thoảng truyền tới, Tiêu Nguyên chu môi, không tự giác lại uống liền hai chén.

Đều là kẻ lừa đảo!

Đồ siêu lừa đảo!

Chỉ chốc lát, bên ngoài truyền đến không ít tiếng reo hò, Tiêu Nguyên nhìn lại, thấy hoa nương đứng ở trên đài cao.

“Mọi người yên lặng một chút, Thủy Tiên cô nương sẽ ra ngay, sau đó Thủy Tiên cô nương độc tấu một khúc, một khúc sau, mọi người bắt đầu đấu giá, giá cao sẽ được Thủy Tiên cô nương hầu hạ một đêm!”

“A A, Thủy Tiên cô nương, Thủy Tiên cô nương!”

Mọi người gào to như muốn phá vỡ màng nhĩ, cũng may chỉ một chút sau, một vị tỳ nữ bước lên, mọi người đồng loạt im lặng.

Rất nhanh, một nữ tử mặc bạch y, mang mạng che mặt, bốn tỳ nữ theo sau giữ góc váy xuất hiện.

Dáng người uyển chuyển, tóc cài tua rua đỏ thẫm, trang sức không nhiều lắm nhưng vừa đủ, tóc dài đen tuyền, bóng như tơ lụa, mặt mày cong cong, đôi mắt xinh xinh, thẹn thùng e lệ không giấu được vẻ ngây ngô quyến rũ, còn là ngây ngô quyến rũ không ẩn dấu được, sóng mắt lưu chuyển, màng che che khuất nửa gương mặt, nhìn cực kỳ tinh xảo, bí ẩn.

Chỉ liếc mắt một cái đã khiến người ta không dời mắt được, nhiệt huyết sôi trào, gợi lên ý muốn bảo hộ, giống như con nai lạc đường, đôi lông mày ngây ngô.

Vẻ ngây thơ trong sáng, tươi đẹp lấn át danh bài Mẫu Đơn. Mẫu Đơn đẹp, đẹp sắc bén, nhưng cảm giác cả người nàng lại thiếu hụt một điểm trí mạng.

Đó chính là vẻ che giấu phong trần mị hoặc, nhìn lâu khiến thị giác mệt mỏi.

Tiêu Nguyên nhìn đến thất thần, Khánh Nhạc cũng không nhịn được chậc lưỡi.

“Không tệ, chuyến này không uổng công chút nào, quả nhiên là báu vật.”

Mọi người đều như hít một ngụm khí lạnh, trong mắt mọi người đều như hiện lên hai từ kinh diễm, Tiêu Nguyên không nhịn được, quay đầu nhìn phía đối diện.