Chương 27: Bại lộ thân phận

Thủy Tiên sửng sốt, sau đó phục hồi tinh thần rất nhanh, không đoán ra ý của Triệu Tuân, tìm y phục, vội vàng mặc vào.

Thủy Tiên gọi nha hoàn mang đàn đến, một lúc sau, Thủy Tiên ngồi ở trong phòng, ổn định tâm trạng rồi bắt đầu đánh đàn.

Triệu Tuân chỉ cảm thấy càng ngày càng phiền chán, trong lòng luôn tự mắng không có tiền đồ, uống rượu liên tục, không dừng lại.

“Công tử, nếu có gì buồn phiền không ngại nói ra, Thủy Tiên sẽ giúp công tử đưa ra cách giải quyết.”

Triệu Tuân không đáp lời, sắc mặt Thủy Tiên có chút ngượng ngùng, lần đầu bị người khác xem nhẹ, nhưng Thủy Tiên không buồn bực, trái lại nàng càng si mê Triệu Tuân.

Cả một đêm, Triệu Tuân đều trầm tư, chỉ khổ Thủy Tiên, đàn suốt một đêm, nhìn thấy trời hửng sáng nhưng Triệu Tuân vẫn không có hành động gì.

Thủy Tiên nhịn lại nhịn, thật sự không nhịn được.

“Công tử…”

“Ầm!”

Triệu Tuân đặt chén rượu xuống bàn thật mạnh, sắc mặt âm u, Thủy Tiên run lên.

Triệu Tuân lại không nhìn nàng, trực tiếp mở cửa, sải bước đi ra ngoài.

Hừ! Muốn chạy, không dễ dàng như vậy, đã trêu chọc Triệu Tuân, đừng nghĩ đến việc chuồn mất. Suy nghĩ một đêm, Triệu Tuân rốt cục thuyết phục chính mình, nhếch môi giương lên ý cười tà mị.

Triệu Thất run người.

Điệu cười này, có người phải cẩn thận a.

“Gia, đây thiệp mời sinh thần của Cẩn Thục Trưởng Công chúa vừa được đưa đến.”

Triệu Tuân liếc mắt, hai tay chắp sau lưng, đi thẳng ra ngoài.

“Không rảnh.”

“Vậy thuộc hạ gửi lại phủ Công chúa.”

Bên kia, Tiêu Nguyên vừa hồi phủ, Tiêu Oánh liền nhận được tin.

Tiêu Oánh nhếch môi.

“Cửu muội muội thật lớn mật, ra tay hào phóng, còn dám đi đến nơi tam giáo cửu lưu, có tổ mẫu và phụ thân thiên vị, các cô nương trong phủ đâu được đối xử như vậy.”

Lục Chỉ gật gật đầu.

“Đúng vậy, Cửu tiểu thư thích rong chơi, lá gan thật lớn, chuyện gì cũng dám làm, bình thường còn dẻo miệng, khiến Lão phu nhân vui vẻ, liên tiếp chèn ép tiểu thư.”

Tiêu Oánh liếc mắt nhìn Lục Chỉ, thần sắc đen tối, Lục Chỉ cả kinh, vội vàng quỳ xuống.

“Nô tì biết sai.”

“Đứng lên đi.”

Tiêu Oánh bưng trà nhấp một ngụm, đầu óc lại đang suy nghĩ mấy vòng, bỗng nhiên giương lên ý cười trào phúng, ngoắc ngoắc tay với Lục Chỉ, nói thầm với nàng ta mấy câu, vẻ mặt Lục Chỉ khó xử, nhưng e ngại Tiêu Oánh, đành phải đáp ứng.

“Đi đi!”

Lục Chỉ gật gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Một ngày ngắn ngủn, bên ngoài truyền ra lời đồn đãi, người hôm qua đối đầu với Đại Hoàng tử, vung tiền như rác chính là Tiêu Cửu tiểu thư của phủ Hữu tướng, nữ phẫn nam trang, cố ý tranh giành với Đại Hoàng tử.

Đại Hoàng tử tìm một đêm, nhưng không tìm được người này, đang buồn bực chợt vừa nghe tin tức này, sắc mặt tối đen âm trầm, nắm chặt nắm tay.

Đại Hoàng tử có manh mối, liền điều tra thật kỹ, quả nhiên kết quả thu được không phải người nào khác.

“Lại là nàng ta! Đáng giận, quả thực buồn cười.”

Làm hại hắn mất đi chín mươi vạn lượng bạc, Đại Hoàng tử chán ghét Tiêu Nguyên đến cực điểm.

“Điện hạ, bây giờ phải làm gì?”

Đại Hoàng tử căm giận.

“Lại không có chứng cớ, mà nàng là đích nữ của Hữu tướng, còn có thể làm gì bây giờ?”

Chỉ có thể đánh gãy răng nanh nuốt vào bụng, đâu có quy định nữ tử không thể tham gia đấu giá, huống hồ lại là quang minh chính đại, Đại Hoàng tử muốn gây khó dễ cũng không có lý do.

Hữu tướng hạ triều, cũng nghe nói việc này, sắc mặt tối tăm, đi thẳng đến Thanh An viện.

Quả nhiên thấy Tiêu Nguyên thê thảm, đứng trong sân nghe Lão phu nhân trách mắng.

Tiêu Nguyên dời mắt lại nhìn thấy Hữu tướng, ánh mắt chợt phát sáng, nhưng Hữu tướng chỉ lườm nàng một cái, Tiêu Nguyên chu môi.

“Hài tử hư hỏng, sao có thể chạy đến nơi đó chứ.”

Lão phu nhân tức giận không nhẹ, Hữu tướng lập tức gia nhập hàng ngũ trách móc.

“Tiểu cửu, sao vi phụ không biết từ khi nào tiểu cửu có nhiều bạc vậy a.”

Hữu tướng đang buồn bực a, khó trách sáng sớm hôm nay thấy vẻ mặt Đại Hoàng tử nhìn ông có gì đó không đúng cho lắm.

Tiêu Nguyên như một con cún, chạy đến cạnh Hữu tướng cọ cọ.

“Phụ thân, nữ nhi có chừng mực mà, sẽ không làm xằng bậy, huống hồ, không phải Đại Hoàng tử đã trả bạc rồi sao, cục tức trong lòng con xem như tiêu tan a, sau này chúng ta hết nợ rồi.”

Hữu tướng nghe vậy tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên, rút tay ra, nghiêm mặt.

“Vi phụ hỏi con, ai cho con lá gan hô lên bảy mươi vạn lượng, nếu là Đại Hoàng tử không theo tiếp, con định làm như thế nào?”

Hữu tướng tức giận lên dựng ngược râu, hô bảy mươi vạn lượng không thèm chớp mắt, thật đúng là hào phóng.

Lão phu nhân nghe xong.

“Cái gì? Bảy mươi vạn lượng?”

Hữu tướng tức giận liền kể lại hết chuyện xảy ra hôm qua. Tiêu Nguyên rụt cổ, có chút chột dạ, lúc đó nàng tức giận quá mà.

Hữu tướng mắng đi mắng lại, chẳng qua do Tiêu Nguyên không cẩn thận để Đại Hoàng tử nhìn ra, món nợ này chắc chắn ghi tạc lên đầu Tiêu Nguyên. Chẳng qua là Hữu tướng cũng cảm thấy kiêu ngạo, có thể tính kế Đại Hoàng tử, công bằng mà nói, không hổ nữ nhi của ông.

Chuyện này, Lão phu nhân cũng không giúp đỡ Tiêu Nguyên, vẻ mặt Tiêu Nguyên đau khổ, nắm tay Lão phu nhân.

“Tổ mẫu, người cũng biết, gần đây bọn họ tung ra bao nhiêu lời đồn, hôm qua con chỉ nghĩ thầm nghĩ đi xem náo nhiệt, vừa gặp Đại Hoàng tử liền nghĩ đến Tam Hoàng tử ra tay đánh con, tức quá hóa giận, liền phạm sai lầm.”

Tiêu Nguyên giải thích, Lão phu nhân nghe thấy thế liền dịu đi mấy phần, nàng thừa cơ nói tiếp.

“Hơn nữa, tiểu cửu giả trang thành nam nhân, mặc y phục của nam tử, chắc chắn không có khả năng bị Đại Hoàng tử nhận ra.”

Tiêu Nguyên nghĩ nghĩ, Đại Hoàng tử tuyệt đối nhận không ra, nhưng không hiểu sao truyền ra lời đồn như thế, đảo mắt một vòng, liền nghĩ tới một người.

Lão phu nhân trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên.

“Còn không biết xấu hổ, người ta không tìm đến cửa đòi bồi thường thì chưa biết sai phải không? Không biết cô nương như thế nào mà có giá một trăm vạn lượng bạc. Đại Hoàng tử cũng thật là, thật hồ đồ, chính mình không nên tức giận theo tới cùng, giờ còn trách được ai?”

Lão phu nhân nói xong lại có chút đắc ý, Hữu tướng có chút bất đắc dĩ, Đại Hoàng tử không tìm tới cửa nhưng không có nghĩa cục tức này có thể nuốt trôi được a.

Chỉ vì Đại Hoàng tử muốn mượn sức người nên mới làm vậy, Hữu tướng lắc đầu tranh luận với Lão phu nhân, cuối cùng Hữu tướng danh lão hồ li xưng không thắng được, chỉ có thể từ bỏ.

Tiêu Nguyên càng nói càng có lý, rất nhanh liền thuyết phục Lão phu nhân.

“Tiểu cửu làm đúng, nên cho chút giáo huấn, Tướng gia, ngày mai lâm triều, đừng quên nhắc với Hoàng Thượng.”

Hữu tướng bất đắc dĩ, vốn là chuyện vô căn cứ, trong lòng mọi người biết mà thôi, giờ như thế khác nào đắc tội Đại Hoàng tử đến chết.

Tiêu Nguyên nhìn ra Hữu tướng khó xử, vội vàng nói với Lão phu nhân.

“Tổ mẫu, chuyện này làm lớn cũng không tốt, dù sao tiểu cửu cũng tham gia, là đồng phạm.”

Lão phu nhân đã quên mất chuyện này, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên.

“Con vẫn biết cơ à! Chuyện này tạm thời cho qua đi, trên dưới trong phủ không được có bất cứ kẻ nào được đem chuyện ra bàn tán, coi như con không biết, chẳng qua cũng phạm sai lầm, không được phép ra khỏi phủ trong hai tháng.”

Vẻ mặt Tiêu Nguyên đau khổ, lắc lắc tay Lão phu nhân.

“Tổ mẫu, năm ngày nữa chính là sinh thần của Trưởng Công chúa, tiểu cửu đã đồng ý chắc chắn đến tham dự với Khánh Nhạc rồi.”

Lão phu nhân trầm mặc một hồi, Tiêu Nguyên và Khánh Nhạc Quận chúa qua lại thân thiết, nếu không đi cũng không xong.

“Vậy chép phạt một trăm lần tĩnh tâm kinh, khi nào đi tham dự sinh thần về thì bắt đầu cấm túc, không người nào được cầu tình thay!”

Tiêu Nguyên cười duyên, cầm tay Lão phu nhân, nói ngọt ngào.

“Cảm ơn tổ mẫu.”

Trừng phạt không đến nơi đến chốn, Hữu tướng hơi có chút bất đắc dĩ, so với xử lý gia sự, ông thà rằng mỗi ngày xử lý chuyện triều chính.

Trước khi đi, Hữu tướng tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Nguyên, Tiêu Nguyên cười hì hì nhìn Hữu tướng rời đi, tuyệt không e sợ Hữu tướng.

= = = = = = = = = = lời beta = = = = = = = = =

– Tam giáo cửu lưu: dùng để chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.