Chương 37: Nghe lén

“Công chúa, bên kia đang mừng thọ…”

Triệu Thất cảm thấy cả người như bị nhiễm lạnh, thật lạnh lẽo.

Triệu Tuân cười nhạo.

“Đi!”

Hắn muốn nhìn xem tên công tử bột kia là người phương nào mà có thể khiến Tiêu Nguyên hồn mê phách lạc. Tốt nhất đừng để bị hắn bắt được, nếu không… Triệu Tuân hừ mạnh một tiếng.

Bên kia, Tiêu Nguyên vừa khóc vừa chạy, sợ hắn lại đuổi theo, nàng không quay đầu lại, mãi sau mới dừng lại nhìn ngó tứ phía, sau đó lại đâm đầu ầm một cái!

“Ai ôi!”

Đầu Tiêu Nguyên đυ.ng phải một bức tường thịt, hai mắt như nổ đom đóm, ôm đầu lắc lắc.

“Tiểu thư, người không sao chứ?”

Tiêu Nguyên vừa ngẩng đầu lên, đối diện là một nam tử cẩm y ngọc bào, mùi son phấn nồng nặc, làm Tiêu Nguyên nhíu nhíu mày.

Người kia là Liễu Thanh Châu, huynh trưởng của Liễu Thanh Vũ.

Vừa thấy Tiêu Nguyên, hai mắt hắn nhíu lại, đáy mắt tràn đầy kinh diễm,

Xinh đẹp! Tuyệt đối xinh đẹp!

Hắn nhìn Tiêu Nguyên chằm chằm.

Liễu Thanh Châu chưa từng gặp Tiêu Nguyên, cho nên không biết, nghĩ nàng là một vị quý tiểu thư nào đó, hôm nay đến phủ làm khách mà thôi, nhìn dáng vẻ xinh đẹp lại đang khóc thút thít, không chừng là thứ nữ vừa bị đích nữ bắt nạt.

Liễu Thanh Châu đảo mắt hai vòng, ra vẻ thâm tình, nói.

“Tiểu thư, người không sao chứ, là tại hạ lỗ mãng, vô tình mạo phạm tiểu thư, mong tiểu thư thứ lỗi.”

Tiêu Nguyên dừng một chút,, liếc mắt nhìn Liễu Thanh Châu, một đại nam nhân lẳиɠ ɭơ, nhìn đôi mắt híp híp thiếu đòn.

Mặt thanh tú của Tiêu Nguyên trầm xuống.

Chỉ thấy Liễu Thanh Châu lại nói.

“Tại hạ là Thanh Châu, chính là trưởng tử của Trưởng Công chúa, phía trước là chỗ ở của tại hạ, hay là tiểu thư đến đấy nghỉ tạm một lát, tại hạ phái người đi mời đại phu tới.”

Cơn tức của Tiêu Nguyên còn chưa phát tiết đâu, bây giờ bị người khác chắn đường, sắc mặt âm trầm lợi hại.

“Cút ngay!”

Liễu Thanh Châu sửng sốt, dường như không thể tin những gì hắn vừa nghe thấy.

“Tiểu thư, tại hạ trưởng tử của Trưởng Công chúa….”

“Ngươi? Sao Bản tiểu thư không biết Trưởng Công chúa có hài tử lớn như vậy? Lặp lại lần nữa, chó ngoan không cản đường, tránh ra!”

Tiêu Nguyên cười nhạo nói.

Sắc mặt Liễu Thanh Châu hết xanh lại trắng, đến Kinh đô gần một tháng, ai nhìn thấy hắn cũng phải lấy lòng, vậy mà một thứ nữ nhỏ bé lại dám khinh thường hắn.

Liễu Thanh Châu nhất thời nổi giận, nháy mắt ra hiệu cho tiểu tư, tiểu tư hiểu ý, chậm rãi vòng ra phía sau Tiêu Nguyên.

“Tiểu thư, sao người lại nói như thế, tại hạ cũng có ý tốt, không ngờ tiểu thư lại hiểu lầm như vậy.”

Dáng vẻ Liễu Thanh Châu oan ức chẳng khác gì Liễu Thanh Vũ, Tiêu Nguyên thấy thế lại tức giận.

“Ai ôi!”

Tiểu tư tự nhiên bị ngã, ôm cẳng chân nhảy lò cò kêu đau, trên khăn tay dính bột phấn màu trắng, gió thổi qua nhẹ rơi xuống, vô cùng dễ thấy.

Tiêu Nguyên mím chặt môi, đôi mắt đột nhiên hiện lên vẻ tàn khốc, gằn từng chữ một.

“Ngươi dám xuống tay với ta?”

“Vị tiểu thư này, hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm.”

Chân Liễu Thanh Châu mềm nhũn, một tiểu cô nương lại có ánh mắt sắc bén như thế, mặt mày quý khí, làm cho người ta khuất phục.

Tiêu Nguyên kím nén một bụng tức giận, không nhịn được muốn bùng nổ, không nói hai lời ra tay đánh đánh đá đá Liễu Thanh Châu, xuống tay cực ngoan đọc, giống như một bà điên.

Cách đó không xa, Triệu Thất ngây ngẩn cả người, mở to mắt ra nhìn.

Tiêu Nguyên nhỏ bé như vậy mà có lúc lại mạnh mẽ như thế?

Triệu Thất cố gắng nuốt một ngụm, khóe mắt liếc nhìn Triệu Tuân.

Chỉ thấy sắc mặt Triệu Tuân âm trầm, ánh mắt nhìn Tiêu Nguyên chằm chằm không tha.

Tiêu Nguyên đánh mệt rồi, tức giận gào lên với Liễu Thanh Châu.

“Lăn! Đừng để Bản tiểu thư thấy ngươi, nếu không, đừng trách ta không khách khí!”

Liễu Thanh Châu vội vàng chạy đi, vừa thấy Tiêu Nguyên liền biết không dễ chọc, vội vàng mang theo tiểu tư chạy mất, trong ánh mắt lộ vẻ không cam lòng, nhất định lát nữa phải hỏi xem cô nương nhà ai mà lại mạnh mẽ như thế.

Liễu Thanh Châu đi rồi, Triệu Thất ném hết mấy cục đá trong tay đi, vỗ vỗ tay.

Bỗng nhiên, Triệu Tuân liếc mắt nhìn Triệu Thất, rồi nhìn phương hướng Liễu Thanh Châu chạy trốn, thần sắc đen tối, Triệu Thất hiểu ý, rời đi rất nhanh.

Triệu Tuân tránh ở cây cột phía sau, người ở đây rất thưa thớt, ít người đến, Tiêu Nguyên ngồi ở bên cạnh núi giả, vẫn lau nước mắt.

Triệu Tuân càng thêm nghi hoặc, đứng một hồi lâu, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nàng, dường như không điều khiển được bước chân, đến xem nàng một chút, đến cùng dạng người gì lại cố ý đến làm hỏng nàng.

Trong lòng nhớ thương càng không bỏ xuống được, vừa rồi nói những lời kia quả thật rất đả thương người, Triệu Tuân nghĩ nghĩ, vẫn nên đi ra ngoài.

Tiêu Nguyên lau khô nước mắt, điều chỉnh tâm tình cho thật tốt, đang muốn đi, quay người lại vừa đúng lúc liền thấy một bóng người, xoay người bỏ chạy.

“Chạy cái gì?”

Triệu Tuân ôm chầm lấy Tiêu Nguyên.

“Nói xấu sau lưng người khác, cô nương còn có lý? Lúc này, Kinh đô đều biết, Triệu mỗ ta mất một trăm lượng bạc, ngồi nghe đàn một đêm, không phải bất lực thì là đoạn tụ!”

Triệu Tuân cắn răng nói những lời này, cực kỳ không tình nguyện.

Bỗng nhiên Tiêu Nguyên sợ run, khóe miệng không nín được, thiếu chút nữa cười phun ra, cắn chặt quai hàm mới nhịn xuống, hầm hừ nói.

“Nghe lén là tiểu nhân, ngươi dám nghe trộm thì phải dám nghe ta nói!”

Triệu Tuân nghiêm mặt, ra vẻ tức giận, có chút dọa người.

“Nàng còn không biết xấu hổ, nói lớn tiếng như vậy bao nhiêu người nghe thấy?”

Tiêu Nguyên hơi chột dạ, bĩu môi.

Ai kêu nàng nói trước lại bị người ta nghe được?

Sớm biết vậy đừng nói.

Tiêu Nguyên mím môi, mở to hai mắt nhìn Triệu Tuân, thở phì phì nói.

“Không phải ngươi cũng nói ra rồi sao? Hai người chúng ta huề nhau.”

Triệu Tuân trừng mắt nhìn.

“Huề nhau? Khó mà huề được, lời ta nói chỉ có hai người chúng ta biết, lời nàng nói bao nhiêu người đang cười nhạo ta.”

Tiêu Nguyên bĩu môi, nói không nên lời, hai mắt đẫm lệ, nhìn Triệu Tuân mà nước mắt chảy ròng ròng, bỗng chốc Triệu Tuân liền mềm lòng, ho khan hai tiếng.

“Mới vừa rồi, là ta….”

Ai biết, lúc này có tiếng bước chân đi tới, hơn nữa người người tới cũng không ít.

Tiêu Nguyên còn chưa kịp phản ứng, Triệu Tuân ôm lấy eo Tiêu Nguyên, vươn người nhảy lên, tránh ở sau lưng núi giả.

Tiêu Nguyên vừa định hô lên, Triệu Tuân lấy tay che kín miệng nàng.

“Suỵt!”

Tiêu Nguyên bất đắc dĩ, đành phải câm miệng, vểnh tai, nghiêng đầu sang chỗ khác xem xem bên ngoài xảy ra chuyện gì.

“Đừng nhúc nhích!”

Triệu Tuân nhỏ giọng nói, hương thơm truyền đến chóp mũi, nhàn nhạt, thơm mát, khiến người ta cảm thấy thoải mái trong lòng.

Tiêu Nguyên nghe vậy liền im lặng nghe theo, Triệu Tuân thất thần một lát, đôi môi mềm mại trong lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát, mang theo hơi nóng, ngứa.

Tiêu Nguyên trừng hắn, Triệu Tuân hoàn hồn nhìn bên ngoài.

“Thế nào?”

“Yên tâm đi, bên chỗ Quận chúa đã sắp xếp thỏa đáng, Đại thiếu gia đâu? Yến tiệc sắp bắt đầu rồi, Tiêu gia Cửu tiểu thư cũng không biết đã chạy đi đâu, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.”

“Đi rồi không phải rất tốt sao? Nhìn chướng mắt!”

“Vậy cũng tốt, chờ chốc lát rồi người nhất định phải nắm chắc cơ hội, mê tình tán này chỉ có tác dụng trong một thời gian mà thôi, hết rồi liền tỉnh lại, sau này không phải Quận chúa tùy ý để ngươi đùa bỡn hay sao, đừng làm hỏng chuyện của cô nương.”

“Vâng vâng! Thái Cúc cô nương yên tâm, ta đã biết.”

Người nọ nói xong còn vuốt ve gương mặt Thái Cúc mấy cái, cười bỉ ổi.

Sắc mặt Thái Cúc trầm xuống.

“Đi chết đi! Làm hỏng chuyện, ngươi chờ xem cô nương có buông tha cho ngươi không!”