Chương 42: Ghen

“Cái gì?”

Cẩn Thục Trưởng Công chúa kinh ngạc, sau đó giận dữ mắng mỏ.

“Còn thất thần làm gì, còn không mau mang Bản cung đi!”

Sắc mặt Cẩn Thục Trưởng Công chúa khó coi, không ít phu nhân cũng đi theo xem kịch vui.

Liễu Thanh Vũ gặp hạn thất thế, cho dù là ai giở trò đi chăng nữa thì nàng cũng không thể lấy lại trong sạch được, mất hết thể diện, còn nhà ai dám thú nhi tức như vậy? Ngay cả nạp thϊếp cũng phải là cô nương trong sạch.

“Tổ mẫu, tiểu cửu đi nói một tiếng với Khánh Nhạc.”

Tiêu Nguyên nói với Lão phu nhân.

Lão phu nhân gật đầu.

“Đi nhanh về nhanh, tổ mẫu ở đây chờ con.”

Tiêu Nguyên mới vừa chạy đến bên cạnh Khánh Nhạc liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến.

“Tiểu cửu?”

Tiêu Nguyên vừa quay đầu lại, vừa nhìn thấy liền ngạc nhiên.

“Biểu ca?”

Chỉ thấy một nam tử ngọc thụ lâm phong, dáng người cao ngất, cả người ẩn chứa phong thái xa hoa cao quý, làm cho người ta không tự giác chuyển dời ánh mắt nhìn hắn, hắn đi đến cạnh Tiêu Nguyên, đưa tay xoa đầu nàng, ánh mắt hiền hòa cưng chiều.

“Cao thêm không ít, vừa rồi nhìn qua trong đám người, không ngờ là muột thật.”

Tiêu Nguyên kích động muốn khóc, rốt cục lại được gặp Tần Quân Đình, đại biểu ca bên phía thân mẫu, vô cùng yêu thương nàng, hai năm nay đi theo ngoại tổ phụ trấn thủ Nam Cương, mấy ngày trước đây mới trở về.

Kiếp trước kết cục của Tần Quân Đình cũng không tốt, Tiêu Nguyên không tự giác cầm tay Tần Quân Đình, cọ cọ đầu nhỏ trên tay hắn.

“Ha ha.”

Tần Quân Đình cười cười.

“Hôm nay chỉ sợ không bất tiện, ngày mai biểu ca đi bái phỏng Lão phu nhân và cô phụ. Tiểu cửu vẫn giống như trước đây, không thay đổi một chút nào.”

Tiêu Nguyên đỏ mặt, đột nhiên buông tay Tần Quân Đình ra, lúc này mới để ý mọi người xung quanh, nhưng thật may mắn, mọi người đều không chú ý đến nàng.

“Biểu ca chê cười, tổ phụ, cữu cữu, cữu mẫu có khỏe không?”

Tần Quân Đình gật đầu.

“Mọi người đều khỏe, đoán chừng một tháng nữa bọn họ sẽ trở lại. Mọi người đều nhớ muội, thấy muội trưởng thành như vậy nhất định sẽ rất vui mừng.”

“Biểu ca cười tiểu cửu, tiểu cửu không chịu đâu.”

Tiêu Nguyên xấu hổ đỏ mặt.

Thật tốt quá, rốt cục lại có thể nhìn thấy ngoại tổ phụ, bây giờ nàng sẽ bảo vệ cho mọi người, tuyệt đối sẽ không dẫm lên vết xe đổ của kiếp trước.

Tần Quân Đình cười cười, vừa hàn huyên một lúc lại bị bằng hữu kêu đi.

“Biểu ca còn có việc, đi trước một bước.”

“Ngày mai tiểu cửu ở nhà chờ biểu ca.”

Tiêu Nguyên nói, Tần Quân Đình gật đầu đáp ứng.

Gò má Khánh Nhạc ửng hồng, giữ chặt tay Tiêu Nguyên.

“Đây là đích trưởng tôn của Tần Vương gia?”

Tiêu Nguyên gật đầu, chỉ đắm chìm trong vui mừng, không phát hiện ra ánh mắt của Khánh Nhạc vẫn luôn nhìn theo bóng người kia.

“Đúng rồi, tổ mẫu còn đang chờ ta, ba ngày nữa ở Tầm Vị các, phòng chữ thiên, ngươi nhớ đến đáp trả ân cứu mạng đấy.”

Khánh Nhạc càng thêm nghi hoặc, không kịp mở miệng, bên kia Lão phu nhân thúc giục Tiêu Nguyên trở về nhanh một chút, Tiêu Nguyên cũng chỉ có thể đi trước.

Vừa đi tới cửa, đúng lúc thấy hai người.

“Lão phu nhân.”

Liên Tịch Minh tiến lên chào hỏi, ánh mắt liếc hướng Tiêu Nguyên có vài phần chán ghét, tuy biến mất cực nhanh nhưng lại bị Tiêu Nguyên thấy được, Tiêu Nguyên khinh thường bĩu môi.

Trêu ai chọc ai, nàng mới là người không muốn nhìn thấy hắn.

Lão phu nhân thản nhiên ừ một tiếng.

“Đại Hoàng tử.”

Ngữ khí lạnh lùng, bước lên một bước chắn trước Tiêu Nguyên.

“Điện hạ bận rộn, lão thân không quấy rầy.”

Ngoài cửa người đến người đi, Liên Tịch Minh vẫn duy trì nhã nhặn tao nhã, không khiến Lão phu nhân khó xử, chỉ ừ một tiếng.

Lão phu nhân liền mang theo Tiêu Nguyên rời đi, Tiêu Nguyên lặng lẽ ngước mắt, đã thấy đôi mắt thâm sâu của người nọ mang theo một tia tức giận nhìn Tiêu Nguyên, mang theo chán ghét và phản cảm khiến Tiêu Nguyên ngây ra một lúc.

Cả người Triệu Tuân tràn đầy lãnh ý, mặt cứng ngắc, làm cho người ta nhìn vào tưởng mình đang thiếu bạc của hắn, chỉ có Triệu Thất biết, một nén nhang trước tâm tình Gia nhà hắn còn rất tốt, miệng cười không khép lại được, nhưng ngay sau đó, khó coi như ăn phải ruồi bọ, đều là vì Cửu tiểu thư Tiêu gia.

Tiêu Nguyên nhún nhún vai như không có gì, trên mặt mỉm cười vô cùng sung sướиɠ, nhìn ra được tâm tình rất tốt, Triệu Tuân thấy thế, sắc mặt lại âm trầm vài phần. Trong lòng Liên Tịch Minh cảm thấy băn khoăn, vì thế nói.

“Hôm nay phủ Công chúa xảy ra hơi nhiều chuyện, ồn ào không thoải mái, như vậy đi, đến phủ của Bản điện chúng ta uống vài chén.”

Triệu Tuân đáp ứng không chút suy nghĩ, tức giận không nguôi, hận không thể bóp chết kẻ không lương tâm kia, mệt hắn giúp đỡ nàng khắp nơi.

Triệu Tuân nghĩ lại vừa rồi đi theo Tiêu Nguyên mà không biết xấu hổ, từ bỏ tự tôn, thậm chí có thể tha thứ nàng không biết. Nhưng mà vừa quay đầu đi, trước mặt nhiều người lại ôm ôm ấp ấp một tên công tử bột, Triệu Tuân liền cảm thấy chán ghét phản cảm, một chút hảo cảm vừa nảy sinh liền biến mất sạch sẽ, hận không thể tát mình một phát chết luôn.

Thôi, Triệu Tuân lắc lắc đầu, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, chung quy lại không phải người cùng một thế giới. Cần gì phải miễn cưỡng.

Triệu Tuân cười khổ.

“Được, không say không về!”