Chương 50

Khi Tiêu Nguyên tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, xoa xoa huyệt thái dương, khẽ rên một tiếng, liếc mắt xem xét bốn phía xung quanh, cảm thấy có chút quen thuộc.

“Cửu tiểu thư, người tỉnh rồi.”

Nguyễn ma ma vui mừng nói.

“Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Tiêu Nguyên thấy vẻ mặt Nguyễn ma ma lo lắng, nàng lắc đầu.

“Ta không sao, chỉ thấy đầu hơi choáng váng thôi, tổ mẫu đâu?”

“Ai u, tiểu cửu của ta a, con tỉnh rồi, con làm tổ mẫu sợ quá.”

Cả đêm Lão phu nhân ngủ không ngon giấc, sáng sớm liền tới đây, miệng niệm bồ tát phù hộ.

Tiêu Nguyên chống người dậy.

“Tổ mẫu, con không sao, không cần lo lắng.”

Tiêu Nguyên hoàn toàn không nhớ rõ là ai đã cứu mình, còn tưởng rằng nàng gặp đại nạn không chết, ôm chặt Lão phu nhân, vừa nghĩ đã sợ, liền gào khóc thật lớn.

“Hu hu, tiểu cửu cho rằng sẽ không còn được gặp lại tổ mẫu nữa.”

Hai người ôm nhau khóc một trận, khóc xong, Lão phu nhân nghiêm mặt.

“Ta nói con, từ hôm nay trở đi, trong vòng ba tháng không được ra khỏi phòng nửa bước, nếu con dám đi ra ngoài, tổ mẫu tuyệt đối không tha thứ!”

Tiêu Nguyên nức nở, khóe mắt còn vương nước mắt, dáng vẻ vô cùng oan ức.

“Lần trước chúng ta thỏa thuận rồi, sau khi tham gia thọ yến của Trưởng Công chúa xong thì bắt đầu cấm túc, không nói nhiều lời nữa, ngày mai bắt đầu, tổ mẫu sẽ cho mời ma ma tới để giáo dưỡng con, bằng mọi giá phải sửa tính tình của con đi!”

Lão phu nhân đã muốn làm như vậy từ sớm, nay nhân cơ hội này dạy bảo Tiêu Nguyên thật tốt.

“Tiểu cửu đã biết, Hồng Tụ đâu?”

Tiêu Nguyên nhìn xung quanh một vòng, không thấy Hồng Tụ.

“Ở trong phòng dưỡng thương, hôm qua bị phạt đòn.”

Nếu đổi thành người khác, đã sớm đánh chết cho xong việc, lần này xem như Lão phu nhân đã nương tay.

“Đúng rồi, hôm qua lúc con gặp chuyện, có thấy điều gì khác thường không?”

Lão phu nhân cho người đi kiểm tra, con ngựa kia chắc chắn đã bị người khác động tay động chân.

Tiêu Nguyên nhớ lại, nắm tay xiết chặt, cả người tức giận phát run.

“Là thị vệ của Tam Hoàng tử, tiểu cửu nhận ra hắn! Lúc ngựa chạy rèm xe bị hất tung lên, tiểu cửu thấy bóng dáng của hắn, không nhầm lẫn được.”

Tiêu Nguyên biết hết những người bên cạnh Liên Tịch Dạ, chắc chắn không nhận nhầm.

Dứt lời, sắc mặt Lão phu nhân trở nên âm trầm.

“Con chắc chắn không nhìn lầm chứ?”

Tiêu Nguyên gật đầu.

“Đi đem chuyện này thông báo cho Tướng gia, để lão gia biết phải làm gì.”

Lão phu nhân liếc mắt nhìn Nguyễn ma ma, Nguyễn ma ma gật đầu lui xuống.

“Tổ mẫu, bây giờ tiểu cửu đã không có việc gì đáng ngại, con đi về trước.”

Tiêu Nguyên vội vã muốn nhìn Hồng Tụ, không biết nàng ấy bị đánh như thế nào.

Thấy Tiêu Nguyên không có việc gì, trừ bỏ trên thái dương có mấy chỗ bị bầm tím, còn lại cả người không có thương thế gì cả, Lão phu nhân gật đầu.

“Cho con nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau sẽ có ma ma tới Linh Lung các.”

Vẻ mặt Tiêu Nguyên đau khổ, sau đó gật đầu, bỗng chốc dáng vẻ này chọc cười Lão phu nhân khiến bà dở khóc dở cười. Cho dù Tiêu Nguyên mở miệng cầu xin tha thứ thế nào đi nữa, bà đều coi như không nghe thấy.

“Đi nhanh đi, ồn ào làm tổ mẫu ù tai a!”

Lão phu nhân bắt đầu đuổi người, Tiêu Nguyên mếu mặt, dậm chân một cái, kêu một tiếng rồi mới chịu rời đi.

Tiêu Nguyên đi rồi, sắc mặt Lão phu nhân trầm xuống.

“Đi, phái người tới thôn trang hỏi thăm một chút, gần đây xảy ra chuyện gì, một năm một mười, không được bỏ qua nửa phần.”

Lão phu nhân có chút hoài nghi, chuyện này cùng mấy người đang ở thôn trang kia không thoát khỏi liên quan.

“Vâng.”

Tiêu Nguyên trở lại Linh Lung các, Hồng Tụ nằm úp sấp trên giường kêu oai oái.

“Hồng Tụ!”

Hồng Tụ quay đầu, vừa cử động liền chạm phải miệng vết thương, không nhịn được hít mấy ngụm khí lạnh, sau một lúc mới vui mừng nói.

“Tiểu thư, người không sao chứ? Người làm nô tỳ lo lắng quá.”

Tiêu Nguyên đứng tại chỗ xoay một vòng, vỗ ngực.

“Ta không sao, phúc lớn mạng lớn không dễ chết được, ngươi sao rồi?”

“Nô tì không sao, dưỡng thương mấy ngày là được.”

Lúc này Tiêu Nguyên lấy một lọ thuốc mỡ ra, đấy là lọ thuốc mà Triệu Tuân đưa cho nàng, còn một nửa, hiệu quả không tồi lắm.

Hồng Tụ cảm động không thôi, khóc không kịp thở.

“Khóc cái gì? Làm ngươi đau rồi sao?”

Tiêu Nguyên vội la lên.

Hồng Tụ lắc đầu.

“Tiểu thư, nô tì không có gì báo đáp…”

Tiêu Nguyên liếc mắt nhìn Hồng Tụ.

“Nói ngốc gì vậy, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.”

Hai người nói thêm vài câu, Tiêu Nguyên trở về phòng lâm vào trầm mặc, gắt gao nắm chặt tay.

Liên Tịch Dạ! Khốn khϊếp!

Tiêu Nguyên tức giận đến phát run, vành mắt đỏ ửng.

Lão phu nhân sợ Tiêu Nguyên xảy ra chuyện gì, liền cấm túc sửa chữa tính tình, sợ tới mức như sắp mất hồn.

Mỗi ngày đều không cho phép Tiêu Nguyên ra khỏi cửa, tu thân dưỡng tính, mỗi ngày tập viết luyện chữ, trong lòng chứa chuyện, viết chữ sẽ giúp ổn định, từ từ sắc bén.

= = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = =

Biết chuyện Tiêu Nguyên gặp ngựa điên, Tần Quân Đình liền chạy đến thăm nàng, đến xác định không có chuyện gì, mới nhẹ nhàng thở phào.

“Lúc đó biết muội gặp chuyện không may, suýt hù chết ta, may mắn muội không sao. Nếu không, biểu ca không biết phải giải thích như thế nào với ngoại tổ phụ.”

Tiêu Nguyên cười nhẹ.

“Thật sự không sao mà, huynh xem có phải muội vẫn khỏe mạnh đứng đây đúng không nè?”

Tần Quân Đình híp mắt.

“Vừa vặn có chuyện, ta muốn nói với muội.”

“Biểu ca, mời nói.”

“Hôm qua Đại Hoàng tử tìm ta, hắn nói muốn nạp muội làm phi, muội cảm thấy như thế nào?”

Ý cười trên mặt Tiêu Nguyên cứng lại.

“Ai cơ? Đại Hoàng tử?”

Tần Quân Đình gật đầu.

“Đúng vậy, là Bình phi, giống như Chính phi, tuy rằng Tam Hoàng tử khốn nạn, nhưng Đại Hoàng tử khá được đấy.”

Tiêu Nguyên không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp cự tuyệt.

“Biểu ca, không phải tiểu cửu không thể gả đi, cần gì phải gả cho Hoàng thất?”

Bình phi? Nàng nhổ vào! Nói cho cùng cũng chỉ là thϊếp, cũng mệt Liên Tịch Minh có thể nghĩ ra.

Tần Quân Đình sửng sốt, không nghĩ rằng Tiêu Nguyên lại cự tuyệt như vậy. Hắn gặp Hữu tướng ở cửa, ý của ông là chỉ cần Tiêu Nguyên gật đầu, cho dù là ăn mày cũng không sao cả. Không cần phải có thân phận thì mới có thể là hiền tế của Tướng phủ.

“Không cần phải nói, nếu là hai người bọn họ, thà rằng tiểu cửu xuống tóc đi làm ni cô cũng không gả.”

Vẻ mặt Tiêu Nguyên quyết tuyệt.

“Đại Hoàng tử cũng không phải loại tốt đẹp gì, nhiều lần uy hϊếp tiểu cửu, đơn giản chỉ vì nhìn trúng quyền thế của phụ thân, hơn nữa ngoại tổ phụ chuẩn bị hồi kinh, ý tứ mượn sức quá rõ ràng.”

“Biểu ca, huynh cũng không nên mắc mưu, Hoàng Thượng chính trực tráng niên, Đại Hoàng tử đã nghĩ lôi kéo thế lực, tất sẽ khiến Hoàng Thượng không vui, nếu Hoàng Thượng cố ý, Đại Hoàng tử không còn là Đại Hoàng tử nữa.”

Tiêu Nguyên chu môi, cố ý vô tình dẫn dắt Tần Quân Đình.

Tần Quân Đình ngây ngẩn cả người.

Đại Hoàng tử không còn là Đại Hoàng tử, không phải là Hoàng Thượng cũng không vừa lòng Đại Hoàng tử chứ?

Nghĩ như vậy, Tần Quân Đình lạnh sống lưng.

“Tiểu cửu…”

Tiêu Nguyên hếch cằm.

“Muội cũng nghe phụ thân nhắc tới, hôn sự này phụ thân không đồng ý.”

Hóa ra là Hữu tướng, Tần Quân Đình nhẹ nhàng thở ra, lâm vào trầm tư.

“Tiểu cửu, chờ tổ phụ trở về, huynh sẽ thương lượng với tổ phụ.”

Tiêu Nguyên gật đầu.

“Biểu ca, tiểu cửu bị cấm túc, huynh đừng quên đến thăm muội đấy.”

Tần Quân Đình thấy Tiêu Nguyên mang vẻ mặt “muội thật đáng thương”, sự ngưng trọng vừa rồi liền tan thành mây khói.

“Được! Biểu ca thường xuyên đến thăm muội!”

“Đa tạ biểu ca!”