Chương 14: Bạn thân

Học tập một giờ, lại tiếp tục rèn luyện, đói bụng thì tìm trong tủ lạnh một phần dịch dinh dưỡng rồi chế biến, mãi cho đến một giờ chiều.

Điện thoại trong nhà Nhϊếp Ngôn vang lên.

"Alô, xin hỏi là ai vậy?" Nhϊếp Ngôn cầm lấy điện thoại hỏi.

"Nhϊếp Ngôn, ra ngoài chơi đi, ta ở trong nhà buồn đến sắp chết."

Thanh âm này Nhϊếp Ngôn lập tức nghe ra được, là Đường Nghiêu. Từng trang trí nhớ lại một lần nữa lật ra, Đường Nghiêu là bạn hắn, hai người cùng mặc khố lớn lên, sau đó nhà Đường Nghiêu có tiền, chuyển đến trong thành, nhưng mà nhà bọn họ ở Trữ Giang có một biệt thự phong cảnh tuyệt đẹp, mỗi kỳ nghỉ hè mới đến đây ở một thời gian.

Tên Đường Nghiêu này rất thích nói nghĩa khí, kiếp trước lúc Nhϊếp Ngôn tình cảnh quẫn bách, Đường Nghiêu bất chấp nguy hiểm bị Tào Húc phát hiện, ngầm giúp đỡ Nhϊếp Ngôn, mới làm cho cuộc sống của Nhϊếp Ngôn dễ chịu hơn.

Nhưng mà tên Đường Nghiêu này có một khuyết điểm, yêu thích hát hoa ngắt cỏ, có một lần uống rượu ở quán, tranh giành tình nhân với người ta, bị người ta đánh chết, bởi vì đối phương bối cảnh quá lớn, vụ án này không giải quyết được gì.

Đường Nghiêu, ngươi còn sống, thật tốt quá, kiếp này ta sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.

Nước mắt Nhϊếp Ngôn lập tức tuôn ra, nước mắt vui mừng lăn đều.

"Alô, Nhϊếp Ngôn, tiểu tử ngươi chết rồi sao, nói chuyện đi."

"Đi đâu?" Nhϊếp Ngôn thu lại cảm xúc, hỏi.

"Đi PK bar, có hứng thú không, gần đây Tín Ngưỡng rất sốt, ngươi có chơi không?"

"Ta có chơi, 2 cấp Tật Phong Đạo Tặc." Nhϊếp Ngôn nói, PK bar là một hình thức du hí giải trí ở địa phương, các ngoạn gia có thể chuyển nhân vật trong du hí ra, cùng người khác ở trong các cảnh tượng thi đấu thể thao PK. Loại PK này sẽ không tăng kinh nghiệm nhân vật du hí, cũng không ảnh hưởng quá trình du hí, nhưng mà thỉnh thoảng có ngoạn gia thông qua đánh cuộc thắng được một hai kiện trang bị.

"Tiểu tử không sai a, đã lên tới 2 cấp, du hí mũ giáp mua khi nào?" Đường Nghiêu có chút kinh ngạc hỏi, hắn nhớ trong nhà Nhϊếp Ngôn cũng không giàu có.

"Được một thời gian rồi."

"Đi, chúng ta đi PK bar dạo chơi, ta 3 cấp Áo Pháp." Đường Nghiêu thoáng có chút đắc ý khoe khoang nói.

Nhϊếp Ngôn mỉm cười, đứa nhỏ 18, 19 tuổi, có điểm gì cũng muốn khoe ra một phen, đó là du͙© vọиɠ của con người, nhưng mà hắn đã qua tuổi ấy.

Giai đoạn hiện nay, có thể lên tới 3 cấp, đều là ngoạn gia kỹ thuật không tệ, ở trong ngoạn gia chiếm khoảng một phần mười. Nhưng Nhϊếp Ngôn biết, lấy kỹ thuật của Đường Nghiêu đi PK bar còn kém một chút, PK bar không hề thiếu cao thủ, tất cả cao thủ ở Trữ Giang cơ bản đều hội tụ ở trong đó.

"Chúng ta đi chơi là được, ngươi không cần đánh cuộc." Nhϊếp Ngôn nói, ở trong ấn tượng của hắn, Đường Nghiêu rất thích đánh cuộc, nhưng mà cho tới bây giờ đều là thua, nhưng vẫn không biết chán. Cũng may tiền tiêu vặt trong tay Đường Nghiêu cũng không nhiều, thua cũng không sao, giáo dục bây giờ, phụ huynh sẽ không cho con cái nhiều tiền, để tránh nuôi đứa nhỏ thành tên ăn chơi trác táng.

"Ngươi khi nào trở nên lề mề như vậy, nhanh lên, ta tới dưới lầu rồi."

"Được rồi." Nhϊếp Ngôn bất đắc dĩ đáp, hắn hiểu tính cách của Đường Nghiêu, bảo hắn đừng đánh bạc khẳng định là không được, chỉ là hy vọng mình ở bên cạnh có thể nhắc nhở hắn thu liễm một chút.

Kiếp trước bởi vì hắn sinh bệnh không có ra ngoài được, cho nên không đi, nghe nói một lần kia Đường Nghiêu thua hơn ba ngàn.

Nhϊếp Ngôn xối một thân đầy mồ hôi, thay quần áo, đi xuống dưới lầu.

"Tiểu tử ngươi làm gì chậm chạp vậy."

Nhϊếp Ngôn vừa xuống dưới lầu, Đường Nghiêu chạy xe lại đây, đứng ở bên cạnh hắn.

Nhϊếp Ngôn áp chế tâm tình kích động trong lòng, đã lâu không thấy Đường Nghiêu, bây giờ Đường Nghiêu còn chính là một tên tiểu mập mạp hơi lùn, hắn giống như Nhϊếp Ngôn, đều là cao tam dáng người mới cao hơn, khi đó Đường Nghiêu, anh tuấn tiêu sái, khác hoàn toàn hiện tại.

"Ta đi tắm."

"Lên xe lên xe, nhanh lên, ta thật vất vả mới chuồn ra được, đợi lát nữa lão ba ta lại gọi giúp ông ấy làm việc." Đường Nghiêu thúc giục nói.

Nhϊếp Ngôn mở cửa leo lên xe.

"Chúng ta đã gần một năm không gặp rồi, tiểu tử ngươi vẫn không cao lên."

"Ngươi cũng vậy." Nhϊếp Ngôn cười nói, loại cảm giác thân thiết quen thuộc này, đã trở lại, Đường Nghiêu, chúng ta đã hơn ba năm không gặp mặt.

"Ngày hôm qua ta ở PK bar thua hơn một ngàn, thiếu gia ta phát hỏa, ta nhất định phải thắng luôn cái quần của mấy tên tiểu tử kia." Đường Nghiêu oán hận nói, đạp chân ga, chiếc xe trôi nổi như mũi tên chạy đi.

"Là mấy người tên da đen sao?" Nhϊếp Ngôn nhớ lại, trong trí nhớ có vài người như vậy, là tiểu lưu manh ở phụ cận, lúc hắn ở đi học trong trường, không ít lần bị những người này bắt nạt.

"Là mấy người bọn chúng, ngày hôm qua ta còn muốn trút giận cho ngươi." Đường Nghiêu buồn bực nói.

Ở trong ấn tượng của Đường Nghiêu, Nhϊếp Ngôn vẫn rất yếu đuối, thuộc loại người bị khi dễ không dám hé răng, Đường Nghiêu vẫn đều bảo vệ Nhϊếp Ngôn. Đường Nghiêu lại không biết, Nhϊếp Ngôn hiện tại, đã không phải trước Nhϊếp Ngôn yếu đuối sợ phiền phức trước kia.

"Ai u, Đường thiếu gia, ngươi đã đến rồi, còn rất đúng giờ nữa." Một thiếu niên làn da ngăm đen, dáng người gầy, chỉ có 18, 19 tuổi đi đến đây, quần áo trên người cũng không biết mấy ngày chưa giặt, lời vừa nói ra mang một loại ngữ khí của bọn lưu manh.

Hắn gọi là Ngụy Khải, bởi vì làn da rất đen, màu đen thuộc loại đi vào ban đêm cái gì đều nhìn không thấy, Nhϊếp Ngôn và Đường Nghiêu từng một lần hoài nghi hắn có phải có huyết thống Phi Châu hay không. Nhϊếp Ngôn và Đường Nghiêu ngầm gọi hắn tên da đen, sau này ngoại hiệu truyền ra, Ngụy Khải mang hận Nhϊếp Ngôn và Đường Nghiêu, nhưng mà hắn có điểm sợ Đường Nghiêu, bởi vì lão ba Đường Nghiêu là tổng giám đốc công ty hàng không Lâm Châu, hắn không thể trêu vào, vì thế thường xuyên tìm Nhϊếp Ngôn phiền toái.

Phía sau Ngụy Khải còn có năm người tuổi so với nhỏ hơn một chút, cũng đều là người của hắn.

"Tên tiểu tử Nhϊếp Ngôn cũng đến đây, chậc chậc, lần trước giáo huấn hắn chưa đủ."

Vài tên tiểu tử kia ngắm nhìn Nhϊếp Ngôn.

Kiếp trước Nhϊếp Ngôn nghe nói Ngụy Khải phạm số tội, lưu vong đến tinh hệ khác, sau đó không nghe tin tức của hắn. Sau khi Nhϊếp Ngôn trọng sinh, trong lòng hắn căn bản không để mấy tên tiểu lưu manh này vào mắt, còn lúc trước bị khi dễ, bây giờ truy cứu, có ý nghĩa sao?

"Không cần lo lắng, có ta đây, bọn họ không dám làm gì ngươi." Đường Nghiêu nhỏ giọng an ủi Nhϊếp Ngôn nói.

Nhϊếp Ngôn gật đầu.

Đường Nghiêu không khỏi nhìn Nhϊếp Ngôn nhiều hơn, Nhϊếp Ngôn hôm nay hình như rất bình tĩnh, trong lòng nghĩ, tiểu tử này lá gan biến lớn.

"Ít lời thừa, ngươi có mang tiền không?" Đường Nghiêu nhìn về phía Ngụy Khải nói.

"Yên tâm, ta mang theo hai ngàn, nhưng mà tiền sân hôm nay cũng là ngươi trả." Ngụy Khải lấy ra thẻ ngân hàng vẫy vẫy.

"Hơn một trăm đồng tiền sân mà còn tính toán..." Đường Nghiêu bĩu môi khinh thường, miệng nói không nể nang.

"Ta cũng không có tiền giống như Đường thiếu gia, chúng ta là những tiểu dân chúng tóc húi cua, chỉ có thể tính toán so đo chút tiền nhỏ." Ngụy Khải chút không tức giận, hi hi ha ha nói.

Mang theo cách nhìn của người trưởng thành, Nhϊếp Ngôn một lần nữa xem kỹ Ngụy Khải, phát hiện tên tiểu tử Ngụy Khải này, tuy rằng là du côn, lưu manh nhưng có khôn khéo. Những người như Ngụy Khải ở trong xã hội lăn lộn, kiến thức cũng nhiều.

"Sao, không phải ỷ vào lão ba có tiền, có gì đặc biệt hơn người."

Mấy tên tiểu tử phía sau Ngụy Khải nhìn Đường Nghiêu không thuận mắt, đều mở miệng mắng.

Tên Đường Nghiêu này, đối với bằng hữu rất tốt, hắn hôm nay nói chuyện sở dĩ khắc nghiệt như vậy, hơn phân nửa là liên quan đến đám người Ngụy Khải thường xuyên khi dễ Nhϊếp Ngôn.

Đường Nghiêu không để ý tới mấy tên tiểu tử, đi đến quầy bar, đưa ra hai trăm lên quầy bar, nói: "Lão bản, mở phòng, còn thừa không cần thối lại, bảo phục vụ đưa chút đồ uống đến đây, không cần nhạc."

"Phòng số 6, đây là thẻ phòng của các ngươi." Lão bản đưa thẻ cho Đường Nghiêu, nói.

"Mời Đường thiếu gia đi trước." Ngụy Khải mỉm cười nói, ánh mắt hắn nhìn lướt qua Nhϊếp Ngôn, ánh mắt hai người đối diện, Nhϊếp Ngôn bình tĩnh nhìn hắn.

Ngụy Khải hơi kinh ngạc, Nhϊếp Ngôn hôm nay hình như khác với ngày xưa, trước kia Nhϊếp Ngôn nhìn thấy hắn, đều rất nhát gan sợ hãi, mà hôm nay, lại bình tĩnh một cách khác thường.

Đoàn người đi đến phòng số 6.

Nhϊếp Ngôn đám người tiến vào phòng, phòng ngăn ra hai khu vực, có năm máy móc giống như ghế nằm, người chơi có thể 1v1, 2v2, 3v3, 4v4, 5v5, nếu muốn vào đoàn đội chiến, cần phải tiến vào phòng lớn hơn nữa.

Nhϊếp Ngôn và Đường Nghiêu vào một khu vực, đóng cửa lại, dùng thủy tinh ngăn cách đám người Ngụy Khải.

"Tên da đen cấp mấy?" Nhϊếp Ngôn nhìn về phía Đường Nghiêu hỏi.

"3 cấp Cuồng Kiếm Sĩ." Đường Nghiêu nói, ngày hôm qua đánh mười trận, hắn chỉ thắng ba trận, sau đó trở về bảo cấp dưới phụ thân kiếm cho hắn một bản kỹ năng Áo thuật khí bạo, thay một kiện Áo Pháp Thanh Đồng trang, chuẩn bị thật tốt thắng mấy trận, thắng lại toàn bộ trận thua ngày hôm qua.

Mười trận đấu, mỗi trận hai trăm.

"Ngươi có kỹ năng nào?" Nhϊếp Ngôn hỏi, dù sao chơi Tín Ngưỡng nhiều năm như vậy, tuy rằng không chơi Áo Pháp, nhưng chưa ăn quá thịt heo, cũng gặp qua heo chạy, PK với Áo Pháp vô số lần, hắn đối với Áo Pháp vẫn có một chút hiểu biết.

"Áo thuật phi đạn, Áo nghĩa hỏa cầu, Áo thuật liệt diễm, Áo thuật khí bạo, Áo thuật hồi ma." Đường Nghiêu thuận miệng nói, hắn không cho rằng Nhϊếp Ngôn đối với Tín Ngưỡng hiểu biết bao nhiêu, hắn đã luyện đến 3 cấp, Nhϊếp Ngôn mới 2 cấp mà thôi.

"Bao nhiêu máu, bao nhiêu ma pháp?"

"Một trăm hai mươi điểm máu, một trăm năm mươi điểm ma pháp." Đường Nghiêu nói, trang bị của hắn, ở trong 3 cấp Áo Pháp tính không tệ.

"Tên da đen có học Va chạm không?" Nhϊếp Ngôn hỏi, hắn không hiểu, đã có trang bị như vậy, kiếp trước Đường Nghiêu vì sao thất bại?

"Có."

"Thảo nào." Nhϊếp Ngôn giật mình, sau khi Cuồng Kiếm Sĩ học Va chạm, nếu lợi dụng tốt, là khắc tinh của Áo Pháp.

"Phải bắt đầu." Đường Nghiêu nói, cầm lấy mũ giáp du hí.

Đường Nghiêu hơn phân nửa phải thua, Nhϊếp Ngôn ngẫm lại, vẫn là nhìn xem, nếu Đường Nghiêu thua quá thảm, hắn lại ra tay.

Bọn họ đưa chứng nhận thân phận quét qua thiết bị, đội mũ giáp du hí, thiết bị nơi này sẽ tự động lấy ra tư liệu ngoạn gia trong kho số liệu bên trong Tín Ngưỡng, phục chế một phần, bọn họ có thể ở trong này tiến hành thi đấu thể thao, bởi vì phục chế tư liệu, không quan hệ gì với Tín Ngưỡng.

Hai người tiến vào du hí, Nhϊếp Ngôn và năm thiếu niên kia đi đến phòng quan sát, sân thi đấu thể thao tùy chọn, đầu tiên là vùng núi.

Gặp được địa hình vùng núi, cực kỳ có lợi cho Áo Pháp.

Đường Nghiêu và Ngụy Khải chuẩn bị xong, theo một tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên, hai người khai chiến.

"Hắc, tiểu tử, đã lâu không gặp, không tệ, 2 cấp Tật Phong Đạo Tặc, có hứng thú chơi một trận hay không?" Nói chuyện là một tiểu tử trong năm tên, Nhϊếp Ngôn nhớ mang máng, tên kia kêu là Thạch Phong.

2 cấp Chiến Đấu Tặc!

Chiến Đấu Tặc và Tật Phong Tặc, có bản chất khác nhau, Chiến Đấu Tặc có cái danh hiệu khá nho nhã, tên là Du Hiệp, giống với Tật Phong Tặc, có kỹ năng Tiềm hành, nhưng bọn hắn lại coi trọng đánh nhau, vũ khí thường sử dụng là đoản kiếm, có năng lực cận chiến không tệ.

Đặc tính chức nghiệp khác nhau, phân không được mạnh yếu. Trong Tín Ngưỡng không có chức nghiệp yếu nhất, chỉ có ngoạn gia yếu nhất.

Nhϊếp Ngôn liếc nhìn Thạch Phong, thản nhiên nói: "Ngươi còn không xứng, tuyển chức nghiệp Du Hiệp không có bao nhiêu kỹ thuật, không có đẳng cấp."

"Thiếu đánh a, tin lão gia ra ngoài liền đánh ngươi không." Thạch Phong không nghĩ tới Nhϊếp Ngôn luôn khúm núm dám nói năng lỗ mãng, mà mắng hắn.

Nhϊếp Ngôn lông mi nhíu lại, vài tiểu mao hài tử thôi, hắn có e ngại gì, cho dù thân thể vẫn có chút yếu ớt, so với trạng thái đỉnh cấp kiếp trước khác nhau trời đất, nhưng bằng kỹ xảo cách đấu của hắn, đối phó vài tiểu mao hài tử thì dư sức. Những tên côn đồ này, kém một bậc so với Ngụy Khải, chỉ là đám học sinh, ra vẻ lưu manh, miệng đầy thô tục, liền nghĩ mình là lưu manh. Bọn họ thật sự rất ngây thơ, trên thực tế, lưu manh cũng là một loại kỹ thuật sống.

"Có gan đến dưới sân chơi một chút."

"Chỉ chơi một trận, tiền đặt cược quá nhỏ ta không có hứng thú." Nhϊếp Ngôn nói, hắn thu thập Thạch Phong rất đơn giản.

"Tiểu tử có tiến bộ, ta nơi này có ba trăm, chúng ta lên đánh một trận, thế nào?" Thạch Phong lấy ra thẻ ngân hàng, tiểu tử Nhϊếp Ngôn này lá gan càng lúc càng lớn, nếu không giáo huấn một chút, thật sự không biết trời cao đất rộng.

"Chỉ đánh một ván, ta nơi này có bảy trăm." Nhϊếp Ngôn lấy ra thẻ, quét lên, chứng tỏ còn có hơn bảy trăm, số tiền này đối với Nhϊếp Ngôn khi mười tám tuổi, là khoản tiền rất lớn.

"Các ngươi ai có tiền, cho ta mượn mấy trăm." Thạch Phong quay đầu nói với mấy tên thiếu niên.

"Ta nơi này có hai trăm."

"Ta có một trăm."

"Ta có một trăm."

Sau khi Thạch Phong mượn bốn trăm, rốt cục kiếm đủ bảy trăm. Thạch Phong đi theo Ngụy Khải lăn lộn, nhưng dù sao chỉ là tên du côn, trong tay không có nhiều tiền.

Nhϊếp Ngôn nhìn thoáng qua chiến đấu của Đường Nghiêu và Ngụy Khải, do địa hình là núi, kỹ năng Cuồng Kiếm Sĩ của Ngụy Khải thi triển không được, bị Đường Nghiêu thắng một trận, kế tiếp là địa hình đồng bằng, Đường Nghiêu phỏng chừng phải thua.

"Chúng ta đi thôi." Nhϊếp Ngôn thu hồi ánh mắt, nói với Thạch Phong.

Quang ảnh trước mắt hai người cắt, đã đến mảnh đất trong rừng, khắp nơi đều là cây cối um tùm, hai người cách nhau khoảng năm mươi thước.

"Tiểu bức, xem gia gia giáo huấn ngươi như thế nào."

Nhϊếp Ngôn cười nhẹ, hắn lười tranh cãi với Thạch Phong.

Thạch Phong nói thầm, vì sao Nhϊếp Ngôn hôm nay, thoạt nhìn khiến người ta hoảng sợ.

Hệ thống: trận đấu bắt đầu.

Nhϊếp Ngôn và Thạch Phong đồng thời tiến vào trạng thái Tiềm hành.

Tiềm hành không phải là ẩn hình, bọn Đạo Tặc thi triển kỹ năng Tiềm hành, thân thể sẽ hòa hợp với bối cảnh, nếu không cẩn thận quan sát, rất khó nhìn ra được, nếu tập trung chú ý, là có thể nhìn ra sơ hở.

Tiềm hành khảo nghiệm kỹ xảo ẩn nấp và nhanh nhẹn của Đạo Tặc, phản tiềm hành lại khảo nghiệm nhãn lực ngoạn gia.

Hai người đang trong lúc tiếp cận, Nhϊếp Ngôn cước bộ nhẹ nhàng, đυ.ng tới lá cây nhánh cây cẩn thận tránh né, không dấu vết có thể phát hiện, chơi Đạo Tặc nhiều năm như vậy, nếu như bị tân thủ như Thạch Phong phát hiện, vậy rất mất mặt. Hai mắt Nhϊếp Ngôn như điện, nhánh cây cách đó không xa ở dưới cây rung động không đúng quy luật, tập trung nhìn, liền có thể nhìn thấy một bóng người lờ mờ, hắn rất nhanh tập trung vị trí của Thạch Phong.

Thạch Phong thật cẩn thận di chuyển từ từ, chú ý quan sát, nhưng mà Nhϊếp Ngôn giống như hoàn toàn biến mất, tìm không thấy đầu mối nào.

Năng lực ẩn nấp của Đạo Tặc, có liên quan rất nhiều đến màu sắc bối cảnh, màu sắc bối cảnh càng phức tạp, càng dễ bị phát hiện, nếu màu sắc bối cảnh chỉ có một màu, cho dù đối thủ cẩn thận quan sát, cũng rất khó phát hiện.

Tựa như bọ tre dính sát trên cây trúc, hoàn toàn dung hợp một chỗ với bối cảnh, đám săn mồi cho dù đi tới trước mặt nó, cũng vô pháp phát hiện chỗ nó.

Năng lực Tiềm hành và năng lực khống chế của ngoạn gia có liên quan rất lớn, khi Tiềm hành lộ tuyến bộ pháp đi đều phải rất chú ý.

Theo Nhϊếp Ngôn thấy, hắn vốn không cần tận lực ẩn nấp, động tác ẩn nấp giống như là bản năng, sớm xâm nhập vào trong cốt tủy hắn.

Mười năm Đạo Tặc, cho dù một tên ngốc cũng biến thành cao thủ, huống chi năng lực của Nhϊếp Ngôn coi như không tệ.