Chương 17: Rơi xuống nước

Lúc này trong các rất nhiều người nhưng không phải tất cả đều có thích nghe ca kịch, nếu nói

người say rượu không phải vì rượu, Cố Ngâm Sương bởi vì ngồi cùng Cố

Ngâm Nguyệt rất gần nên cũng có thể chứng kiến cảnh Bành Sở Thu nói

chuyện với Bành Mậu Lâm, một rặng mây đỏ kia xuất hiện trên mặt tới giờ

cũng chưa có biến mất .

Cố Ngâm Phương cho dù còn chưa biết

chuyện yêu đương nam nữ nhưng nàng cũng nhìn ra được tỷ tỷ mình khác

thường, nàng cảm thấy tỷ tỷ mình và Bành Mậu Lâm xứng đôi cực kì.

"Thất tỷ, tỷ nhìn gì mà mất hồn vậy, có cái gì đẹp mắt hả?" Cố Dật Triết cùng Cố Dật Thành đang chơi, phát hiện Ngâm Hoan cũng không có cùng tỷ muội

nói chuyện phiếm liền bước hai bước đễn chỗ nàng, kéo kéo y phục của

nàng hỏi.

"Kịch rất hay." Ngâm Hoan hoàn hồn hướng về phía

hắn cười cười, "Đây là gánh hát nổi danh của Lâm An thành, rất khó gặp

nên tỷ nghe đến mất hồn luôn." Ngồi bên cạnh ở nàng, Cố Ngâm Họa tựa hồ

nghe âm thanh của nàng, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại quay đầu liếc

nhanh Cố Ngâm Phương, mắt lóe lên một cái.

"Ta cũng nghe mẫu

thân nói vậy, chính là trong cung thường tổ chức yến hội cũng sẽ mời

gánh hát này vào biểu diễn." Phạm Hạnh Yên vừa cười vừa nói, tựa hồ đối

với gánh hát này cũng rất cảm thấy hứng thú, nếu nói là Ngâm Hoan là vì

tuổi thực tế lớn hơn Bành Mậu Lâm rất nhiều nên đối với hắn không có cảm giác gì thì đối với Phạm Hạnh Yên mà nói, tựa hồ gánh hát này lực hấp

dẫn lớn hơn tiểu tuấn nam Bành quốc công phủ.

Phạm Hạnh Yên

vừa nói như vậy, vài tiểu thư đang nói chuyện phiếm cũng quay lại nhìn

nhưng kịch kia đã gần hết mà trời cũng chạng vạng tối, Cố lão phu nhân

sai nha hoàn dẫn nhóm tiểu tử này đi hoa viên ăn điểm tâm.

Xem kịch sẽ tốn nhiều thời gian nên hoa viên trong đình lục giác đã bày dưa và trái cây điểm tâm lên từ trước, đã vào cuối hè nên ăn rất có khẩu

vị, vì vậy ngay cả chỗ vườn hoa thoáng mát cạnh bờ ao cũng đặt thêm hai

bàn để bọn họ có chỗ thưởng thức.

Nam hài cũng không muốn

ngây ngốc ở trong đình, bọn Cố Ngâm Nguyệt cùng đi vào hoa viên, Ngâm

Hoan tìm một chỗ râm mát cho Ngâm Phỉ ngồi, dặn dò, "Muội ngồi ở đây

nha, đừng đi lại quá gần hồ nước , tỷ đi nhà vệ sinh một tí."

Ngâm Hoan đi vòng qua hồ hướng tới hòn non bộ kia, lúc tới khúc quanh thoáng nhìn thấy được bóng dáng Cố Ngâm Phương, khóe miệng hơi vểnh, Ngâm Hoan bước nhanh chân, vòng qua đường nhỏ trực tiếp hướng hành lang kia đi

đến, Cố Ngâm Phương vừa nhìn thấy người mà nàng không muốn thấy nhất

liền rất nhanh đi theo.

Lúc này tất cả mọi người đang nói chuyện phiếm, ai cũng không có chú ý tới này sự di chuyển của các nàng.

Chờ Cố Ngâm Phương chạy tới nhà xí, Ngâm Hoan cũng sớm chờ tại cửa kia,

trên mặt xẹt nét cười nhẹ nhàng, "Lục tỷ, tỷ có chuyện gì gấp mà đuổi

theo muội tới tận đây vậy."

"Cố Ngâm Hoan, ta không nghĩ tới

ngươi là loại người như vậy." Cố Ngâm Phương thật vất vả lắm mới có cơ

hội, nhìn bốn phía, cũng không thấy người nào khác, rốt cục có chút yên

lòng, nhìn nụ cười trên mặt Ngâm Hoan, trong lòng cảm thấy không thoải

mái.

Buổi sáng bị người ngáng chân, lúc ăn cơm buổi trưa còn

bị bao ánh mắt khác thường nhìn mà ngay cả tỷ tỷ cũng chỉ trích nàng,

không cần mấy ngày nữa Cố phủ liền sẽ biết nàng thích khi dễ người, rõ

ràng chính là Ngâm Hoan cố ý ngã xuống!

"Ngâm Hoan không hiểu Lục tỷ đang nói cái gì." Ngâm Hoan vòng qua bên phải nàng để trở lại

vườn hoa, Cố Ngâm Phương không kịp giữ chặt nàng vội đuổi theo "Ngươi

đứng lại đó cho ta, ngươi đổ oan ta ta đẩy ngươi, ngươi còn giả vờ không hiểu sao, Cố Ngâm Hoan, ngươi thật là ác độc."

"Lục tỷ thật

sự là oan uổng muội, muội làm sao có thể sẽ cố ý ngã xuống, té trên đất

vừa đau vừa để lại sẹo nếu không cẩn thận." Ngâm Hoan cất bước xuống

hành lang, quay đầu lại nhìn nàng, "Lục tỷ luôn luôn biết rõ muội, muội

thân thể yếu đuối, vừa bị đẩy liền ngã."

Bờ bên kia còn có

thể nghe được âm thanh đùa giỡn ầm ĩ, bên này lại hoàn toàn yên tĩnh,

phía sau hòn non bộ có một con đường nhỏ ngày thường ngẫu nhiên cũng

không có nhiều người qua lại, Ngâm Hoan tiếp tục đi về phía trước vài

bước chỉ còn cách hồ nước vài bước chân nữa thôi .

"Ngươi!"

Cố Ngâm Phương trong lòng nghẹn một hơi vội chạy theo nàng, đưa tay kéo

nàng một chút, Ngâm Hoan lại là lui về sau một bước trên mặt hiện nét

hoảng sợ nhìn nàng, "Lục tỷ, tỷ muốn làm gì!"

"Ngươi đừng quá đắc ý, cho dù lão phu nhân khen ngươi, ngươi cứu Lục đệ thì sao nào, di nương ngươi thủy chung là một tiện tỳ, phụ thân ngay cả viện tử nàng

đều không muốn đi, phụ thân vĩnh viễn sẽ không thích ngươi." Cố Ngâm

Phương cơ hồ là tức đến đỏ mắt, nàng không muốn nhìn thấy nụ cười của

Ngâm Hoan, dựa vào cái gì nàng có thể được phụ thân tán thưởng.

Ngâm Hoan lại lui về sau một bước, sau lưng là hồ nước, lưng được gió thổi

tới mát lạnh. Nhìn bộ dáng thì nàng đang bị Cố Ngâm Phương ép nhưng trên ủy khuất mặt Ngâm Hoan lại chuyển thành vui vẻ, "Lục tỷ ,tỷ và muội về

cơ bản là giống nhau, ngoại trừ Lục đệ của mẫu thân thì người trong Trúc Thanh viện này đều là giống nhau, tỷ lại chê muội muội chẳng phải là

cũng đem chính tỷ cũng gộp vào hay sao!"

"Ngươi nói bậy, di

nương ta là người đứng đắn đàng hoàng, chỉ có di nương ngươi mới là tiện tỳ, ngươi đừng đánh đồng ai cũng như ngươi, Cố Ngâm Hoan ngươi thật

không biết xấu hổ."

Theo sức đẩy của Cố Ngâm Phương, thân thể gầy yếu của Ngâm Hoan cứ như vậy rơi vào hồ nước trước mắt nàng, tiếng

nước vang lên bốn phía, Bành Tùng An đứng trên hòn non bộ vội hô to một tiếng, "Có người rơi xuống nước."

Mọi người vốn đứng gần hồ

nước vội chạy tới, Cố Dật Triết chạy từ cầu thang trên hòn non bộ xuống

tìm Cố Dật Tín lo lắng nói, "Đại ca, là Thất tỷ, là Thất tỷ rơi xuống

nước, mau tìm người cứu nàng a, mau!"

Tại bờ bên kia Cố Ngâm

Phương đã sớm co quắp ngã trên mặt đất, nhìn thân thể Ngâm Hoan đang dần dần chìm xuống, Cố Ngâm Phương bị hù dọa liền khí lực đứng lên cũng

không có.

"Đại ca không biết bơi lội, để tỷ đi tìm người."

Quanh thân đều là nha hoàn, Cố Ngâm Nguyệt từ trong đám người chen lấn

đi ra ngoài, không đợi nàng đi kêu người, lại một âm thanh 'Phù phù'

vang lên, bốn phía tiếng nước vang lên, Bành Mậu Lâm nhảy vào trong

nước, bơi hướng phía về phía Ngâm Hoan.

Ngâm Hoan ngộp thở,

cảm giác ngày càng chìm vào nước khiến nàng bắt đầu hốt hoảng, cảm giác

khó chịu giống lần kia nàng rơi vào trong nước , thế nhưng lúc đó là một lòng muốn chết, mà hôm nay nàng lại là muốn sống sót.

Bên

tai còn có thể nghe được tiếng người kêu bên bờ ao, nhưng không thể

khiến nàng yên tâm , hai tay không ngừng vẫy đập, giãy giụa, trong miệng uống phải một ngụm nước, Ngâm Hoan nỗ lực ngửa đầu muốn hô hấp trên mặt nước.

Rốt cục nghe được một thanh rơi xuống nước khác, trong tai phải không còn truyền đến âm thanh nước chảy nữa, nàng được một đôi tay bắt lấy, Ngâm Hoan lập tức không giãy giụa nữa.

Bành Mậu Lâm ngẩn người nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, ôm Ngâm Hoan hướng bên

bờ bơi đến, Cố Ngâm Nguyệt rất nhanh tìm người đi đến, vài tên gia bộc

rất nhanh xuống nước đem hai người đều dẫn đi lên, Ngâm Hoan mạnh mẽ

phun ra mấy ngụm nước, liên tục ho khan sắc mặt tái nhợt.

Bành Mậu Lâm được mang đến sương phòng thay quần áo, trước khi đi nhìn

thoáng qua Ngâm Hoan nằm ở trong ngực nha hoàn, người rơi xuống nước vốn có du͙© vọиɠ muốn sống mãnh liệt, phần lớn bắt được cái gì đều bám thật

chặt, nhưng khi chính mình lôi kéo nàng, nàng liền lập tức bất động,

giống như nàng vốn biết sẽ có người cứu nàng.

Chờ Ngâm Hoan

tỉnh lại, trời đã tối rồi, Nhĩ Đông đứng canh ở một bên khóc đỏ hồng

mắt, vừa thấy nàng tỉnh lại, vội vàng đỡ nàng dậy, đặt một gối dựa sau

lưng nàng, "Tiểu thư, có đói bụng không, nô tỳ sai Tập Thu hâm lại đồ ăn cho ngài nha."

"Giờ gì rồi?" Ngâm Hoan cổ họng có chút khàn khàn, sau khi uống vài ngụm nước ấm mới thư thái.

"Đã qua giờ tuất rồi tiểu thư." Ngâm Hoan ngửa đầu nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực, phía trước cửa sổ chỉ có mấy ngọn đèn lắc lư.

"Lục tỷ đâu?" Ngâm Hoan hoàn hồn giật giật thân thể, thân thể này còn nhỏ,

lăn qua lăn lại như vậy nàng chịu không nổi , lúc trước bị thương mới

hết không lâu nay lại rơi xuống nước một lúc, cho nên nàng lúc này không còn chút sức lực nào.

"Lục tiểu thư bị phạt cấm túc, nói là

nghiền ngẫm lỗi lầm trong một tháng." Nhĩ Đông nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của tiểu thư nhà mình, bất quá là mới không có ở bên bạn nàng nửa ngày, đã

xảy ra chuyện này, nếu không phải hôm nay tiểu thư được Bành thiếu gia

cứu thì tính mạng này của tiểu thư không phải liền mất như vậy sao!

"Ngươi đi hỏi thăm một chút, lão phu nhân nói sao, mẫu thân nói sao." Ngâm

Hoan ăn non nửa chén cháo, quơ quơ tay muốn nằm xuống ngủ, Nhĩ Đông thay nàng buông rèm cửa xuống, cùng Tập Thu nhẹ nhàng ra bên ngoài.

Ngâm Hoan đột nhiên cảm giác được có chút phiền loạn, nhất là nhớ tới ánh

mắt trước khi đi của Bành Mậu Lâm, thật giống như nhìn rõ, đó gần như là một đôi mắt thanh minh, không pha bất kỳ tạp chất nào, làm cho lòng

người có chút bối rối...

Cố Ngâm Phương khẳng định là phải

chịu phạt, trong lúc tổ chức sinh nhật của Cố lão phu nhân lại xảy ra

chuyện như vậy, tỷ muội trông thì hoà thuận nhưng hết đẩy nhau ngã vào

buổi sáng, buổi chiều lại đưa người ta vào chỗ chết. Nàng không phải là

con trai hay con gái đích tôn của Cố gia, cũng không phải là thân quyến

của Cố lão phu nhân, nàng chỉ là một thứ nữ nhỏ nhoi của Tam phòng Cố

gia .

Tiền di nương khóc lóc cầu xin Phương thị cùng Cố Vũ

Thừa cũng không thể bảo vệ được Cố Ngâm Phương, Cố lão phu nhân đã lớn

tuổi vốn là không thích nhìn thấy cô nương còn nhỏ mà có tâm địa ác độc, bất quá là sáu tuổi mà thôi, Tiền di nương cũng bị cấm túc một tháng

với tội giáo nữ không nghiêm.

Nhưng Cố Ngâm Phương lại khăng

khăng không nhận chuyện đẩy Ngâm Hoan xuống nước, tại thời điểm phát

sinh chuyện này thì chung quanh lại không có bất kỳ người nào. Khi điều

tra các chuyện tình trước kia từ nha hoàn bà tử cùng tỷ muội khác thì

được biết Cố Ngâm Hoan thường bị bắt nạt tại Trúc Thanh viện

Không chỉ có Cố lão phu nhân đau lòng, ngay cả Cố Thừa Vũ cũng cảm thấy xấu

hổ với đứa bé này, từ sinh ra tới nay đều chưa từng được chú ý, hôm nay

lại xảy ra chuyện ảnh hưởng đến cả tính mạng mà tâm hắn lại không thể

cứng rắn được.

Trong Lan Tâm viện, Phương thị nhìn Cố lão phu nhân sai người đưa đồ tới, phân phó Thanh Nha đều mang sang cho Ngâm

Hoan, một ma ma đi đến nói nhỏ vào tai nàng.

"Vậy cứ để cho

nàng làm ầm ĩ đi, hôm nay lão gia rất bận rộn lại chuẩn bị xuất phát trở về Huệ An, không phải là chứng tràn khí ngực buồn bực khó chịu sao, mau đi tìm Trần đại phu khám qua cho nàng, bốc thuốc, đừng chậm trễ kẻo có

người nói ta làm chủ mẫu độc ác."

Phương thị không nhanh

không chậm nói, lúc phạt Ngâm Phương cấm túc nàng cũng biết Tiền di

nương không có an phận như vậy, mới hai ngày thôi, liền nháo lên để xả

lòng buồn bực, muốn lão gia qua đó xem nàng sao, không chừng thời gian

cấm túc còn không đến nửa tháng đâu.

Chỉ là lệnh cấm túc này

cũng không phải bản thân mình phân phó đi xuống, coi như là không theo ý mẹ chồng hắn thì gặp Lão phu nhân mà phân trần.

“Vâng." Ma ma

kia nghe lệnh đi xuống, Thanh Nha đem tất cả đồ tốt cho Phương thị nhìn

một chút, "Đi Uyên Ương viện kia nói một tiếng để nàng làm nhiều bộ quần áo còn những thứ này đều cầm đi, à ngươi đã mang nữ giới đưa cho Lục

tiểu thư kia chưa?"

"Hôm qua nô tỳ đã đưa qua, bà tử giữ cửa nói Lục tiểu thư phát tính tình, bất quá về cũng đã ngoan ngoãn đôi chút."

"Hừ, thứ nữ mà được nuôi còn yếu ớt hơn con vợ cả, hài tử của lão gia như

vậy mà được nuôi dưới danh tiếng của ta, thật sự là ngứa mắt." Nét mặt

Phương thị biểu lộ vui vẻ, chưa bao giờ cảm thấy sung sướиɠ như vậy, tám năm, không nghĩ tới nàng còn có thể thắng người kia một lần.