Chương 37: Vô đề

"Thất tiểu thư,

tới giờ ăn tối rồi." Tiền má má nhìn thoáng qua đồng hồ cát, lúc này một người phụ nữ có vóc dáng hơi đầy đặn đi đến, ý cười đầy mặt nhìn Tiền

má má, "Tiền má má, bữa tối hôm nay phu nhân muốn mượn Thất tiểu thư một chút, phu nhân đã lâu không ăn tối với tiểu thư rồi, không bằng Tiền má má trở về nhà hai ngày thăm cháu nội."

"Hoá ra là Như Họa cô nương, nếu là phân phó của phu nhân, lão thân không có ý kiến gì." Tiền má má khó có khi lộ một tia vui vẻ, Như Họa ra hiệu nha hoàn sau lưng

đưa nàng trở về, "Đều là đã làm nương người ta, nào còn là cô nương nữa

Tiền má má ngài đi thong thả, ta không tiễn a”

"Thất tiểu

thư, phu nhân đang chờ ngài đấy." Như Họa quay đầu lại thấy Ngâm Hoan

vẫn còn ở đó sững sờ, cười nhắc nhở, "Tiền má má sẽ phải trở về ở mấy

ngày, mấy ngày này, ngài có thể thả lỏng một ít."

Ngâm Hoan

nghe Như Hoạ nói lần này mới hồi thần lộ ra vẻ mặt sung sướиɠ, "Như Hoạ

tỷ tỷ, muội đi rửa tay trước." Ngâm Hoan xuống ghế rất nhanh chạy vào

sương phòng phía sau , Thanh Nha nhìn nàng lắc lắc đầu, một tháng này

cũng hành hạ tiểu thư không ít.

Mộc thị nhìn Ngâm Hoan ăn non nửa chén cơm mà chưa gắp đũa thức ăn nào, gắp lên một khối ức gà mà

nàng thích bỏ vào trong chén cho nàng, " Con không thích à?"

Ngâm Hoan lắc lắc đầu, gắp ức gà lên bỏ vào miệng, vô ý thức nhai hai cái

ngẩng đầu nhìn bên cạnh không thấy Tiền má má liền thở dài một hơi, lúc

này mới nhanh chóng đem thịt nuốt xuống, Tư Kỳ ở một bên xem cười nói,

"Thất tiểu thư sợ Tiền má má đến nỗi không có khẩu vị luôn."

"Mẫu thân đã cho Tiền ma ma về nhà, nghỉ mấy ngày này con hãy qua đây ăn cơm với mẫu thân." Mộc thị lại gắp thêm thức ăn vào chén nàng, nàng là vãn

bối, không thể nói cái gì, lúc trướcTiền má má chỉ dạy cho những cô

nương sắp xuất giá, hai vị em gái của chồng của chi thứ hai phòng lớn Cố gia xuất giá hai năm trước đều là Tiền má má dạy, hôm nay Ngâm Hoan mới bây lớn, nếu nghị hôn cũng còn sớm, lão phu nhân làm như vậy xác thực

hơi quá.

"Mẫu thân, bên Tam tỷ cũng học vậy sao, Tiền má má

còn muốn dạy con bao lâu nữa?" Ngâm Hoan rốt cục nhịn không được đặt câu hỏi, dạy dỗ là chuyện nhỏ nhưng để Tiền ma ma ở bên người suốt ngày

không rời, Ngâm Hoan cơ hồ không có thời gian làm việc khác được.

"Con chỉ cần học một ít quy củ là được, tương lai chờ đến khi con nghị hôn

lại học cũng không muộn." Mộc thị thấy nàng hé ra gương mặt giống khổ

qua, không khỏi nở nụ cười, "Tiền má má mặc dù nghiêm khắc, nhưng là

người tốt."

Ngâm Hoan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói giống như làm nũng, "Vậy mẫu thân để con đến ăn cơm với ngài nhiều một chút nha."

Một phòng người bị khẩu khí âm mưu tiểu quỷ kế này của nàng chọc cười, bữa

cơm này ăn mất nửa canh giờ, chờ Thanh Nha mang Ngâm Hoan trở về, Mộc

thị lúc này mới thu hồi lại vẻ mặt từ ái ban đầu, có chút ngưng lại.

Chờ Đường thị nói đủ rồi, Mộc thị lúc này mới thong thả ung dung buông sổ

sách xuống, cầm lấy bút ở một bên vừa viết trên giấy vừa nói, "Từ lúc

Tam đệ muội ngươi gả vào Cố gia, chi tiêu dùng cho các phòng đều tính

toán cẩn thận đâu phải ngươi cứ nháo lên mà được, đại tẩu ta hôm nay

liền tính cho ngươi xem một khoản trong sổ sách. Năm Đại Yến bốn mươi

sáu chi phí phòng lớn, một ngàn năm trăm, chi phí chi thứ hai một ngàn

năm trăm, Tam phòng chi phí, một ngàn ba trăm lượng. Đại Yến năm bốn

mươi bảy, chi phí phòng lớn, hai nghìn một trăm lượng, chi phí chi thứ

hai, hai nghìn bốn trăm lượng, Tam phòng chi phí, một ngàn tám trăm

lượng."

"Ngoại trừ mấy năm trước chi phí chi thứ hai dùng

bằng với chi phí phòng lớn thì mấy năm gần đây chi thứ hai của ngươi ít

người mà dùng bạc cũng không ít, Tam đệ muội, ngươi xem đại tẩu có thể

nào tính sai cho ngươi rồi không?"

“Cái kia nào có nhiều như

lời đại tẩu chứ, chi thứ hai của muội ít người làm sao mà chi dùng nhiều như vậy!" Đường thị âm thanh thấp một chút, nhưng vẫn là thô khí không

tin.

"Như Họa, đem sổ sách chi thứ hai cho Tam phu nhân xem

một chút." Mộc thị cầm lấy một quyển sổ trên bàn đưa cho Như Họa, "Tam

đệ muội xem cẩn thận, xem thử người làm đại tẩu ta có kiêu ngạo đến nỗi

để đệ muội chất vấn không, chi phí chi thứ hai mỗi năm một tăng, Cố phủ

chúng ta hôm nay không còn giống trước kia nữa, chi phí ăn ở của các

phòng đều giảm, đến cả lão phu nhân cũng chỉ dùng ba trăm lượng thôi."

Đường thị lật sổ sách, càng lật sắc mặt càng kém, ngẩng đầu nhìn sổ sách kia

đầy nghi vấn, "Đại tẩu, khoản này không đúng, mỗi tháng muội sai người

đến lấy không có nhiều bạc như vậy, những khoản này là ai thêm vào?"

"Ngươi nói những thứ kia a, Tam đệ muội không biết sao, thỉnh thoảng Tam đệ

đến đây ứng trước bạc chi tiêu, Nhị thúc cũng muốn ứng trước để xã giao, ngươi cũng biết, Nhị thúc bên ngoài còn có mấy phòng thϊếp thất, toàn

bộ đều cần tiền a."

" Thϊếp thất bên ngoài của phụ thân tại

sao lại tính vào phòng thứ hai muội." Đường thị không cho là đúng nói,

Mộc thị sắc mặt đi theo cũng trầm xuống, "Tiêu xài của Nhị thúc không

tính vào chi thứ hai chẳng lẽ tính vào chi phí phòng lớn sao, chẳng lẽ

Nhị thúc không phải là phụ thân Tam đệ, không là cha chồng của ngươi,

Tam đệ muội, những lời bất hiếu này ngươi cũng dám nói sao."

"Còn chuyện đại tẩu đưa thêm nha hoàn vào phòng muội là sao." Đường thị hận

không thể nuốt lại lời nói vừa rồi, đúng là có chuyện tướng công nghe

lời mình nhưng tuyệt đối không cho phép chính mình không hiếu kính phụ

thân.

"Người làm đại tẩu ta không làm khó dễ phòng thứ hai

của ngươi, nếu tính theo đầu người thì chi thứ hai của ngươi thiếu nha

hoàn phục vụ, mà số nha hoàn hiện tại không nhiều nên ta liền làm chủ

tìm mấy nha hoàn cho ngươi, tiền mua khế thân coi như đại tẩu cho các

ngươi, nếu là tương lai Tam đệ thích, ngươi cũng nguyện ý thì làm chủ

cho chải tóc các nàng, sinh thêm vài hài tử cho chi thứ hai của ngươi."

Đường thị tức đến đỏ mặt, "Đại tẩu ngươi cố ý nhét thêm người trong phòng Vũ

Thuyền, tại sao hôm nay đại tẩu còn muốn nhúng tay vào chuyện trong

phòng chúng ta."

"Tam đệ muội, ngươi nói chuyện mà không xem

lại lương tâm ngươi sao, hôm nay ta không phải là đem nha hoàn cho Tam

đệ, mà là cho ngươi, tương lai Dật Thủ Dật Thành không cần người hầu hạ

sao? Việc chải tóc hay không là chuyện của phu thê các ngươi, ta vốn

không quan tâm." Mộc thị trầm giọng nói ra, "Về phần chi phí các phòng,

bắt đầu từ tháng này liền giống như các phòng khác, Tam đệ muội có cái

gì bất mãn có thể trực tiếp nói với ta, lão phu nhân lớn tuổi, ngươi

không cần quấy rầy bà nữa."

Đường thị bị nàng nói huỵch toẹt

nhưng tính tình cứng rắn còn muốn nói nữa, trái lo phải nghĩ mới mở

miệng, "Nhưng bây giờ bên muội ít người hơn các phòng khác..." lời còn

chưa nói hết Mộc thị liền cắt ngang nàng, "Tam đệ muội nếu cảm thấy

thiệt thòi, hiện tại ta liền sai ma ma quản sự sắp xếp cho đều."

"Không cần đâu đại tẩu, chi phí tính dựa trên đầu người nên phụ thân tối đa chỉ lấy được ba trăm lượng sao."

"Đúng vậy, Nhị thúc nếu muốn chi thêm phải tự dùng tiền túi." Đường thị lần

này nghe gật đầu một cái, sắc mặt có chút tái nhợt, chuyến đi này không

chiếm được tiện nghi nào mà ngược lại còn bị thua thiệt, "Vậy còn chuyện đại tẩu nói giảm chi phí Tam phòng?"

"Đến lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện với người Tam phòng, Tam đệ muội ngươi cũng đến nhá." Mộc

thị thu hồi sổ sách nhìn nàng, "Năm ngoái Tam đệ nói trong quan trường

có chút chuyện cần năm trăm hai lượng, Tam đệ muội về hỏi thăm Tam đệ

đi."

Đường thị vừa rồi sắc mặt có chút buông lỏng xuống lại

lần nữa chuyển trắng, tay nàng run run nhìn Mộc thị mà nói, "Đại tẩu nói Vũ Thuyền lấy năm trăm lượng."

"Đúng vậy, Tam đệ muội, việc

chuyển bị cho giao tế trong quan trường là quan trọng nhưng nhiều quá

thì ta không thể chi được, các ngươi là phu thê, có chuyện gì ngươi trở

về có thể hỏi hắn." Mộc thị sai Như Họa đưa Đường thị ra ngoài, Tư Kỳ

thấy Đường thị có chút thất thần, thu thập cái bàn hỏi, "Phu nhân, tại

sao ngài lại cho Tam phu nhân biết chuyện của Tam lão gia, hắn trách

ngài thì sao?"

Mộc thị mệt mỏi vuốt vuốt huyệt thái dương,

"Trách cứ cái gì, hắn biết rõ hỏi ta chi tiền thì Tam đệ muội cũng sẽ

biết, chuyện sớm hay muộn thôi." Nàng chỉ là cho Đường thị biết một ít

chuyện để nàng ta có việc làm, sẽ không rảnh mà nhìn chằm chằm vào viện

tử của người khác, khiến người khác không thoải mãi.

Mấy ngày sau, không biết vì nguyên nhân gì Đường thị mang theo tiểu nhi tử trở

về nhà mẹ đẻ, người làm trong phủ truyền nhau là Tam lão gia nuôi thϊếp

thất bên ngoài, có cả hài tử, làm cho Tam phu nhân tức trở về nhà mẹ để, mà trong Tử Kinh viện, Ngâm Hoan sống nhẹ nhàng được mấy ngày thì Tiền

má má trở lại, nàng lại bắt đầu sống như cũ.

Mà cuộc sống như vậy duy trì được hơn nửa năm.