Chương 1: Một đôi tiện nhân, rất biết đổi trắng thay đen

Trên chiếc giường lớn là một đôi nam nữ đang triền miên quấn lấy nhau quên mình, người phụ nữ cưỡi trên người người đàn ông, hơi ngửa cổ lên, mái tóc dài gợn sóng xõa trên bờ lưng trắng nõn vung vẩy theo một độ cong ám muội mà thối rữa theo động tác biên độ lớn của người đàn ông.

Người đàn ông là tên bạn trai mà Thư Tâm yêu bằng cả trái tim, Tiêu Duệ Trạch, người phụ nữ là em gái cùng cha khác mẹ của cô, Thư Mộng Linh.

Trái tim của Thư Tâm không thể chịu nổi kí©h thí©ɧ khi vô tình nhìn thấy một màn này, cả người ngã xuống trước cửa.

Một dòng máu nóng dâng trào từ l*иg ngực, phun ra khắp nơi bên ngoài.

Thư Tâm dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tiêu Duệ Trạch được Thư Mộng Linh ôm chặt lấy: "Cầu xin anh... Cứu em..."

"Duệ Trạch, đừng cứu, cô ta chết rồi, chúng ta có thể quang minh chính đại ở cùng nhau.... Người nói thích em là anh, người tự tay thay trái tim của cô ta cho em cũng là anh..."

Lời của Thư Mộng Linh như một trái bom ném vào trong lòng Thư Tâm, bỗng chốc làm trái tim chảy đầy máu tươi của cô nổ thành những mảnh vụn.

Tiêu Duệ Trạch thế mà lại vụиɠ ŧяộʍ quấn lấy Thư Mộng Linh ở sau lưng cô, còn thay trái tim của cô cho Thư Mộng Linh.

Mà cô như một con ngốc không biết chuyện gì, còn ngu ngơ cho rằng cô và Tiêu Duệ Trạch sẽ bạc đầu răng long.

Trong con mắt đỏ ngầu của Thư Tâm phát ra tia ý hận hủy thiên diệt địa, trừng mắt nhìn chằm chằm Thư Mộng Linh và Tiêu Duệ Trạch, một cơn đau tê tâm liệt phế truyền đến từ trái tim, cuối cùng cô mất đi ý thức.

...

Đau!

Cơn đau tắc nghẽn l*иg ngực làm ý thức của Thư Tâm dần dần trở nên tỉnh táo.

"Đã chuẩn bị xong hết chưa?" Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

Đây là giọng của Tiêu Duệ Trạch, lẽ nào cô chưa chết?

Thư Tâm chầm chậm mở mắt ra, hoàn cảnh trong phòng phẫu thuật làm đồng tử của cô đột ngột trừng lớn.

Đây không phải là chỗ năm năm trước cô làm phẫu thuật tim sao?

Rõ ràng hai năm trước bệnh viện đã được xây dựng lại rồi, tại sao lại biến trở lại ban đầu?

Thư Tâm bất thình lình ngồi dậy ở trên bàn mổ, vội vàng luồn tay vào từ vạt dưới của áo, sờ lên ngực.

Làn da chỗ đó láng mịn, không có một vết tích nào.

Cô chưa bị mổ ngực!

Trái tim cô vẫn chưa bị Tiêu Duệ Trạch lén thay cho Thư Mộng Linh!

Rốt cuộc đây là chuyện gì?

Lẽ nào... Cô trùng sinh rồi?!

Thư Tâm lờ mờ đoán trong lòng, nhưng lại không dám xác nhận, tinh thần căng thẳng nhìn Tiêu Duệ Trạch: "Có phải trái tim tôi lại lên cơn đau thắt, lần này bắt buộc phải làm phẫu thuật mở l*иg ngực không?"

"Đúng vậy, không thể kéo dài nữa rồi, nếu không..."

"Nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng?" Thư Tâm có thể cảm nhận được trái tim mình đang đấu đá lung tung trong cơ thể, kích động như muốn nhảy ra ngoài.

Ánh mắt Tiêu Duệ Trạch lóe lên một cái, nhưng vẫn kiên định gật đầu.

Hỏi đến đây, Thư Tâm cuối cùng cũng có thể xác nhận cô quả thực đã trùng sinh rồi, trùng sinh về lúc cô mười chín tuổi, cũng là năm năm trước khi cô làm phẫu thuật tim.

Trái tim của Thư Mộng Linh bị bệnh bẩm sinh, bác sĩ đã từng dự đoán cô ta không sống được quá hai mươi lăm tuổi.

Nhưng khi cô làm phẫu thuật cô ta đột nhiên biến mất nửa năm, nửa năm sau khi Thư Tâm nhìn thấy Thư Mộng Linh một lần nữa, trái tim Thư Mộng Linh đã khỏe lại như kỳ tích, mà cô lại phải dùng thuốc không dứt, cảm giác trái tim sau khi làm phẫu thuật không bằng trước đây nữa.

Sau đó cô hỏi nửa năm nay Thư Mộng Linh đi đâu? Thư Mộng Linh nói mẹ cô ta đưa cô ta ra nước ngoài làm phẫu thuật.

Thư Tâm cũng ngốc nghếch tin luôn.

Không ngờ lại là Tiêu Duệ Trạch tự tay thay trái tim của cô cho Thư Mộng Linh.

Một đôi tiện nhân, rất biết đổi trắng thay đen.

Trong lòng Thư Tâm cuộn trào hận ý mãnh liệt, thật sự muốn lập tức gϊếŧ chết tên khốn Tiêu Duệ Trạch, nhưng cô không thể, gϊếŧ người là phạm pháp, phải đền mạng.

Ông trời khó khăn lắm mới cho cô cơ hội trùng sinh một lần, đời trước cô đã bị anh ta và Thư Mộng Linh làm cho tức chết, đời này sao cô có thể vì tên cặn bã này mà đoạn tuyệt đường sống của mình chứ?