Chương 24. Sự phẫn nộ trong lòng ập đến như dời núi lấp biển

Ban đầu Thư Tâm không nói ra là vì sợ bác sĩ không kiểm tra cho cô, trực tiếp kê đơn thuốc đau thắt cơ tim, cô phải xác định trái tim của cô thật sự không có bệnh gì.

Bác sĩ hơi chau mày lại: "Điện tâm đồ của cô rất bình thường, không có triệu chứng của bệnh đau thắt cơ tim."

Tuy rằng Thư Tâm đã sớm biết kết quả, nhưng khi bác sĩ nói ra lời này, trái tim cô vẫn rất đau.

"Không phải chứ? Đây là thuốc bác sĩ trước đây kê cho tôi, chú xem thử xem." Thư Tâm đưa lọ thuốc cho bác sĩ.

Bác sĩ nhìn lọ thuốc, trên đó quả thực viết là thuốc điều trị đau thắt cơ tim.

Bác sĩ lại mở nắp lọ đổ thuốc ra nhìn kỹ, còn để dưới mũi ngửi thử, cuối cùng sắc mặt trầm trọng nói: "Đây căn bản không phải là thuốc điều trị đau thắt cơ tim."

"Vậy thì là thuốc gì?" Sắc mặt Thư Tâm gấp gáp hỏi.

Bác sĩ suy nghĩ rồi nói: "Cụ thể là thuốc gì tôi cũng không biết, nhưng ngửi mùi tôi cảm thấy thuốc trong này có lẽ có thành phần cỏ đau tim."

"Cỏ đau tim là gì vậy?"

"Cái tên nói lên tất cả, là một loại thuốc ăn vào sẽ làm người ta đau tim, khá giống với triệu chứng đau thắt cơ tim mà cháu nói."

Thư Tâm chỉ cảm thấy có một dòng máu nóng đột ngột dâng lên, sự phẫn nộ trong nội tâm ập đến dời núi lấp biển.

Tên khốn Tiêu Duệ Trạch!

Thế mà lại dám cho mình uống thứ này, anh không xứng làm bác sĩ, anh chính là một tên cầm thú, không, ngay cả cầm thú cũng không bằng.

Gương mặt thanh tú của Thư Tâm bởi vì tức giận mà đỏ bừng lên trong phút chốc, nắm đấm bên người siết chặt kêu lên cách cách.

Bác sĩ nhìn ra được sự phẫn nộ của Thư Tâm, ai cũng không muốn ôm chuyện vào người, càng không muốn phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào, thế là trả thuốc cho Thư Tâm rồi nói: "Chú cũng không chắc chắn, cháu có thể đưa thuốc đến cục giám định thuốc giám định thử xem, hoặc là cháu đến bệnh viện khác đi."

"Cảm ơn." Thư Tâm tức giận bừng bừng đi nhanh ra khỏi phòng khám, bây giờ cô sẽ cầm kết quả kiểm tra điện tâm đồ và thuốc đi tìm Tiêu Duệ Trạch đối chất trực tiếp, cô phải xem xem chứng cứ thép ở trước mặt rồi anh ta sẽ giảo biện như thế nào?

Nhưng đi đến cửa phòng khám lại gặp phải hai người.

Thư Hữu Khang và Tưởng Đình Nhu.

Đời trước sau khi Thư Tâm và Thư Hữu Khang đoạn tuyệt quan hệ cha con, mấy lần Thư Tâm đi thăm Thư Hữu Khang đều bị ông từ chối, sau đó Thư Hữu Khang lại chủ động hẹn cô.

Thư Tâm rất vui, cô tưởng rằng qua một khoảng thời gian Thư Hữu Khang cũng hết tức rồi, có lẽ định tha thứ cho cô.

Nhưng Thư Hữu Khang lại đưa ra cho cô hai lựa chọn khó khăn, ông nói: "Tâm Nhi, nếu như con chia tay với Tiêu Duệ Trạch, vậy bố con chúng ta vẫn như trước đây, con vẫn là con gái ngoan của bố, nếu như hai người không chia tay... Vậy thì tình cảm bố con giữa con và bố kết thúc tại đây thôi."

Có những lúc sẽ nhìn thấy mẹ Thư Mộng Linh Tưởng Đình Nhu dịu dàng gọt hoa quả cho hai bố con, một nhà vô cùng hòa thuận, ngập tràn tiếng cười.

Lúc đó lần nào Thư Tâm cũng lệ nóng đầy mặt rời đi.

Cách năm năm, Thư tâm lại nhìn thấy Thư Hữu Khang một lần nữa, trong lòng có sự kích động nói không rõ thành lời, rất muốn chạy qua xông vào lòng ông gọi một tiếng: "Bố."

Nói với ông: "Bố, Tâm Nhi nhớ bố, Tâm Nhi biết sai rồi."

Thư Tâm lúc đó chỉ biết chảy nước mắt, ra sức khóc cầu xin Thư Hữu Khang: "Bố, Tâm Nhi không muốn chia tay với anh ấy, Tâm Nhi cũng không muốn chia xa với bố, xin bố, cho chúng con một cơ hội được không? Bố tiếp xúc với anh ấy sẽ biết, anh ấy thật sự đối tốt với con..."

Nhưng Thư Hữu Khang còn không nghe Thư Tâm nói hết, vẻ mặt đầy thất vọng đứng dậy rời đi, không quan tâm Thư Tâm ở đằng sau khóc gọi ông.

Từ sau hôm ấy, Thư Hữu Khang không gặp Thư Tâm nữa.

Thư Tâm có những lúc nhớ ông sẽ chạy đến nhà họ Thư trốn trong góc trộm nhìn ông, có những lúc sẽ nhìn thấy Thư Mộng Linh ngoan ngoãn khoác tay Thư Hữu Khang, nói nói cười cười kể những chuyện thú vị ở trường cho ông nghe.