Chương 32. "Tôi... Tôi có thể..." Thư Tâm căng thẳng nuốt nước bọt: "Đút cho anh..."

Tuy rằng mắt Hoắc Yến Khuynh không nhìn thấy, nhưng động tác của anh rất đâu ra đấy, chuyện gì cũng tự mình làm, những người bên cạnh đều biết thói quen này của anh, vậy nên nhân viên phục vụ đặt thức ăn xuống những vị trí riêng biệt theo thói quen dùng bữa của Hoắc Yến Khuynh.

Thư Tâm rối rắm một chút, đứng dậy bưng bít tết và gan ngỗng trước mặt Hoắc Yến Khuynh qua, cẩn thận cắt xong rồi đặt về lại trước mặt Hoắc Yến Khuynh: "Cắt xong rồi... Anh cứ từ từ dùng..."

Đôi mày tuấn tú của Hoắc Yến Khuynh hơi chau lại, không có động tác gì.

Thư Tâm tưởng rằng Hoắc Yến Khuynh cần người bón, nhìn người đàn ông có khí chất kiêu ngạo ngũ quan tuấn lãng trước mặt, chỉ nghĩ tới khung cảnh thân mật ấy thôi, nhịp tim đã không khống chế được bắt đầu tăng nhanh, khuôn mặt cũng nóng lên nhanh chóng.

Thư Tâm khẽ đặt dao nĩa xuống, ngón tay mảnh khảnh hơi cuộn lại, cô khẽ cắn môi, bất chấp lên tiếng hỏi: "Hoắc tiên sinh... Có cần tôi giúp không..."

Hoắc Yến Khuynh nghe ra được giọng nói của cô khẽ run rẩy, lông mày hơi chau lại từ từ giãn ra, khóe miệng nghiêm túc hơi cong lên: "Em định giúp như thế nào?"

"Tôi... Tôi có thể..." Thư Tâm căng thẳng nuốt nước bọt: "Đút cho anh..."

Khóe miệng Hoắc Yến Khuynh cong lên rõ ràng, âm thanh trầm thấp nhiễm ý cười: "Tống Ly dặn dò em như nào vậy?"

Thư Tâm nói sự thật: "Thư ký Tống bảo tôi chăm sóc cho Hoắc tiên sinh một chút."

Hoắc Yến Khuynh cười nhạt lắc lắc đầu, bàn tay lớn cầm cái dĩa trước mặt lên một cách chính xác không sai sót gì, sau đó bê mỳ Ý đến trước mặt mình, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn về phía Thư Tâm: "Ăn cơm đi, đừng căng thẳng, tôi không cần giúp đỡ."

"... Được." Cả bữa cơm tầm mắt của Thư Tâm cứ như có như không rơi trên người Hoắc Yến Khuynh, bởi vì cô vẫn còn ghi nhớ lời dặn của Tống Ly, phải chăm sóc cho Hoắc Yến Khuynh nhiều thêm một chút.

Nếu như không thể giúp đỡ bằng hành động thì chỉ có thể dùng mắt nhìn nhiều thêm một chút, những lúc anh cần cô còn kịp thời giúp đỡ.

Tướng ăn của người đàn ông này rất bổ mắt, động tác tao nhã, trầm ổn lại thong dong, khí chất kiêu ngạo trên người từ khi sinh ra đã có.

Không nói thì không ai biết mắt anh không nhìn thấy.

Thư Tâm cẩn thận phát hiện cách đặt thức ăn trước mặt cô và cách đặt thức ăn trước mặt Hoắc Yến Khuynh không giống nhau, mỗi một đĩa ăn của anh đều được đặt ở một vị trí riêng biệt.

Lẽ nào đây là lý do lần nào anh cũng có thể tìm được đồ mình muốn ăn một cách chính xác?

Thư Tâm có hơi chấn động, đối với một người cả thế giới chìm trong bóng tối mà nói, có thể làm đến bước này không dễ dàng đến mức nào?

Thư Tâm thấy Hoắc Yến Khuynh lau miệng thì biết anh đã dùng bữa xong, thế là bắt đầu nói vào chuyện chính: "Hoắc tiên sinh, bản kế hoạch còn cần giải thích chỗ nào không?"

Hoắc Yến Khuynh ngước mắt nhìn Thư Tâm, cho dù mắt anh trầm tĩnh như nước nhưng vẫn đem lại cho người ta cảm giác áp bức nồng đậm: "Thư tiểu thư định ra giá bao nhiêu cho bản kế hoạch này?"

Thư Tâm vừa nghe đã biết anh cảm thấy hài lòng với bản kế hoạch này, cô vừa vui mừng vừa lo lắng về những điều mình sắp nói sau đây: "Tôi không cần tiền, chỉ cần một cơ hội."

Vẻ mặt Hoắc Yến Khuynh hứng thú: "Cơ hội gì?"

Thư Tâm mím môi, nói sự thật: "Công ty Lan Khang của bố tôi là một công ty xây dựng bất động sản, chỉ là hiện tại đang đối mặt với nguồn vốn thiếu hụt, tôi mong công trình này tập đoàn Hoắc Thị có thể hợp tác với công ty Lan Khang."

Thư Tâm biết nếu đã dự định hợp tác với tập đoàn Hoắc Thị thì nhất định phải nói tình hình hiện tại của công ty Lan Khang cho anh, nếu không đợi đến khi Hoắc Yến Khuynh tự mình tra ra, tính chất sự việc sẽ khác đi, không thẳng thắn với nhau thì hợp tác còn có ý nghĩa gì?