Chương 5

#5

"Tiện nhân, ngươi dám ám sát trẫm?"

Chu Tịch Thần như một cơn gió lốc một tay ôm lấy Mộ Tinh Tinh nén tránh sang một bên, một tay dùng lực giữ lấy cổ tay nàng một chút không lưu tình bẻ gãy, vang lên một tiếng "rắc" cây trâm cũng vì thế mà rơi xuống sàn.Sau đó hắn liền lấy trường kiếm bên người thị vệ, nhằm vào người Mộ Dung Như mà chém

"A!" Lòng ngực và cổ tay bỗng nhiên đau đớn làm Mộ Dung Như kêu lên, từng đợt kiếm lạnh băng cứa vào da thịt nàng tụ lại những vệt máu

nhuộm đỏ một màu xiêm y

Nàng gian nan ngẩn đầu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn

"Đến bước đường cùng này ta còn gì không dám?"

Cố nén đau đớn trên người, Mộ Dung Như vừa nói vừa tự giễu cười cười, nàng chính là lại trì độn cũng phát hiện ...

Với sức lực hiện tại của nàng làm sao có thể gϊếŧ được hắn?

Chu Tịch Thần nghe xong mồn một tức giận nâng trường kiếm trong tay, không do dự mà hướng đến vị trí trái tim nàng đâm tới, môi mỏng nhếch lên cười mỉa mai

"Mộ Dung Như, trẫm nể tình nghĩa ngươi là Hoàng hậu lâu nay, không chấp nhất tha ngươi một mạng! nhưng xem ra bay giờ không được?! Ngươi lại dám cả gan gϊếŧ trẫm, tình nghĩa phu thê bấy lâu nay liền chấm đứt.Ta đành tiễn ngươi đi một đoạn?"

Mộ Dung Như lạnh lẽo cười một tiếng, mặc cho nơi trái tim kia đang không ngừng rỉ máu, nàng nâng ngón tay thon dài nhuộm đỏ huyết sắc chỉ vào mặt hắn và nàng khinh miệt phỉ báng

"Chu Tịch Thần, Mộ Tinh Tinh, đời này ta nguyền rủa các ngươi, đôi cẩu nam nữ này lúc già không có người chăm sóc, có nhà không thể về... Hai người các ngươi chết không tử tế!"

Chu Tịch Thần lãnh khốc cười lạnh,hung hăng rút thanh trường kiếm từ vị trí trái tim nàng ra nói

"Chết đến nơi vẫn còn già, vậy thì ngươi hãy ở dưới địa ngục nhìn bọn ta hạnh phúc đi!"

..

"Bệ hạ, thần thϊếp sợ! Chúng ta hồi cung được không? ở nơi hôi tanh nhơ bẩn này thật khủng khϊếp" Mộ Tinh Tinh,đứng ở một bên uẩn khúc cất lời, khuôn mặt xinh đẹp vì sợ hãi trở nên tái nhợt, thật làm cho người khác đau lòng!

Chu Tịch Thần vứt bỏ trường kiếm thấm đẫm huyết sắc của Mộ Dung Như xuống sàn, tiến lại Nàng ta ôn nhu an ủi " Được..được chúng ta hồi cung" dứt lời ân ân ái ái hướng về cửa điện sải bước. Chỉ để lại vỏn vẹn một câu " Lý công còn lại,ta giao cho người "

Lý công công nghe mệnh giật đầu,liền từ trong tay áo lấy ra thánh chỉ đã được chuẩn bị sẵn

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Hoàng hậu Mộ thị không biết phép tắc, tâm địa độc ác, kiêu căng vô lễ, luôn mạo phạm thánh thượng, sợ tội tự xác, lập tức phế bỏ vị trí hoàng hậu, chết cũng không được chôn trong lăng mộ hoàng thất. Khâm thử!"

Lý công công nói xong liền phủi áo rời đi...

Tẩm cung vốn dĩ huyên náo, trở nên trầm lặng ...

Mộ Dung Như nằm dưới sàn thoi thóp,đôi mắt mơ hồ nhìn người nam nhân không rõ mặt mũi ôm lấy thân thể nàng khóc thê lương . Nàng khó hiểu muốn mở miệng hỏi hắn xem hắn là ai? Thật đáng tiếc lời chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì nàng đã...

"Dung Như!" Trong tẩm cung vang lên tiếng khóc thê lương của nam nhân, người trong lòng vẫn còn có độ ấm, nhưng không mở ra được ánh mắt.

Đôi tay nắm lại thành quyền,hắn hận...hận đôi cẩu nam nữ kia tàn ác gϊếŧ hại người hắn thương .

Hắn thề nếu có kiếp sau sẽ không để mất nàng thêm một lần nào nữa.Còn kiếp này hắn phải trả thù những kẻ kia, khiến bọn chúng chết không được tử tế.. Lúc đấy hắn mới yên tâm đến tìm nàng

.

.

.

.

.

Mộ Dung Như nàng nhất định phải đợi ta!

P/s: chap này ta thấy sao sao ấy?