Chương 7

#7+8"Tiểu thư...Tiểu thư..." Lưu Nguyệt thấy Mộ Dung Như đột nhiên như bị mất hồn, giơ tay huơ huơ trước mặt nàng hai cái: "Tiểu thư thuốc nguội, người nên uống thuốc."

Mộ Dung Như trong hồi tưởng khẽ giật mình, nàng miễn cưỡng kéo lại một tia lý trí, ngẩng đầu hướng Lưu Nguyệt cười nhợt nhạt "Đừng lo lắng, muội cứ để thuốc trên bàn lát ta sẽ uống "

"Vâng" một tiếng Lưu Nguyệt đặt bát thuốc lên bàn trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Tiểu thư nhà nàng từ nhỏ đã rất ghét uống thuốc, hễ mà không ai để ý nàng liền đem đỗ..

"A, không cần hoài nghi." Nhìn ra trong mắt Lưu Nguyệt hoài nghi, Mộ Dung Như khẽ mỉm cười, " Ta nói uống, chính là nhất định uống"

"Thật sự?" Lưu Nguyệt nhìn nàng nở nụ cười, trong lòng vụиɠ ŧяộʍ thở ra. Tiểu thư nhà sau trận ốm tựa như trưởng thành hơn.

" Tuyệt vô hư ngôn" Mộ Dung Như cam đoan nói.

...

"Kẽo kẹt" Một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.

Ánh sáng làm cho Mộ Dung Như chói mắt, theo bản năng nàng nâng tay che lại đôi mắt

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân cùng với âm thanh ôn nhu

“Lưu Nguyệt, tỷ tỷ tỉnh sao?”

Mộ Dung Như nghe được thanh âm kia cả người như bị sét đánh!

Giọng nói này, đã từng cỡ nào thân thiết, là của nàng “hảo muội muội“. Từ khi tỉnh lại, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy, trong lòng liền dâng lên một xúc cảm mãnh liệt, hận ý không kìm chế được, ào ào phát ra...

Mộ Tinh Tinh, chính là nàng ta!

Mộ Tinh Tinh một thân váy dài trắng thuần thêu hoa mẫu đơn mờ ảo. Mái tóc đen kết thành như ý cao kế, bên trong cắm song long hý châu thủy tinh trâm. Dáng người thướt tha, da như bạch ngọc, nguyệt mi tinh nhãn, nhu mỹ phiêu dật., khuôn mặt y kiều, diễm lệ như tiên tử...

Nàng ta nhanh chong bước vào, đi phía sau là hai nô tỳ thân cận, thân thiết ngồi đối diện Mộ Dung Như

" Tỷ tỷ, muội đến tạ tội với tỷ!"

Mộ Dung Như trên mặt treo sẵn một nụ cười nhu hòa,nắm lấy tay nàng ta đáp :" Là ta phiền muội!"

Không phải nàng ta thích diễn sao? Vậy nàng liền bồi nàng ta chơi đùa.

" Tỷ tỷ, người nói như vậy là đang trách cứ Tinh nhi?"

Mộ Tinh Tinh đáy mắt rưng rưng xiết chặt lấy tay nàng

"Dung Như, muội biết là tỷ đang rất giận muội nhưng muội thật lòng không cố ý đẩy tỷ ngã xuống hồ!!" nói xong nước mắt nàng ta lập tức chảy xuống, mỹ nhân rơi lệ, nhìn thật đáng thương.

Đời trước, Mộ Dung Như nghe những lời này nên cảm động đến hỗn độn, thân mật ôm nàng ta một hồi lâu.

Kỹ thuật diễn này, cho dù biết nàng ta đang giả bộ, nhưng Mộ Dung Như cũng không nhìn ra sơ hở gì, khó trách đời trước lại thua ở trên tay nàng ta.

Đáy lòng Mộ Dung Như thể không phục cười hòa nhã, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng ta an ủi, "Tinh Tinh không cần phải lo lắng, ta không có giận muội"

Mộ Tinh Tinh ngẩn người sửng sốt

Tại sao Mộ Dung Như lại không tức giận, hùng hổ cho nàng một bạt tay?

Người trước mặt nàng ta thật sự là Mộ Dung Như dễ đánh người?

" Tỷ tỷ thật tốt!" Mộ Tinh Tinh cười, sau đó mặt không đổi sắc mà chuyển đề tài.

" Thanh nhi, mau đem khay điểm tâm ta chuẩn bị sàng nay qua đây!"

Thanh nhi nghe được lệnh, nhanh nhẹn đặt khay điểm tâm lên bàn

" Muội muội nghe nói tỷ tỷ rất thích ăn bánh hoa quế liền đích thân xuống bếp trổ tài" Mộ Tinh Tinh vừa nói vừa nâng tay đem một miếng bánh đưa lên miệng nàng " Nào tỷ ăn thử xem có ưng ý?!"

Mộ Dung Như nghi hoặc nhíu mày

Mộ Tinh Tinh lại có âm mưu gì đây?

Nàng rõ ràng rất ghét hoa quế trên dưới phủ ai ai cũng biết!

Mộ Tinh Tinh nàng ta là cố tình?!

Thấy Mộ Dung Như không mở miệng,Mộ Tinh Tinh không hài lòng cất giọng hờn dỗi "Tỷ tỷ, nghi ngờ ta bỏ độc được sao?"

Mộ Dung Như dương môi cười khẽ, vừa muốn mở miệng giải thích. Thì đột nhiên Lưu Nguyệt cất giọng thay nàng

"Tiểu thư, nhà nô tỳ rất ghét hoa quế, trên dưới phủ ai ai không biết, lẽ nào người muội muội như người lại mà không biết?"

"Ngươi... " Mộ Tinh Tinh cứng miệng chán ghét trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt rồi cúi đầu ra vẻ vô tội "Dung Như, muội.....muội... "

Mộ Dung Như nhìn mà buồn cười không thôi. Mộ Tinh Tinh cũng có ngày bị sỉ nhục sao?

"Tinh Tinh, trời đã không còn sớm nữa muội nên về khuê phòng nghỉ ngơi" nàng cất giọng giải vây

Mộ Tinh Tinh, nghe thấy thở phào nhẹ nhõm, gật đầu liếc nhìn nàng một cái xoay người cùng hai nô tỳ rời đi

P/s: ngắn quá nhỉ :"(