Chương 32: Nhớ anh!

Đã hai tuần liền trôi qua, Giang Thừa Tuyên chưa về, Ngọc Đan bất đầu cảm thấy nhớ nhung. Ngồi trong sân vườn cô thả hồn nghĩ ngợi những kỹ niệm có ngọt có cay với anh. Cô nhận ra bên anh ấm áp và được chiều chuộng như công chúa.

Cha Mẹ cô điều mất cả rồi!. Hận anh, gϊếŧ anh thì cũng đâu cứu được ba mẹ mình sống lại. Cô nhớ đến lời của Mẹ cô rằng hãy tin anh ấy không gϊếŧ cha cô.

Đang mơn mang trong suy nghĩ thì đột nhiên eo cô được ai đó ôm từ phía sau rất chặt, đến nổi cô thở không nổi. Mùi hương nam tính đặc biệt phản phất vào mũi khiến cô thật sự nhận ra là Giang Thừa Tuyên , cô liền lên tiếng. " Giang Thừa Tuyên anh về rồi phải không? " .

" Em yêu nhận ra anh à!, chắc là nhớ anh lắm à?"

Anh xoay người cô lại hôn nhẹ bờ môi mềm mại cuốn hút lên vầng trán cao của cô. Anh nở một nụ cười ấm áp .

Khuôn mặt đẹp tinh xảo của anh khiến cô không rời mắt được. Ngày thường anh rất ít khi vuốt keo tóc mái, Hôm nay phong cách kiểu tóc rất là đúng kiểu quý tộc .

Giang Thừa Tuyên thấy cô nhìn chăm chú mặt anh, anh cau mày, bún vào trán cô. " Em nhớ anh đến ngẩn luôn rồi à!, tính ăn tươi nuốt anh vô bụng hay sao mà nhìn dữ vậy? "

" Em .. Em .. không có?. "

" Thật sao chuyển xưng hô từ tôi sang em rồi kìa" Giang Thừa Tuyên nâng cằm Ngọc Đan mỉm môi cười nhẹ.

Ngọc Đan bị nhìn trúng tim đen, bối rối đẩy Giang Thừa Tuyên ra, mặt cô đỏ ửng lên.

" Anh có việc gì quan trọng mà phải qua Anh Quốc lâu vậy? " .

" Đây là vợ nhớ chồng à?, "

" Không hề" .Ngọc Đan khoang tay xoay mặt hướng khác" .

" Á" ... anh bỏ em xuống!

Giang Thừa Tuyên không một độc tác thừa vác hẳn cô vắt ngang trên vai anh. Mặc cho Ngọc Đan dãi dụa, tay đánh tới tấp vào lưng anh.

Anh tiến thẳng vào nhà, lướt qua đám người hầu đang ngơ ngác, chưa kịp chào thiếu gia đã về luôn.

Giang Thừa Tuyên ném cô lên chiếc giường êm ái trắng muốt.



" Ấy anh làm gì vậy đau chết em! " Ngọc Đan xoay người bò dậy. .

Giang Thừa Tuyên đã nhanh chóng trèo lên người Ngọc Đan hai tay cô đã được những ngón ngón tay của anh đan vào, anh cuối người, môi anh đã chạm môi cô, lưỡi anh bắt đầu thâm nhập cạy răng cô tiến thẳng quện lấy cái lưỡi nhỏ bé của cô, anh tận hưởng vị ngọt của nụ hôn dành cho người con gái mà anh rất nhớ. Ngọc Đan cũng không phản kháng, người cô thả lỏng tận hưởng nụ hôn nồng cháy điêu luyện của Giang Thừa Tuyên mang lại.

" Tách" Kết thúc nụ hôn nảy giờ, Giang Thừa Tuyên vuốt đôi gò má phúng phính. mái tóc xoăn nhẹ mềm mượt thoảng mùi hương hoa anh đào. tay nhấc lấy một loạn tóc môi anh hôn vào. Anh thì thầm vào tai cô.

" Ngọc Đan anh nhớ em lắm em biết không?" ánh mắt gợϊ ȶìиᏂ nhìn Ngọc Đan. Những ngón tay anh bắt đầu thi chuyển điệu nghệ từ bờ môi mọng xuống cổ, đảo quanh hai quả đào tiên một vòng xong , ngón trỏ anh dừng lại xuyên qua kẻ áo sơ mi rộng thùng thình mà cô đang mặc, ngón tay mềm mại trêu đùa lỗ rốn sâu hút của cô. Anh thấy mặt Ngọc Đan bắt đầu ửng lên, anh cười mỉm . " Vợ à sao nay lấy áo chồng mặc thế! nhớ mùi chồng à! " .

Câu nói náy khiến Ngọc Đan đang cảm nhậm sự đê mê tay anh mang lại, giật mình mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt đắt ý của anh. Cô có phần ngượng ngùng.

Ngọc Đang trước giờ toàn mặc đầm kín ngủ thôi vì cảnh giác tránh Giang Thừa Tuyên làm việc vợ chồng này. Đúng là nội tâm cô nhớ anh thật sự hai tuần này cô toàn mặc áo sơ mi của anh kết hợp quần đùi bó xát.

Anh luồn tay qua vòng eo con kiến của cô sốc dậy, luồn tay vào trong áo sơ mi sờ nắm hai núi đôi mềm mịn căng tròn. Cô cảm nhận người mình mềm nhũng, tê tê, cô nhắm mắt lại cảm nhận.

" Ngọc Đan em cho anh nha! " Giang Thừa Tuyên thỏ thẻ vào tai đỏ ửng của cô, môi anh hôn nhẹ mang tai cô. Cô giờ như không còn ý thức được anh đang nói gì, mắt nhắm nghiền môi không thể mở lên được.

Anh tiếp tục thỏ thẻ" Em không nói gì là đồng ý đó nha! "

Anh bắt đầu nhẹ nhành đặt lưng cô nằm xuống . Tay anh bắt đầu tháo chiếc cút áo sơ mi trong, nhanh chóng anh đã trúc bỏ lớp áo gile, túng áo sơ mi trắng lên không trung. Tay anh chậm rãi tháo cút sơ mi của cô. Nhưng vừa tới cút thứ hai thì điện thoại anh reo lên " reng reng" ."reng reng"

Anh lờ đi vẫn tiếp tục, nhưng dường như đầu dây bên kia chưa thôi gọi lại thêm.. Anh nghiếng răng nghĩ tức ai lại phá anh thế! .

Ngọc Đan lên tiếng. " hay anh nghe điện thoại đi biết đâu có chuyện quan trọng người ta mới gọi thế! "

Nghe Ngọc Đan nói anh mới bừng tĩnh cầm máy thấy số điện thoại lạ.

Anh bắt máy (" ai lo" )

(" Thừa Tuyên, cha con bị bắt cóc rồi! .") Giọng mẹ anh run run, nói dồn dập"" ) .

Giang Thừa Tuyên cúp ngang không trả lời . tránh việc Ngọc Đan biết, Anh nhặt áo mặc vào, quay qua xoa đầu Ngọc Đan, anh có việc, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về!.



Ngọc Đan nhìn theo bóng lưng anh vội vã khỏi tầm mất cô xa dần, sao lại cô có linh cảm có thể Giang Thừa Tuyên sẽ không thể về.

#

#

Khu rừng hoan. lúc này 19 giờ tối.

Khu rừng khá âm u ánh trăng len qua kẻ lá chỉ thấy đám người không rõ được mặt .

Đám người đang cột một người đàn ông vào thân cây to. Chúng dán băng keo kín miệng người đàn ông.

" Tốt các ngươi lui ra đi" Một người đàn ông trung niên lên tiếng .

Đám thuộc hạ lui về sau lưng ông ta.

Người đàn ông bị trói mặt điềm tỉnh nhưng tay cựa quậy cố gắng cựa dây thừng lên xuống ở cổ tay đang bị trói.

Người đàn ông đeo mạt nạ cất tiếng, " Ông đừng cố gắng tháo dây nữa, yên tâm mục tiêu chính của tôi không phải là ông! " .

" Ý ngươi mục tiêu là con trai ta! "

" Ồ xem ra Giang lão gia thông minh đấy!"

Người đàn ông tiếng lại kề sát ta người đàn ông bị trói nói nhỏ giọng đầy tà ý. Không gian vô cùng tĩnh mịch.

# .#

Trên đường nhỏ vào rừng, bao phủ là những hàng cây to, dốc núi cao, một xe sang trọng đang lái tốc độ khá nhanh..

Nam Phong lên tiếng nhắc nhỡ Giang Thừa Tuyên. " Anh chạy chậm lại xíu được không?, đường dốc rất nguy hiểm? ".

Giang Thừa Tuyên hoàn toàn bỏ tai những lời khuyên của Nam Phong. Tâm trí anh chỉ có tìm cách bay thật nhanh đến cứu cha mình.