Chương 17: Hóng chuyện hay

Nhìn thấy đám người Giang Uyên bắt đầu hấp thu tinh hạch. Ngu Vãn duỗi lưng một cái, cô ném thêm hai khúc củi vào trong đống lửa khiến ngọn lửa cháy to hơn.

“Xin chào”

Ngu Vãn ngẩng đầu, cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng trước mặt mình. Đó là một trong những người từ trạm xăng dầu bên kia.

“Có chuyện gì không?” Ngu Vãn hỏi. Đối phương tỏ ra rất lịch sự, khiến Ngu Vãn không thể lờ đi.

“Xin lỗi, tiểu thư, chúng tôi đang đốt lửa, nhưng trong lúc vội chạy trốn nên chúng tôi đã quên không mang theo bật lửa. Chúng tôi muốn mượn lửa từ cô.”

Ngu Vãn nghe xong, nhanh chóng lấy một cây củi từ đống lửa và đưa cho người đàn ông kia, đồng thời nhìn qua trạm xăng dầu phía sau và dặn dò: “Hãy chú ý đừng để lửa bắn vào bên trong.”

Người đàn ông trung niên liên tục gật đầu. Hắn cũng biết rằng việc đốt lửa gần trạm xăng dầu rất nguy hiểm, nhưng không còn cách nào khác. Ngoài trạm xăng dầu này ra, những chỗ khác hoặc là quá đông người, hoặc là đầy rẫy tang thi. Chỉ có ở trạm xăng dầu này, người ít và tang thi cũng.

Sau khi mượn được lửa, người đàn ông trung niên quay về.

“Thế nào rồi bố, họ có đồ ăn không? Con sắp chết đói rồi!” Hạ Mạt Nhiên hỏi ngay khi thấy Hạ Nham trở về. Tôn Phương, vợ của Hạ Nham, cũng nhìn chồng mình với vẻ mặt chờ mong. Hạ Nham chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

“Xì, tôi thấy là do anh cả không có hỏi đúng không. Chúng ta chịu đói không sao cả, nhưng anh nhẫn tâm để mẹ từng này tuổi rồi còn phải chịu đói à?” Tiếng nói chanh chua của Hạ Lỗi, em trai Hạ Nham vang lên bên cạnh.

Ngô Xuân Hoa, mẹ của Hạ Nham cũng tỏ vẻ tức giận nhìn ông. Hạ Nham thêm củi vào đống lửa đang cháy mà không để ý đến lời của họ.

Thấy con trai không nói gì, Ngô Xuân Hoa tức giận đẩy Hạ Nham một cái. Tôn Phương và Hạ Mạt Nhiên phản ứng ngay lập tức: “Mẹ/ Bà nội, mẹ/ bà nội làm gì vậy?”

Hạ Lỗi muốn nói vài lời để giảng hòa, nhưng khi thấy ánh mắt đen đượm và nặng nề của Hạ Nham đang nhìn mình, anh ta cảm thấy sợ hãi và không dám nói thêm nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều trở nên yên lặng.

Thính lực của Ngu Vãn thực sự rất tốt nên cô đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện, chẳng qua cô cũng không muốn can thiệp, vì điều đó không liên quan đến cô.

Giang Uyên từ từ mở mắt, Ngu Vãn thấy anh đã hấp thu xong, cô hỏi anh có chỗ nào không thoải mái không. Giang Uyên lắc đầu, tỏ vẻ mình cảm thấy rất tốt.

“Vãn Vãn, em có lều không?”

“Có, lúc trước đến siêu thị có tiện tay lấy” Ngu Vãn từ balô của mình lấy ra một cái lều được gấp gọn.

Giang Uyên đón lấy, động tác thuần thục dựng lều, sau đó lại hỏi Ngu Vãn lấy thêm chăn màn và gối, trải xong bên trong, Giang Uyên từ bên trong bước ra.

“Vãn Vãn, em đi ngủ đi, tối nay chúng tôi sẽ thay nhau canh chừng”

Ngu Vãn nhìn Trịnh Dương còn đang nằm trên thảm dã ngoại, khóe miệng giật giật, để bệnh nhân ở bên ngoài, cô vào trong ng

Giang Uyên nhìn ra suy nghĩ của cô, sờ sờ đầu cô bảo: “cho dù là bệnh nhân, cũng là một thằng đàn ông, em cứ đi ngủ đi, không cần quan tâm cậu ta.”

Được rồi, nếu như Giang Uyên đã nói như vậy rồi, Ngu Vãn liền vào trong lều đi ngủ.

Giang Uyên nhẹ nhàng dựa vào cái lều nhắm mắt dưỡng thần, canh chừng mấy người sau lưng anh.

Không lâu sau, Châu Nam và Lâm Tuyền cũng đã hấp thu xong, thấy Trịnh Dương có hơi sốt, Giang Uyên bèn cùng với bọn họ chia nhau canh và xem chừng tình hình của Trịnh Dương, đề phòng việc ngoài ý muốn.

Ba người thay nhau canh chừng, một đêm này cũng tính là an ổn.

Đến ngày thứ hai trời vừa sáng, Ngu Vãn đã tỉnh rồi, cô ở trong lều ngồi dậy tỉnh rồi mới ra ngoài.

“Dậy rồi? không ngủ thêm chút nữa sao?” Lúc Ngu Vãn tỉnh thì Giang Uyên đã tỉnh rồi

Ngu Vãn lắc lắc đầu, nước sạch hôm qua lấy ra còn hơn nửa, Ngu Vãn liền lấy nước đó vệ sinh đơn giản một phen, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Nghĩ đến ba người Giang Uyên canh chừng cả đêm cực khổ, quyết định làm món ngon một chút cho bọn họ.