Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trùng Sinh Mạt Thế, Tôi Dựa Vào Không Gian Nghịch Tập Rồi

Chương 25: Tang thi cấp hai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngu Vãn lại đưa qua mấy bình nước linh tuyền cho bọn hắn bổ sung thể lực.





Ba người Châu Nam uống xong, nghỉ ngơi một lát liền tự giác đi lấy tinh hạch.





Ngu Vãn đang chuẩn bị đi thu thập vật tư, đột nhiên trong lòng có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, cô bất giác nắm chặt Đường đao, Giang Uyên cũng cảm thấy có chỗ không đúng, hai người liếc nhau, ánh mắt đề phòng nhìn về bốn phía.





"Loảng xoảng" Đường đao của Ngu Vãn chắn ở trước ngực, Lôi Điện dị năng trong tay Giang Uyên bộc phát, đánh bay bóng đêm vừa nhào tới ra ngoài.





Ba người Châu Nam nghe được thanh âm, vội vàng cầm theo thương chạy tới.





"Tang thi cấp hai! !" Ngu Vãn có chút không tin được, kiếp trước tang thi cấp hai đến một năm sau mạt thế mới xuất hiện, lúc này mới mạt thế chưa đến một tháng!





Chẳng lẽ cô trọng sinh thúc đẩy tang thi tiến hoá?





"Cẩn thận một chút, đây là tang thi cấp hai, tốc độ cùng năng lực so với tang thi vừa rồi mạnh hơn mấy lần!" Ngu Vãn một tay cầm đao một tay phóng ra dị năng Mộc Hệ.





Không cần Ngu Vãn nói, mấy người cũng nhìn ra tang thi trước mắt khó đối phó.





Tang thi cấp hai gầm một tiếng xông lên, dây leo trong tay Ngu Vãn nháy mắt hóa thành roi dài vung tới tang thi, tang thi cấp hai tốc độ rất nhanh, tránh được một roi này, nhưng Lôi Điện của Giang Uyên lại theo sát trường tiên lúc sau đánh trúng người tang thi.





Tiếng gầm của tang thi nháy mắt trở nên thảm thiết, mùi vị của Lôi Điện cũng không dễ chịu gì, thành công chọc giận tang thi cấp hai.





Nó vung móng vuốt sắc nhọn về phía Giang Uyên, dây leo trong tay Ngu Vãn từ phía sau quấn lấy nó thật chặt, gai băng Châu Nam, búa đất Lâm Tuyền còn có trường thương của Trịnh Dương đồng thời đánh vào đầu tang thi.





Công kích của mấy người không khiến tang thi chết ngay lập tức, lúc tang thi giãy dụa, Lôi Điện của Giang Uyên lại buông xuống, lực lượng Lôi Điện mạnh mẽ thêm cả công kích của mấy người Ngu Vãn cuối cùng cũng đánh tang thi cấp hai ngã xuống

"Phù... Cấp hai đã khó đối phó như vậy sao?" Trịnh Dương lòng còn sợ hãi nói, nếu như không có Ngu Vãn và Giang Uyên ở đây, chỉ có ba người bọn hắn chắc chắn được lãnh cơm hộp.





Giang Uyên không nói chuyện moi móc trong đầu tang thi cấp hai, lấy ra một viên tinh hạch màu xanh lục, tinh hạch lớn gấp đôi so với tang thi cấp một lúc trước.





Giang Uyên đem tinh hạch đưa cho Ngu Vãn, hai người liếc nhau, biết rằng chuyện nâng cao năng lực không thể chậm trễ.





Một con tang thi cấp hai đã khó đối phó như vậy, lại đến một con hoặc là lại đến hai con thì phải làm sao?





"Thu thập xong vật tư trở về hấp thu tinh hạch, nhanh chóng thăng cấp dị năng lên cấp hai!" Giang Uyên trầm giọng nói.





"Vâng, lão Đại."





Ngu Vãn bắt đầu tăng tốc thu vật tư ở bệnh viện.





Bởi vì lo lắng lầu ba cũng có cấp hai tang thi, Ngu Vãn và Giang Uyên liền đi trước, cũng may, lầu ba chỉ có một ít tang thi cấp một.





Đem những này tang thi giao cho ba người Châu Nam, Ngu Vãn cùng Giang Uyên lại bắt đầu tìm kiếm vật tư, đột nhiên Ngu Vãn nghe được một phòng bệnh có động tĩnh.





Ngu Vãn ra dấu hiệu bằng tay với Giang Uyên, Giang Uyên lập tức hiểu ý, hai người lặng yên không một tiếng động tới gần.





"Oành" Giang Uyên một cước đá văng cửa phòng bệnh.





"A! ! !" Một giọng nữ chói tai tiếng vang lên.





Ngu Vãn và Giang Uyên lúc này mới nhìn thấy bên trong đều là con người, đại khái hơn mai mươi người, bị bọn họ đột nhiên xông vào sợ tới mức run rẩy.





Ngay lúc nhìn thấy đứng ở cửa là Ngu Vãn và Giang Uyên mà không phải tang thi, đám người kia mới tỉnh táo lại.





"Các cậu là đến cứu chúng tôi đúng không! Chúng tôi có phải là được cứu rồi không!"





"Các cậu nhanh cứu chúng tôi ra ngoài!"





"Trên người các cậu có đồ ăn không, nhanh lấy ra cho chúng tôi ăn, chúng tôi sắp chết đói rồi!"





Tiếng nói hỗn loạn làm cho Ngu Vãn cảm thấy phiền, cô để Đường đao lên vai, kéo Giang Uyên xoay người đi mất.





Người phòng bệnh thấy bọn họ đi thật, lập tức bất mãn.





"Các cậu đi đâu đấy!"





"Các cậu không phải tới cứu chúng tôi sao? ?"





"Các cậu không được đi, các cậu đi chúng tôi phải làm sao bây giờ! !"





Ngu Vãn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục lôi kéo Giang Uyên thu thập vật tư.





Người trong phòng bệnh nhìn thấy bên ngoài không có tang thi, một đám hùng hổ liền lao tới ngăn lại Ngu Vãn cùng Giang Uyên.
« Chương TrướcChương Tiếp »