Chương 3

Edit: Frenalis

Từ cái đêm tham gia bữa tiệc tối ấy, Thẩm Ninh cảm thấy như cả thế giới xung quanh mình sụp đổ. Chẳng ai biết cô đã trải qua những gì. Lúc cô diễn tập đã tìm thấy một miếng ngọc bội đen thần bí. Miếng ngọc đó đưa cô đến một triều đại phong kiến xa xôi, nơi cô nếm trải chiến tranh tàn khốc, gả cho người rồi trải qua cuộc đời góa phụ, và rồi gặp gỡ hoàng đế Đông Duật Hành. Bị anh cưỡng đoạt nạp vào hậu cung, cô cùng anh trải qua bao gian truân thử thách, dần nảy sinh tình yêu sâu đậm và trở thành hoàng hậu của anh. Họ bên nhau nhiều năm, nhưng hạnh phúc ngắn ngủi khi Đông Duật Hành mắc bệnh lạ và qua đời. Ngay trước lúc lâm chung, anh đã dùng miếng ngọc bội đen đưa cô trở về hiện đại, quay lại khoảnh khắc trước khi mọi chuyện bắt đầu.

Những ký ức về kiếp sống khác vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí Thẩm Ninh, khắc cốt minh tâm khiến cô không thể nào quên, cô biết đó không phải là một giấc mộng hoàng lương. Có thể trở lại hiện đại gặp lại cha mẹ, cô tự đáy lòng cảm tạ ông trời chiếu cố, nhưng nỗi đau mất đi Đông Duật Hành vẫn luôn giày vò trái tim cô, mỗi khi nhớ tới tim đau như dao cắt, khiến cho niềm vui đoàn tụ cũng trở nên nhạt nhòa.

Điều bất ngờ xảy ra khi Thẩm Ninh phát hiện Đông Duật Hành đã chuyển kiếp và sống ngay trong thế giới hiện đại. Dù anh dường như không hề nhớ về kiếp trước, nhưng việc được hít thở chung bầu không khí với anh đã mang đến cho Thẩm Ninh niềm hạnh phúc vô bờ bến.

Anh tỏ ra xa lạ, lạnh nhạt, khiến Thẩm Ninh cũng không hề cảm thấy lo lắng. Cô nhớ lại kiếp trước, khi Đông Duật Hành mong muốn được chôn cùng cô sau khi chết, vì anh tin đó là cách duy nhất để họ có thể vĩnh sinh vĩnh thế bên nhau. Việc anh quyết định đưa cô trở về hiện đại, đã chứng minh tình yêu sâu sắc của anh dành cho cô đã vượt qua chính mình.

Liệu một người đàn ông như vậy có thể quên đi cô? Nhìn thấy những tin đồn trên mạng về cuộc sống độc thân không bạn gái của Kỷ Duật Hành, Thẩm Ninh nhếch miệng cười.

Nhìn dáng vẻ anh không hề nhớ gì về kiếp trước, cũng không hề có cảm giác áy náy giãy giụa một chút nào, đã khơi dậy trong cô mong muốn được trả thù cho những gì anh đã làm ở kiếp trước.

****

Liên tiếp mấy ngày Kỷ Duật Hành ngủ đến trời đất u ám. Theo lý mà nói, anh là người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng, khi ngủ vẫn có thể thức dậy sớm. Nhưng mấy ngày nay, hễ vừa nhắm mắt lại, anh liền chìm vào những giấc mơ kỳ lạ. Bóng đè như đè nặng lên khiến anh không thể tỉnh dậy, hoặc chính anh cũng không muốn tỉnh.

Trong mơ, anh trở thành một vị hoàng đế. Khi thì anh phi ngựa tung hoành trên chiến trường, khi thì anh ngự trên ngai vàng trị vì giang sơn, khi thì vi hành viễn chinh để thị sát đời sống dân chúng... Mỗi cảnh mộng đều khác nhau, nhưng điểm chung duy nhất là trong mỗi giấc mơ luôn có một bóng hình một người phụ nữ.

Cô ấy tên Thẩm Ninh.

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại truyenhdx.com

Trong mơ, cô trưởng thành hơn so với hiện thực. Cô từng cùng anh xông pha trận mạc, cứu anh thoát khỏi hiểm nguy; từng ân cần lắng nghe anh tâm sự chuyện triều đình, nhẹ nhàng an ủi; từng cùng anh du ngoạn khắp nơi, tiếng nói cười rộn ràng; từng khoác lên mình áo bào phượng hoàng, lộng lẫy bước lên ngai vàng bên cạnh anh; từng cùng anh triền miên say mê, mềm giọng yêu kiều rêи ɾỉ, từng tiếng mềm mại động tình "Duật Hành" khiến anh không thể khống chế....

Hôm nay tỉnh dậy, Kỷ Duật Hành mở to mắt nhìn trần nhà, cảm giác hốt hoảng hoang mang bao trùm lấy anh.

Anh nhớ lại khoảnh khắc trước khi lâm chung, anh đã đưa cho cô miếng ngọc bội đen và nhìn cô biến mất ngay trước mắt mình. Trong giây phút đó, điều trào dâng trong lòng anh không phải là nỗi sợ hãi trước cái chết, cũng không phải là nỗi đau ly biệt, mà là tình yêu mãnh liệt mênh mông. Tình yêu đó vẫn còn đánh sâu vào lòng anh cho đến hiện tại, cảm giác xa lạ ấy khiến anh cảm thấy khó tin.

Anh nghĩ, có lẽ người đàn ông trong mơ nhất định là rất yêu thương người phụ nữ ấy. Kỷ Duật Hành khẽ thở dài một tiếng.

Anh bước vào phòng tắm, tắm rửa trong mười phút. Sau đó mặc vào cái quần dài màu trắng, để lộ nửa phần thân trên cường tráng bước ra khỏi phòng ngủ.

Hai trợ lý của anh đã có mặt trong nhà. Cô trợ lý Joanna đã chuẩn bị cho anh một bữa sáng thịnh soạn với đầy đủ dinh dưỡng, thấy anh bước ra, cô ấy mỉm cười gật đầu chào. Còn trợ lý Vu Kiệt thì đang thoa keo vuốt tóc, mỉm cười nói: "Sếp, hôm nay Joanna chiên trứng đặc biệt thơm ngon, anh thưởng cho tôi một miếng nhé!"

Kỷ Duật Hành vốn ăn rất nhiều, mỗi bữa sáng đều ăn ba chén cơm, bởi vậy Joanna thường làm một bàn đầy đồ ăn, thêm một quả trứng chiên hay thiếu một quả trứng đối với anh cũng không phải là vấn đề lớn.

Kỷ Duật Hành khoát tay, ra hiệu cho Vu Kiệt cứ tự nhiên. Vu Kiệt cười hì hì nói lời cảm ơn, quay sang Joanna nháy mắt tinh nghịch.

Tâm trí Kỷ Duật Hành hoàn toàn không ở đây. Vừa ăn sáng, anh vừa suy nghĩ về giấc mơ đêm qua.

Anh không thể lý giải được bằng khoa học những điều kỳ lạ trong mơ, nhưng mấy ngày nay những hình ảnh trong mơ rõ ràng đến mức không thể chối cãi.

Kỷ Duật Hành vốn tiếp thu mọi thứ rất nhanh. Dù sao đó cũng là chuyện kiếp trước của anh, loại chuyện không thể chia sẻ với người ngoài này chỉ có anh mới hiểu rõ.

Nhưng hiểu rõ không có nghĩa là hoàn toàn chấp nhận. Kỷ Duật Hành nhấp một ngụm cà phê, hình ảnh "Duật Hành" có một cuộc đời viên mãn, hạnh phúc bên Thẩm Ninh hiện lên trong tâm trí. Tuy nhiên, bản thân anh cũng có cách sống riêng của mình. Kiếp trước anh yêu người phụ nữ kia, nhưng không có nghĩa là anh cần phải yêu thương phiên bản hiện tại của cô. Anh hài lòng với cuộc sống hiện tại, không cần thêm một người phụ nữ từ kiếp trước đến thay đổi mọi thứ.



Nhưng khi nghĩ đến Thẩm Ninh hiện tại, người phụ nữ đó là đầu thai chuyển thế, hay là bản thân quay về hiện đại?

Kỷ Duật Hành nhíu mày suy nghĩ một hồi, chưa kịp đưa ra kết luận, lại nhớ đến khoảnh khắc Thẩm Ninh cắn môi trong mơ, hình ảnh anh tinh tế thưởng thức đôi môi ngọt ngào của cô... Anh nuốt nước bọt, cảm giác được một cỗ lửa nóng ở phía dưới.

Anh uống cạn ly cà phê đen, cất tiếng hỏi: "Hôm nay có lịch trình gì không?"

Lịch trình của anh đương nhiên không phải là đi làm công ty, mà là những cuộc vui chơi giải trí mà anh đã nhận lời.

Vu Kiệt đáp: "Hai ngày trước, ông Terwood đã hẹn anh đánh golf vào sáng nay lúc 11 giờ. Hiện tại đã 9 giờ rưỡi rồi, chúng ta có thể sẽ đến trễ nửa tiếng. Buổi chiều anh không có lịch trình cụ thể, nhưng rất nhiều bạn bè nghe tin anh trở về đã mời anh đi uống trà, cưỡi ngựa... Anh có hứng thú không?"

Thấy Kỷ Duật Hành lắc đầu, Vu Kiệt hiểu ý và tiếp tục báo cáo lịch trình buổi tối, chủ yếu là các buổi tiệc, buổi hòa nhạc, biểu diễn nghệ thuật... "Cuối cùng, Cam Lệ tiên sinh vừa gọi điện thoại mời anh đến thưởng thức loại rượu vang mới mà anh ấy vừa nhập về."

Cam Lệ là bạn thân từ nhỏ của Kỷ Duật Hành, đồng thời cũng là một kiến trúc sư nổi tiếng. Cam Lệ gọi điện thoại cho anh qua số riêng, nhưng do không thích bị quấy rầy khi ngủ, anh thường để điện thoại ở phòng khách.

Kỷ Duật Hành không vội vàng trả lời, chờ đến khi ăn sáng xong, anh mới nói: "Buổi chiều tôi không đi đâu ra ngoài, liên hệ với Cam Lệ, đến chỗ anh ấy."

Vu Kiệt cũng đoán ra là anh sẽ nhận lời Cam Lệ, không hề ngạc nhiên khi anh đồng ý.

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại truyenhdx.com

Ai ngờ vừa kết thúc trận golf buổi chiều, Kỷ Duật Hành lại nhận được điện thoại của Kỷ Ý Viễn: "Chú Thất, tối nay con tổ chức một bữa tiệc, không biết có vinh dự được mời chú đến chơi không?" Kỳ thật, anh ta biết chú Thất không thích loại tiệc tùng dành cho trẻ con này, nhưng Kha Thiên Chân - người bạn thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với anh ta, luôn nài nỉ anh ta mời chú Thất đến, hiện giờ còn ghé tai vào nghe lén cuộc điện thoại.

Kỷ Duật Hành nhắm mắt chợp mắt, khẽ cười một tiếng định từ chối, nhưng trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, ngược lại hỏi: "Mấy giờ?"

Kỷ Ý Viễn nghe vậy cũng hoảng hốt, Kha Thiên Chân âm thầm làm động tác chiến thắng.

"10 giờ tối tại Bell."

"Ừ, biết rồi, chú sẽ đến."

Vu Kiệt nghe xong cũng kinh ngạc, không biết ai lại có thể thay đổi được quyết định của "Thất Gia".

Ngay sau đó, anh ta nghe Kỷ Duật Hành gọi điện cho Cam Lệ: "Tối nay cháu trai tôi tổ chức tiệc, tôi phải đi... Mẹ nó Sofa... Cậu đến đây làm gì, đều là bạn bè... Cậu quản tôi làm gì, cúp máy."

Vu Kiệt và Joanna đang không hiểu ra sao, tiếp tục nghe Kỷ Duật Hành nói: "Tối nay đưa tôi đến đó rồi các người trở về đi." Bell là câu lạc bộ cao cấp của tập đoàn Kỷ thị, anh cũng có một căn phòng riêng ở đó.

"Vâng..."

Kỳ quái, thật là kỳ quái.

Buổi tối 10 giờ rưỡi, Vu Kiệt đưa Kỷ Duật Hành đến địa điểm, tưởng rằng sẽ được theo vào xem náo nhiệt, ai ngờ anh chỉ đóng cửa xe và bảo Vu Kiệt về nhà.

Khuôn mặt của Kỷ Duật Hành chính là giấy thông hành ra vào câu lạc bộ cao cấp, huống chi đây còn là câu lạc bộ của nhà mình. Anh được nữ nhân viên tươi cười dẫn đến thang máy, chợt cảm nhận được một ánh mắt dõi theo từ xa, anh quay đầu nhìn lại, chính là Thẩm Ninh đang nhìn anh với nụ cười nửa miệng.

Cô quả nhiên đã đến. Kỷ Duật Hành hơi hơi câu môi, nhưng ngay lập tức lại nhận ra phản ứng của mình không đúng, không dấu vết áp nụ cười xuống lại.

Thang máy vang lên tiếng chuông "Đinh", Kỷ Ý Viễn vội vã bước ra từ bên trong. Nhìn thấy Kỷ Duật Hành, anh ta ngẩn người kêu lên: "Chú Thất, chú cũng đến đây à!"

Kỷ Duật Hành hiểu rõ cháu trai xuống đón Thẩm Ninh, anh nhếch môi gật đầu, nghiêng đầu nhìn sang thấy Thẩm Ninh đang đứng đó, lập tức cau mày.



Anh phát hiện cô đã cắt tóc ngắn nhuộm đủ mọi màu sắc, còn ăn mặc một chiếc váy bó sát gợi cảm... Cô nàng này, trong nhà có tiền cũng không thể phung phí như vậy được!

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại truyenhdx.com

Kỷ Ý Viễn chỉ ngỡ ngàng trước kiểu tóc mới của cô: "Tóc của cô..."

"Tôi mới nhuộm cách đây không lâu, đẹp không?" Thẩm Ninh vô tư hỏi.

Kỷ Ý Viễn cảm thấy kiểu tóc này không phù hợp với khí chất của cô, nhưng anh ta cũng không ngốc đến mức nói thẳng ra: "Đẹp." Anh ta cười gật đầu.

"Thực sự à? Thật tiếc, tôi đang tính đi nhuộm lại tóc đen vào ngày mai."

Kỷ Ý Viễn lập tức nói: "Tóc đen càng đẹp hơn."

Thẩm Ninh khẽ cười: "Cảm ơn."

Cảnh tượng tình tứ của hai người trước mặt khiến Kỷ Duật Hành cảm thấy vô cùng khó chịu.

Thẩm Ninh lúc này mới nhận ra sự hiện diện của anh, quay đầu nhìn anh nở nụ cười rạng rỡ: "chú Thất."

Kỷ Duật Hành mím môi. Ai là "chú Thất" của cô? Cô có quan hệ gì với Kỷ Ý Viễn?

Anh không muốn nổi nóng, nên chỉ quay đi mặt lạnh tanh: "Đi thôi."

Thẩm Ninh thầm hừ một tiếng trong lòng.

Nhân viên hướng dẫn vẫn luôn đứng chờ họ, đi theo họ vào trong và ấn nút chọn tầng.

Bên trong thang máy Thẩm Ninh xin lỗi Kỷ Ý Viễn: "Xin lỗi tôi đến muộn."

"Không sao cả, chúng tôi cũng mới đến đây một lúc thôi."

Kỷ Duật Hành dựa vào tường kính trong thang máy, nhìn chằm chằm vào tấm lưng trần của Thẩm Ninh, híp mắt, có ý muốn mãnh liệt ngăn cản cô mặc như vậy đi lại ở nơi công cộng.

Ra khỏi thang máy, Kỷ Ý Viễn làm tư thế xin tha với anh: "Chú Thất, Kha Thiên Chân cũng ở đây, cô ấy nằng nặc đòi con gọi chú đến."

Thẩm Ninh nghe vậy, híp mắt cười, có vẻ như có chuyện hay sắp xảy ra.

Kỷ Duật Hành nhàn nhạt nói: "Cô ta có ở đây thì liên quan gì đến chú?"

Kỷ Ý Viễn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa và bước ra ngoài hành lang, khí lạnh ùa vào khiến anh ta rùng mình.

Kỷ Duật Hành vừa đi vào vừa cởϊ áσ khoác, đồng thời dặn dò: "Hạ nhiệt độ xuống thấp hơn."

Lần này đến lượt Thẩm Ninh khoé miệng run rẩy. Dụng tâm này cũng quá hiểm ác rồi.

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại truyenhdx.com