Chương 15: Nộp Sổ Tiết Kiệm Cho Vợ 1

Nhóm Dịch: 102

Anh trai luôn luôn nghiêm khắc như vậy, khi anh ta làm sai, nắm đấm của anh trai chưa bao giờ nương tay.

Hứa Khanh đợi Chu Cẩn Hiên đi khỏi, cô mới bình tĩnh lại cảm xúc của mình: "Anh Cẩn Nam, em không biết sẽ gặp anh ấy ở đây."

Chu Cẩn Nam nghiêng người, sờ sờ đầu con chó săn: "Không phải muốn đến bách hóa Hồng Kỳ sao, đi thôi."

Hứa Khanh do dự một chút, không biết có nên đưa tay ra dắt tay Chu Cẩn Nam hay không, như vậy có phải là quá thân mật không?

Dù sao bây giờ họ mới chỉ là người yêu, chưa có ý định đi quá gần gũi, dễ khiến người khác đàm tiếu.

Đang lúc cô còn đang phân vân, con chó săn đã đứng dậy, chậm rãi đi bên cạnh Chu Cẩn Nam, dùng cơ thể dẫn anh đi ra cổng trường.

Hứa Khanh kinh ngạc phát hiện, con chó săn này có thể coi như chó dẫn đường, bước đi vững vàng, chậm rãi, gặp chỗ không bằng phẳng sẽ dùng cơ thể cọ vào chân Chu Cẩn Nam, nhắc nhở anh cẩn thận.

Kiếp trước, vì không quan tâm đến Chu Cẩn Nam, nên cô cũng không để ý đến con chó này.

Bây giờ nhìn lại, lại thấy con chó săn này rất đáng yêu.

Cô vội vàng đuổi theo, đi bên cạnh Chu Cẩn Nam: "Anh Cẩn Nam, con chó này tên là gì vậy? Nó thông minh quá."

"Bạch Lang, là chó quân dụng."

Hứa Khanh lại khen Bạch Lang một lần nữa: "Thật thông minh, nhìn hung dữ như vậy mà lại ngoan ngoãn đến thế."

Có chủ đề để nói chuyện, cuộc trò chuyện sau đó của hai người cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

Đi bộ từ cổng Bắc của trường đại học tỉnh thành đến bách hóa Hồng Kỳ mất khoảng nửa tiếng.

Trong suốt nửa tiếng đồng hồ này, Hứa Khanh đã biết được Chu Cẩn Nam đã đi làm mười năm, hai tháng trước bị thương ở mắt, là do cục máu đông chèn ép dây thần kinh thị giác nên mới bị mù, còn việc băng bó lại là vì nguyên nhân khó nói.

Hứa Khanh không nhớ rõ kiếp trước Chu Cẩn Nam khỏi bệnh khi nào, sau khi ly hôn, họ không liên lạc với nhau, sau này là do Hứa Như Nguyệt nói với cô rằng Chu Cẩn Nam đã khỏi bệnh và đi Tây Bắc.

Nghĩ đến đây, Hứa Khanh đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu không phải Chu Cẩn Nam kiên quyết, thì nhà họ Chu cũng không ưng một người con dâu như cô.

Bất kể là học vấn hay gia thế, cô đều không lọt vào mắt xanh của nhà họ Chu.

Nếu như Chu Cẩn Nam kiên quyết muốn cưới cô, vậy thì đêm tân hôn kiếp trước là ai đã hạ thuốc?

Hứa Khanh dừng bước, không nhịn được nhíu mày suy nghĩ, lần đó chắc chắn không phải là Hứa Như Nguyệt, bởi vì lúc đó Hứa Như Nguyệt chưa gả vào nhà họ Chu, không thể nào có cơ hội ra tay.

Vậy sẽ là ai?

Chu Cẩn Nam cảm nhận được Hứa Khanh dừng lại, anh cũng dừng bước theo, im lặng một lúc rồi nói: "Nếu em không muốn, chúng ta có thể không vội kết hôn."

Hứa Khanh hoàn hồn, vội vàng xua tay, nhưng lại nghĩ đến việc Chu Cẩn Nam không nhìn thấy, mở miệng nói: "Em không hối hận, chỉ là em đang nghĩ một chút chuyện thôi. Có một số chuyện em muốn nói trước với anh."

Chu Cẩn Nam khẽ gật đầu: "Em nói đi."

Hứa Khanh cũng không để ý đến việc đang đứng bên lề đường, cô nói với Chu Cẩn Nam về kế hoạch của mình: "Hôm nay em đã nghỉ việc bán vé, cũng định sẽ chuyển ra khỏi nhà, sau này sẽ làm ăn nhỏ, anh có phiền không?"

Cô đã nghỉ việc, có nghĩa là từ giờ trở đi không những không có thu nhập, mà còn thiếu cả hai mươi lăm cân gạo trắng và ba cân đậu nành.

Người bình thường nghe thấy chắc chắn sẽ không đồng ý.

Chu Cẩn Nam gần như không cân nhắc mà trực tiếp nói: "Em tự quyết định là được, để anh đưa sổ tiết kiệm cho em."