Chương 18: Dù Mù Anh Vẫn Bảo Vệ Được Em 12

Nhóm Dịch: 102

Chu Cẩn Nam thấy mọi người đều đã đi khỏi, mà Hứa Khanh vẫn im lặng không nói gì, anh nghĩ cô vẫn còn chìm trong nỗi buồn và tức giận vì những lời nói vừa rồi.

Anh siết chặt tay, chính là anh đã làm hại cô!

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, anh quyết định sẽ thẳng thắn với Hứa Khanh!

Dù cho cô có hận anh, báo công an bắt anh vào tù, anh cũng cam lòng!

"Hứa Khanh..."

"Chu Cẩn Nam..."

Chu Cẩn Nam vừa mở miệng, thì bên cạnh cũng có người đồng thời lên tiếng.

Sự chú ý của Hứa Khanh bị giọng nói lạ lẫm kia thu hút, cô quay đầu lại nhìn.

Đó là một người đàn ông trông trẻ trung tươi tắn tầm tuổi Chu Cẩn Nam, vóc người cao lớn, dung mạo tuấn tú, chỉ là đôi mắt lại toát lên vẻ sắc bén như có thể nhìn thấu mọi thứ.

Hứa Khanh nhận ra anh ta, là bạn thân của Chu Cẩn Nam, tên là Cao Trạm.

Kiếp trước, khi cô và Chu Cẩn Nam ly hôn từ cục dân chính đi ra, lúc Cao Trạm đến đón Chu Cẩn Nam đi, anh ta đã nhìn cô một cái thật sâu, rồi nói: "Cô hủy hoại anh ấy rồi!"

Tuy rằng đã là chuyện của kiếp trước, đã rất lâu rồi.

Nhưng Hứa Khanh vẫn nhớ rõ ánh mắt đầy oán trách và thất vọng của Cao Trạm khi nói những lời đó.

Chưa kịp để Hứa Khanh rút ra khỏi hồi ức, Cao Trạm đã bước tới, trên mặt anh ta nở nụ cười như gió xuân: "Vừa mới vào chợ, tôi đã nghe người ta bàn tán rằng có một người mù dắt chó săn đi dạo, tôi liền đoán có phải là cậu không. Không ngờ lại thật sự là cậu."

Chu Cẩn Nam dường như không để ý đến việc Cao Trạm nói anh là "người mù", anh chỉ nhíu mày: "Sao cậu lại ở đây?"

Cao Trạm liếc nhìn Hứa Khanh, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Sau đó, anh ta vỗ vai Chu Cẩn Nam, hỏi nhỏ: "Là cô ấy sao?"

Chu Tấn Nam khẽ gật đầu.

Cao Trạm nhìn Hứa Khanh với ánh mắt hiền từ hơn, mỉm cười nói: "Em dâu, sau này phải nhờ em vất vả chăm sóc cho anh ấy rồi."

Không nghe rõ Cao Trạm nói gì với Chu Tấn Nam, Hứa Khanh đoán có lẽ là tò mò hỏi thăm cô. Cô mỉm cười đáp lại Cao Trạm: "Chúng tôi định ăn bánh bao, anh có muốn ăn cùng không?"

Nói xong, cô hơi ngại ngùng. Quán bánh bao chỉ có ba bốn cái bàn, lúc nãy đánh nhau đã lật mất ba cái, còn một cái.

Lúc này, vợ chồng chủ quán đang mặt nặng mày nhẹ dọn dẹp, chắc chắn không còn tâm trạng nào nấu bánh bao cho họ nữa.

Cao Trạm liếc nhìn vết máu trên đất và chiếc ghế dài phía sau Hứa Khanh vẫn chưa kịp dựng lên, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Chu Tấn Nam chưa bao giờ là người gây chuyện thị phi.

Cuối cùng, ba người không ăn được bánh bao. Hứa Khanh định đưa Chu Tấn Nam về, nhưng Cao Trạm nói có việc muốn nói với Chu Tấn Nam nên anh ấy sẽ đưa Chu Tấn Nam về.

Hứa Khanh tiếc nuối nhìn Cao Trạm dìu Chu Tấn Nam rời đi. Cô còn vài điều muốn nói với Chu Tấn Nam, nhưng đành phải đợi lần sau vậy.

Đi được khoảng hai trăm mét, Cao Trạm quay đầu lại vẫn thấy Hứa Khanh đứng ở cổng chợ, bèn quay sang hỏi Chu Tấn Nam: "Cậu đã thật sự suy nghĩ kỹ chưa?"

Chu Tấn Nam im lặng một lúc: "Là tôi có lỗi với cô ấy."

Quá hiểu tính tình của người bạn thân, Cao Trạm dặn dò: "Kết hôn cũng được, tôi thấy cô gái kia xinh xắn, ánh mắt trong sáng, có chút bướng bỉnh, rất hợp với cậu. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được nói chuyện đêm hôm đó ra."

Chu Tấn Nam im lặng. Nếu không nói ra, lòng anh như bị tảng đá lớn đè nặng, bức bối đến khó thở.

Dù là vì lý do gì, người làm tổn thương cô ấy trước là anh.