Chương 19: Cả Đời Đối Tốt Với Cô Ấy 1

Nhóm Dịch: 102

Anh biết ba tháng nay cô đã phải chịu rất nhiều khổ sở, cũng phải gánh chịu không ít lời gièm pha.

Thấy Chu Tấn Nam không nói gì, Cao Trạm biết anh không thể vượt qua được rào cản trong lòng: "Cậu phải nhớ kỹ, chuyện đó không chỉ liên quan đến một mình cậu. Sau này đối xử tốt với cô ấy là được."

Trong lòng Chu Tấn Nam vẫn nặng trĩu, chỉ đối xử tốt với cô ấy thì sao có thể bù đắp được?

...

Nhìn theo bóng Cao Trạm và Chu Tấn Nam khuất dần trong dòng người, Hứa Khanh mới xách túi len về nhà.

Xuống đến lầu, nhìn thấy đống gạch trẻ con chơi trò chơi chất thành đống trước cửa khu nhà, cô không chút do dự nhặt một viên cho vào túi xách rồi lên lầu.

Hành lang chật hẹp bị người ta chất đầy đồ đạc, đến cả hũ dưa muối cũng được đặt trên bậc thang, người đi qua phải nghiêng người mới lọt.

Lúc Hứa Khanh lên lầu, vừa hay gặp Phương Lan Hân đưa Phương Khôn xuống.

Nhìn thấy Hứa Khanh, sắc mặt Phương Lan Hân vốn đã khó coi lại càng thêm u ám, ánh mắt căm hận không chút che giấu.

Phương Khôn đến tìm em gái Phương Lan Hân xin tiền, nghe nói mấy hôm nay Hứa Khanh gây chuyện dữ dội, còn ép Phương Lan Hân ra ngoài vay tiền cho cô ta làm của hồi môn.

Lúc này nhìn thấy Hứa Khanh, hắn ta đương nhiên không có sắc mặt tốt đẹp gì, nhìn cô như nhìn rác rưởi: "Phì, đồ không biết xấu hổ!"

Kiếp trước, Hứa Khanh đã không ưa gì Phương Khôn, càng không nuông chiều anh ta, bây giờ nghe thấy anh ta mắng chửi, cô cười lạnh đáp trả: "Quả thật là rất không biết xấu hổ, đã hơn bốn mươi tuổi đầu, tay chân lành lặn còn giơ tay ra xin tiền."

Phương Khôn trừng mắt: "Cô..."

Cách nhau mấy bậc thang, anh ta định giơ tay đánh Hứa Khanh, nhưng bị Phương Lan Hân kéo lại: "Anh đừng gây chuyện nữa, mau về nhà."

Không phải bà ta bênh vực Hứa Khanh, mà là dạo này nhà máy có động tĩnh, sắp bình chọn cá nhân tiên tiến, nếu Hứa Trí Quốc được bình chọn, mỗi tháng sẽ được thêm năm đồng tiền lương. Hơn nữa hình tượng tốt đẹp bà ta xây dựng bấy lâu nay ở nhà máy không thể bị hủy hoại được.

Bà ta cố nén lửa giận, đẩy Phương Khôn xuống lầu.

Hứa Khanh cũng lười đôi co với hai người, nhưng tay lại luồn vào túi xách nắm chặt viên gạch. Nếu Phương Khôn dám giơ tay với cô, cô sẽ đập vỡ đầu anh ta.

Vì có Phương Lan Hân nhìn chằm chằm phía sau, lúc đi ngang qua Hứa Khanh, Phương Khôn chỉ hung dữ trừng mắt nhìn cô, xuống đến lầu còn hung hăng lườm.

Hứa Khanh chẳng để tâm, ung dung lên lầu về nhà.

Không ngờ Hứa Như Nguyệt lẽ ra phải đang học ở trường lại ở nhà, ngồi trên ghế sô pha xem một tờ giấy. Nghe thấy Hứa Khanh vào cửa, cô ta vội vàng giấu tờ giấy ra sau lưng, trừng mắt nhìn Hứa Khanh với ánh mắt bừng lửa giận.

Hứa Khanh không để ý đến cô ta, thay dép lê định đi thẳng về phòng.

Trên mặt Hứa Như Nguyệt vẫn còn đầy vết bầm tím, khiến cô ta không thể đến trường. Nhìn thấy Hứa Khanh như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng cô ta càng thêm tức giận, đứng dậy xông đến trước mặt Hứa Khanh: "Bây giờ chị hài lòng rồi chứ?"

Hứa Khanh thản nhiên nhìn cô ta: "Chưa."

Hứa Như Nguyệt nghẹn họng, giọng nói trở nên lớn hơn: "Hứa Khanh! Rốt cuộc chị muốn thế nào? Chị đừng tưởng chị như bây giờ là do tôi và mẹ hại chị! Chuyện của chị, chúng tôi cũng rất buồn. Mẹ sợ chị suy nghĩ linh tinh, còn trải chiếu ngủ dưới đất cạnh giường chị, nếu chị còn chút lương tâm thì không nên gây chuyện như vậy nữa."

Hứa Khanh muốn cười, cười chính sự ngu ngốc của mình kiếp trước.

Kiếp trước, cô đã bị cảm động như vậy! Thậm chí còn muốn làm trâu làm ngựa hầu hạ Phương Lan Hân!