Chương 20: Cả Đời Đối Tốt Với Cô Ấy 2

Nhóm Dịch: 102

Nhưng ánh mắt nhìn Hứa Như Nguyệt lại lạnh lùng sắc bén hơn rất nhiều: "Tôi chỉ muốn những kẻ hại tôi phải sống không bằng chết!"

Nói xong, cô lướt qua người Hứa Như Nguyệt, trở về phòng!

Cô cố tình khiến Hứa Như Nguyệt hoảng sợ, khiến cô ta cảm thấy mình đã biết chuyện gì đó, để Hứa Như Nguyệt lo lắng mà đi tìm Lý Đại Dũng, như vậy cô mới có thể nắm thóp, xử lý hai người bọn họ.

Hứa Như Nguyệt thật sự hoảng sợ, nhìn ánh mắt lạnh lùng và phản ứng mấy ngày nay của Hứa Khanh, chắc chắn là cô ta đã biết chuyện gì đó!

Chẳng lẽ hai tên côn đồ mà Lý Đại Dũng tìm đã nói lung tung gì đó?

Càng nghĩ càng hoảng sợ, nếu chuyện này để Chu Cẩn Hiên biết được, anh ấy sẽ nghĩ gì về cô ta?

Hứa Như Nguyệt đột nhiên ngồi không yên, cô ta không thể trơ mắt nhìn Hứa Khanh đắc ý, càng không thể trơ mắt nhìn cô ta gả cho Chu Tấn Nam, dù là một người mù cũng không được.

Người như Hứa Khanh chỉ xứng gả cho gã đàn ông góa vợ răng vàng ở đầu ngõ.

Nghĩ đến đây, Hứa Như Nguyệt sa sầm mặt mày, định ra ngoài tìm Lý Đại Dũng!

Có thể hủy hoại Hứa Khanh một lần, thì có thể hủy hoại cô ta lần thứ hai!

Để xem lúc đó cô ta còn mặt mũi nào mà gả vào nhà họ Chu.

Hứa Khanh ghé tai vào cửa, nghe thấy tiếng bước chân bồn chồn đi đi lại lại của Hứa Như Nguyệt trong phòng khách, rồi lại nghe thấy tiếng cô ta ra ngoài đóng cửa.

Lúc ra ngoài cũng không gặp Phương Lan Hân, chắc là bà ta đi chợ rồi.

Hứa Khanh đi theo Hứa Như Nguyệt từ xa, ra khỏi khu tập thể, đi về phía dãy nhà trệt phía sau.

Cô nhớ khu vực đó là khu tập thể của nhà máy chế biến thịt.

Nhà Lý Đại Dũng ở đầu ngõ, cổng lớn loang lổ, câu đối đỏ trên cửa đã bị nắng gắt hong cho bạc màu.

Hứa Như Nguyệt đứng ở cửa còn cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó mới nhẹ nhàng gõ cửa.

Hứa Khanh nấp ở góc tường nghe ngóng, chỉ là không biết Lý Đại Dũng vừa mới bị thiệt thòi, lúc này đã về nhà chưa.

Đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng cửa viện mở ra, Hứa Như Nguyệt nhỏ giọng gọi: "Anh Đại Dũng."

Lý Đại Dũng nhìn thấy Hứa Như Nguyệt, có chút kinh ngạc, lại có chút không cam tâm: "Không phải cô sắp gả cho tên công tử bột kia sao? Còn tìm tôi làm gì?"

Hứa Như Nguyệt có chút sốt ruột: "Anh Đại Dũng, đó là ý của ba mẹ tôi, tôi cũng không còn cách nào khác! Hơn nữa bây giờ Hứa Khanh muốn gả cho Chu Tấn Nam, nhà họ Chu đang cho người điều tra chuyện của chị tôi..."

Nghe Hứa Như Nguyệt nói xong, Lý Đại Dũng nhíu mày. Anh ta nhớ lại hôm nay gặp Hứa Khanh đi cùng người đàn ông mù kia, trong lòng cũng không dám lơ là: "Tên mù đó thật sự muốn cưới Hứa Khanh sao? Không chê cô ta à?"

Hứa Như Nguyệt gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, tôi nghe Chu Cẩn Hiên nói, anh hai không những không chê, còn kiên quyết muốn cưới chị ta. Nếu gia đình không đồng ý, anh ấy sẽ dọn ra ngoài ở riêng."

Lý Đại Dũng nghe thấy tên Chu Cẩn Hiên, trong lòng vô cùng khó chịu, ánh mắt lập tức lạnh lùng: "Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?"

Hứa Như Nguyệt có chút sốt ruột: "Sao lại không liên quan, anh hai quen biết rất nhiều người, hơn nữa nếu Hứa Khanh gả vào nhà họ Chu, chuyện này nhất định sẽ bị bại lộ. Anh Đại Dũng, anh đừng quên thuốc là do anh chuẩn bị."

Lý Đại Dũng lập tức sa sầm mặt mày: "Ý cô là gì?"

Hứa Như Nguyệt vội vàng dịu dàng dỗ dành Lý Đại Dũng: "Anh Đại Dũng, chỉ cần Hứa Khanh không gả được..."

Lý Đại Dũng trực tiếp ngăn Hứa Như Nguyệt nói tiếp: "Vào nhà nói chuyện."