Chương 22: Cô Còn Muốn Gả Cho Tên Mù Đó Sao? 2

Nhóm Dịch: 102

Tần Tuyết Mai buông Hứa Khanh ra, lùi lại một bước, không ngừng đánh giá cô, vừa muốn cười vừa muốn khóc, không nhịn được trách móc: "Đều tại cậu, hại mình khóc nhiều như vậy. Mau vào nhà ngồi đi, ba mẹ mình đều đến nhà cô cả rồi, anh chị mình thì chưa tan ca. Trong nhà chỉ có một mình mình."

Hứa Khanh không vào nhà, tìm một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi xuống dưới giàn nho, tò mò hỏi: "Ba mẹ cậu đến nhà cô cả làm gì?"

Tần Tuyết Mai do dự một chút: "Cô cả giới thiệu cho mình một người, bảo ba mẹ mình đến đó bàn bạc. Mình không nói cho cậu biết là vì không muốn cậu phải suy nghĩ nhiều."

Suy cho cùng, Hứa Khanh vừa mới xảy ra chuyện không hay, bây giờ lại bị gia đình ép gả cho một người mù.

Tần Tuyết Mai sợ Hứa Khanh buồn lòng nên mới không nói.

Hứa Khanh vô thức hỏi: "Người đó làm nghề gì?"

Tần Tuyết Mai có chút ngượng ngùng: "Là công nhân nhà máy chế biến thịt."

Hứa Khanh giật mình, Tần Tuyết Mai và Trương Hải Niên đã sớm quen biết rồi sao? Nhưng nghĩ đến bản tính của Trương Hải Niên, cô nhìn Tần Tuyết Mai: "Vậy cậu, cậu thấy thế nào?"

Tần Tuyết Mai rất vui vì có thể tâm sự với cô bạn thân, cô ấy sờ sờ bím tóc trước ngực, đỏ mặt nói: "Mình còn lớn hơn cậu một tuổi, năm nay đã hai mươi tuổi rồi. Hơn nữa mình chỉ là công nhân thời vụ, có thể tìm được công nhân chính thức là tốt lắm rồi."

Hứa Khanh không thể nói thẳng là Trương Hải Niên không phải người tốt, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng tay nghề may vá của cậu tốt như vậy, lại xinh đẹp, nhất định có thể gả cho người đàn ông tốt hơn."

Tần Tuyết Mai vui vẻ nói: "Cậu đừng trêu mình nữa, cậu mới là người xinh đẹp. Mỗi lần nhìn thấy cậu, mình đều cảm thấy cậu như bước ra từ trong tranh vậy."

Hứa Khanh sờ mặt: "Ừm, chúng ta đều xinh đẹp, cho nên hôn nhân phải thận trọng!"

Tần Tuyết Mai kinh ngạc, mới ba ngày không gặp, Hứa Khanh lạc quan, tự tin ngày nào đã trở lại.

Cô ấy còn nhớ rõ, lúc Hứa Khanh làm nhân viên bán vé xe buýt, gặp phải đám lưu manh, cô ấy đứng trên xe, lạnh lùng mắng chửi bọn chúng, giống như nữ hiệp trong truyện vậy.

Cô ấy bật cười: "Hứa Khanh, thật tốt khi cậu có thể buông bỏ được những chuyện không vui đó."

Hứa Khanh chua xót nghĩ, cô đây là đã trải qua một kiếp người, nếm trải đủ mọi ấm lạnh của cuộc đời mới có thể trở về, đương nhiên tâm sẽ khác.

Cô chân thành nắm lấy tay Tần Tuyết Mai: "Cậu phải nhớ kỹ, hôn nhân không phải trò đùa, cũng không phải là vì muốn có cơm no áo ấm. Với năng lực của cậu, không cần đàn ông cũng có thể sống rất tốt, cậu có tay nghề đấy! Bây giờ nhà nước không phải đang kêu gọi phát triển kinh tế tư nhân, cho phép chúng ta buôn bán nhỏ sao?"

Tần Tuyết Mai kinh ngạc nhìn Hứa Khanh: "Cậu muốn buôn bán sao? Công việc bán vé xe của cậu là bát cơm sắt đấy, ngay cả mẹ mình cũng phải ghen tị."

Hứa Khanh cười nói: "Chúng ta còn trẻ như vậy, nhất định phải thử sức, nếu không sau này hối hận thì sao?"

Tần Tuyết Mai do dự: "Nhưng nhỡ đâu không thành công thì sao? Tuy mình chỉ là công nhân thời vụ, nhưng mỗi tháng cũng được hai mươi đồng tiền lương và mười lăm cân bột mì. Lễ Tết còn được phát dầu đậu nành."

Hứa Khanh vỗ tay cô ấy: "Vậy thì đợi mình làm ăn có chút khởi sắc rồi nói sau."

Tần Tuyết Mai kinh ngạc ồ lên một tiếng: "Cậu thật sự muốn buôn bán sao? Vậy cậu còn gả cho tên mù đó nữa không?"

Hứa Khanh nhíu mày: "Anh Chu Tấn Nam bị thương ở mắt là vì bảo vệ tài sản quốc gia, chúng ta không thể gọi anh ấy là tên mù sau lưng, anh ấy là anh hùng."