Chương 8: Nợ Tôi Thì Trả Hết Cho Tôi 1

Nhóm Dịch: 102

Kiếp trước, Hứa Khanh chẳng biết nhiều về người mẹ ruột Diệp Nam của mình, chỉ biết bà qua đời lúc cô mới hơn một tuổi.

Một năm sau, Phương Lan Hân dắt theo con gái lớn hơn cô nửa tuổi vào cửa, còn đổi tên thành Hứa Như Nguyệt.

Vì hai đứa trẻ còn nhỏ, từ khi bập bẹ đã gọi Hứa Trị Quốc và Phương Lan Hân là ba mẹ, trong mắt người ngoài, họ là một gia đình hạnh phúc.

Hứa Khanh biết Phương Lan Hân không phải mẹ ruột từ khi còn bé.

Bởi vì mỗi dịp Thanh minh, Tết nhất, Phương Lan Hân đều dẫn cô đi tảo mộ Diệp Nam, bắt cô quỳ lạy, chỉ vào bia mộ nói: "Khanh Khanh, đây là mẹ ruột của con, vì sinh con mà sức khỏe yếu nên mất sớm, con không được quên bà."

Thật là một người mẹ kế tốt bụng và hiểu chuyện!

Vì thế, Hứa Khanh chưa bao giờ nghi ngờ về cái chết của mẹ ruột, nhưng nghe lời nói của Phương Lan Hân lúc này dường như còn ẩn tình khác!

Khuôn mặt cô lạnh lùng, từng bước ép sát Phương Lan Hân: "Ý bà là sao!"

Phương Lan Hân bị ánh mắt lạnh lẽo của Hứa Khanh dọa sợ lùi lại hai bước, đột nhiên ý thức được lời mình vừa nói, vội vàng đổi chủ đề: "Hứa Khanh, con sờ lòng tự hỏi, mười tám năm nay mẹ đối xử với con thế nào? Vậy mà con lại ra tay đánh Như Nguyệt! Nếu con không hài lòng với chuyện kết hôn, chúng ta có thể tìm cách giải quyết, con ở nhà làm loạn như vậy là muốn làm gì..."

Nói xong khóc nức nở: "Chúng ta đều là vì muốn tốt cho con."

Hứa Khanh biết nhà cách âm bây giờ kém, họ ồn ào như vậy, hàng xóm trên lầu, dưới lầu, thậm chí cả nhà đối diện, chỉ cần có người ở nhà đều nghe rõ mồn một.

Mà hình tượng của Phương Lan Hân trong mắt hàng xóm láng giềng lại rất tốt, bà ta vừa khóc lóc như vậy, e rằng mọi người sẽ cho rằng Hứa Khanh không hiểu chuyện, càng thông cảm cho người mẹ kế khó làm như Phương Lan Hân!

Hứa Khanh không thể để bà ta được như ý!

Nếu không thể sống buông thả một lần, cô trùng sinh trở về còn có ý nghĩa gì nữa!

Cô đưa tay bóp cổ Phương Lan Hân: "Bà im miệng đi, mỗi việc bà và Hứa Như Nguyệt đã làm với tôi, tôi sẽ trả lại từng chút một."

Nói xong, ngón tay dùng sức nhẹ nhàng, siết chặt cổ họng bà ta, cảm giác muốn bóp chết bà ta lại ập đến.

Không, không thể gϊếŧ bà ta!

Vì bà ta mà đánh mất mạng sống của mình một lần nữa thật không đáng.

Hứa Khanh chán ghét rút tay về, lùi lại hai bước, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc nhìn chằm chằm Phương Lan Hân.

Hứa Trị Quốc đang chơi cờ với người ta dưới gốc cây hoàng lan già phía sau khu tập thể, hàng xóm chạy đến báo ông ta rằng ở nhà đang đánh nhau, ông ta hoảng hốt chạy về nhà ngay cả cốc nước cũng không kịp cầm.

Vừa vào cửa thấy Hứa Như Nguyệt ngồi bệt dưới đất trước ghế sofa ôm mặt khóc, Phương Lan Hân dựa vào tường với vẻ mặt kinh hoảng nhìn Hứa Khanh.

Chỉ có Hứa Khanh, đứng giữa phòng khách chật hẹp, vẻ mặt lạnh lùng, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng và căm hận đáng sợ.

Hứa Trị Quốc sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn, mặt lạnh quát: "Mấy người làm loạn cái gì vậy! Đều đã lớn cả rồi, không sợ người ta chê cười sao."

Phương Lan Hân nức nở khóc, tiến lên kéo Hứa Như Nguyệt dậy: "Lão Hứa, là em không tốt, là em không nên nhiều chuyện..."

Nói được nửa chừng, kéo Hứa Như Nguyệt trốn vào phòng ngủ của bà ta và Hứa Trị Quốc.

Hứa Trị Quốc thở hắt ra, trừng mắt nhìn Hứa Khanh: "Con lại làm loạn cái gì vậy! Sao con lại không khiến người ta yên tâm chút nào vậy!"

Hứa Khanh lạnh lùng liếc nhìn Hứa Trị Quốc: "Mẹ con rốt cuộc chết như thế nào?"