Chương 9: Nợ Tôi Thì Trả Hết Cho Tôi 2

Nhóm Dịch: 102

Hứa Trị Quốc đột nhiên sững sờ, chuyện này đã qua mười tám năm rồi, Hứa Khanh chưa bao giờ hỏi đến, hôm nay tại sao lại đột nhiên hỏi?

Ông ta hơi khó chịu nhíu mày: "Sinh con ra nên sức khỏe yếu, chết vì bệnh!"

Hứa Khanh không bỏ qua vẻ chột dạ thoáng qua trên khuôn mặt ông ta, xem ra cái chết của mẹ cô có nguyên nhân khác.

Quả nhiên, tất cả những điều tốt đẹp cô nhìn thấy ở kiếp trước đều ẩn chứa rất nhiều điều bẩn thỉu và xấu xa.

Hứa Khanh biết có hỏi cũng không ra được gì, quay người về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại khiến cả căn nhà rung chuyển.

Hứa Trị Quốc mở miệng muốn mắng, nhưng lại nuốt ngược lời mắng vào, ông ta thật sự có chút chột dạ.

Căn phòng ngủ nhỏ hẹp, không đầy mười mét vuông, hai chiếc giường đơn nhỏ đặt song song nhau, ở giữa cạnh cửa sổ là một chiếc bàn học bị bong tróc.

Trên tường của hai chiếc giường nhỏ đều đóng một chiếc kệ gỗ, dùng để đựng sách vở, quần áo và những thứ linh tinh của con gái.

Hứa Khanh và Hứa Như Nguyệt đã sống trong căn phòng nhỏ này mười năm, từng cãi nhau vì tranh giành bàn học, vì để đồ lên giường của đối phương mà cãi nhau.

Mỗi lần hai người cãi nhau, Phương Lan Hân đều mắng Hứa Như Nguyệt, còn Hứa Trị Quốc thì lại quở trách Hứa Khanh.

Xem ra đều đang cân nhắc cho con gái của mình.

Kỳ thực...

Từ khi chấp nhận trọng sinh trở về cho đến giờ phút này, Hứa Khanh mới có thời gian ngồi xuống suy nghĩ kỹ càng.

Cái chết của mẹ cô, cô phải điều tra cho rõ ràng.

Bây giờ cô phải báo thù cho việc Hứa Như Nguyệt hãm hại cô.

Kiếp trước, chuyện này luôn là cái gai trong lòng cô, sau khi ly hôn, cũng có những người đàn ông xuất sắc theo đuổi cô, nhưng cô vẫn luôn không thể vượt qua nỗi ám ảnh trong lòng.

Rõ ràng cô là nạn nhân, nhưng lại luôn cảm thấy có người sau lưng chỉ trỏ.

Bao nhiêu lần cô đã nghĩ đến chuyện tự sát, nhưng lại nhút nhát không dám.

Hứa Khanh thở hắt ra vài cái, từ từ nhớ lại buổi tối ba tháng trước.

Hôm đó là lúc Chu Cẩn Hiên vừa mới thổ lộ với cô không lâu, anh ta còn hứa đợi đến ngày mồng một tháng năm sẽ đưa bố mẹ đến nhà dạm ngõ.

Tối hôm đó tan làm, cô nhận được mảnh giấy nhỏ của Chu Cẩn Hiên để lại ở phòng gửi đồ trước cổng cơ quan, hẹn cô đến bờ sông Hoàng Hà ngắm hoàng hôn.

Anh ta còn chu đáo để lại một cốc nước đường nâu.

Bên ngoài chiếc cốc được đan bằng len mịn là món quà đầu tiên Hứa Khanh tặng Chu Cẩn Hiên.

Hứa Khanh nhìn chiếc cốc quen thuộc, không mảy may nghi ngờ, cầm cốc nước đường nâu đi đến bờ sông Hoàng Hà.

Tuy sông Hoàng Hà chảy qua thành phố, nhưng bờ sông Hoàng Hà lúc bấy giờ vẫn còn hoang vắng, là nơi nhiều cặp đôi yêu nhau thích đến.

Khi Hứa Khanh đến nơi, Chu Cẩn Hiên vẫn chưa đến, cô đứng ở bờ sông Hoàng Hà nhìn xa xa thấy có người đang chèo thuyền đánh cá trên sông, vừa nhấp nhỏ giọt nước đường nâu.

Cuối cùng, ý thức cô dần dần mờ nhạt...

Mặc dù đã qua vài chục năm, nhưng bây giờ nghĩ lại, mỗi chi tiết vẫn rõ ràng trong tâm trí Hứa Khanh.

Cô cảm giác được có người ôm cô đi vào bụi cỏ rậm rạp, cho đến khi cô bất tỉnh.

Hứa Khanh đau đớn nhắm mắt lại, nếu không phải bất đắc dĩ, cô hoàn toàn không muốn nhớ lại chuyện cũ, cố gắng tìm kiếm thông tin hữu ích, nhưng phát hiện mình không biết gì về người đàn ông đã làm hại cô.

Hơn nữa, từ đầu đến cuối, dường như hắn ta chưa từng nói một lời nào.

Hứa Khanh nghĩ đến nỗi đầu óc muốn nổ tung, đột nhiên nhớ ra một chi tiết, đó là khi cô bị kéo vào bụi cỏ, bị đối phương bịt miệng không thể kêu cứu, dường như cô có nghe thấy tiếng ai đó gọi tên Lý Đại Dũng, sau đó lại nghe thấy một câu nói mơ hồ: "Tìm thấy chưa?"