Chương 13: Đều là đứa ham ăn

Tư Lăng trầm mặc dựa vào vách núi mà ngồi xuống, hắn cảnh giác nhìn chằm

chằm vào tiểu yêu thú màu đen đang bước từng bước ưu nhã chậm rãi đi

tới. Rõ ràng nhìn có vẻ giống như một con thú nhỏ nhắn yếu ớt, là yêu

thú non không chút lực sát thương, nhưng lại làm cho hắn sởn tóc gáy.

Loại cảm giác cực kỳ đau đớn khi linh hồn bị cắn nuốt trong trí nhớ kia

làm toàn thân hắn căng thẳng.

Nay hắn đã bị thương thật

nặng, tu vi lại thấp, không cách gì tránh được con yêu thú này. Nếu nó

lại lần nữa thôn phệ linh hồn mình, phỏng chừng lần này khó chạy thoát

được. Hơn nữa hắn cũng không cho rằng mình có thể chống lại con yêu thú

mà cả Hỏa Viêm báo cấp 8 cũng có thể dễ dàng gϊếŧ chết này, cho dù nó

bây giờ nhìn giống con thú con, lại không thể so cùng những con yêu thú

con bình thường được.

Đương nhiên, lý trí rõ ràng biết bản

thân không địch lại, nhưng trên tình cảm lại không tiếp nhận được rằng

hắn phải cam chịu số phận.

Tư Lăng nhìn như trầm tĩnh, kỳ

thật đã đang ngấm ngầm ngưng tụ hồn lực, cố gắng cấu kết với đốm sáng

trắng ẩn nấp trong linh hồn kia. Lần trước chính là vòng ánh sáng trắng

này đã đuổi con yêu thú sắp sửa nuốt trọn linh hồn của hắn ra ngoài, có

thể thấy được nó hết sức không tầm thường. Nó vẫn lẳng lặng ẩn náu trong linh hồn của hắn, Tư Lăng tuy rằng còn chưa nghiên cứu ra nó có hại với mình hay không, nhưng hiện nay hắn chỉ có thể trông cậy vào đốm sáng

trắng tin cậy cuối cùng này thôi.

Yêu thú màu đen đi đến

trước mặt Tư Lăng, hơi hơi hất cằm lên nhìn hắn, tuy rằng thân hình nhỏ

nhắn như con mèo đen ở thế giới bình thường, nhưng thần thái của nó lại

không phải trẻ con như vậy; là một bộ dáng hống hách ngạo mạn''thiên

thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn''[1] . Một đôi mắt tựa như mèo con thế

nhưng lại màu tím đen, dưới ánh mặt trời dường như ửng lên xanh biếc

nhàn nhạt, làm Tư Lăng nhớ tới đêm đó tại cấm địa, khi yêu thú này xuất

hiện thì cũng là hai điểm sáng xanh biếc lấp lánh kia.

[1] Trên trời, dưới đất, chỉ có ta là đáng tôn trọng nhất.

Đại khái là nhìn thấy Tư Lăng cẩn thận đề phòng quá mức, yêu thú kia hướng

về phía hắn há mồm “gào” một tiếng, mềm nhũn, không có chút khí thế nào

giống đại yêu thú trong cấm địa, thậm chí ngay cả tiếng gào của Hỏa Viêm báo cũng không bằng, người không biết còn tưởng rằng đây là thanh âm

của con yêu thú con nào đó phát ra.

Yêu thú kia hiển nhiên

cũng không muốn chiếm đoạt linh hồn Tư Lăng nữa, hai đôi cánh thịt thịt

giang ra, bay thẳng đến ngồi xổm trên vai Tư Lăng, sau đó giơ lên một

cái móng vuốt nhỏ cào cào trên khuôn mặt đen thui, đầu lưỡi hồng nhạt

liếʍ liếʍ móng vuốt, yên tâm thoải mái biến bả vai hắn trở thành cái ổ

tạm thời.

Thân thể Tư Lăng vẫn căng thẳng, thậm chí khi con

yêu thú màu đen kia nhảy đến trên bả vai thì hắn thiếu chút nữa nhịn

không được mà ngưng tụ hồn lực công kích, may mắn là lý trí giúp hắn kịp thời thắng lại, chỉ sợ mình mạo muội công kích sẽ chọc giận con yêu thú không biết giống loài này, đến lúc đó liền tiêu tùng.

Một lát sau, phát hiện yêu thú kia chỉ là ngồi ở trên vai hắn không có động tĩnh gì, Tư Lăng dần dần bình tĩnh lại.

Ít nhất hiện tại hắn xác định, con yêu thú này tạm thời sẽ không tiếp tục thôn phệ hắn lần nữa.

Xác định mình tạm thời đã an toàn, dây thần kinh bị kéo căng của Tư Lăng

buông lỏng chút, cũng mới biết được bản thân mình lúc này bị thương nặng cỡ nào. Toàn thân đều đau buốt, bên trong thân thể, gân mạch cũng tổn

thương nhiều chỗ. Với tình hình không có linh đan chữa thương này, hắn

phải mất mấy ngày để chữa thương.

Tư Lăng khó khăn đứng lên, đang muốn đi tìm chỗ nào đó để chữa thương, khóe mắt lại thấy thi thể

của Hỏa Viêm Báo cách đó không xa, bèn bước chân đi qua, lấy Bảo Bình ra thu thập máu, sau đó lại thu thi thể Hỏa Viêm Báo vào Túi trữ vật. Hỏa Viêm Báo là yêu thú cấp 8, thuộc về yêu thú thuộc tính hỏa, từ da lông, máu thịt đến khung xương, nội đan đều là hiếm thấy, dù là thứ nào cũng

rất trân quý. Tuy rằng thứ quý giá nhất là nội đan đã bị con yêu thú ăn

mất, nhưng khối thi thể Hỏa Viêm báo này hẳn là có thể bán được khá

nhiều tiền.

Xử lý tốt mọi thứ, Tư Lăng nhìn ngó hoàn cảnh chung quanh, sau đó chọn một phương hướng rời đi.

Tư Lăng rời đi không lâu, một tên tu sĩ liền xuất hiện tại chỗ vừa rồi, rõ ràng là tên nam tu lúc trước đã dẫn cái con Hỏa Viêm báo kia tới.

Nam nhân quan sát hiện trường tan hoang, trong mắt lóe lên kinh ngạc, lại

thong thả dạo bước chung quanh để kiểm tra một lần. Sau đó ở một mảnh cỏ cây héo rũ, hắn hạ thấp người, nhổ lên một đám cỏ khô héo xem xét, phát hiện đám cỏ tàn rụi này là do bị máu của Hỏa Vân báo huỷ diệt.

“Chẳng lẽ cái tên nam nhân luyện khí kỳ đó thật sự gϊếŧ được Hỏa Vân báo sao?”

Dứt lời, đột nhiên lại cảm thấy không có khả năng, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ chống lại Hỏa Viêm báo cũng chỉ có nước chạy trối chết mà thôi, một tên tu sĩ luyện khí kỳ như vậy chỉ có đường chờ chết.

Nam nhân dù thế nào cũng nghĩ không ra trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể buồn bực rời khỏi hiện trường.

*********************

Tư Lăng sử dụng một tấm Thần hành phù để phi hành hai canh giờ, rốt cuộc ngừng lại trước một sơn cốc yên tĩnh trầm lắng.

Trong sơn cốc mọc đầy hoa dại màu trắng không biết tên, Tư Lăng cẩn thận tra

xét, phát hiện bên trong chỉ tồn tại một ít yêu thú tính tình ôn thuần

cấp thấp, chỉ cần không đi khıêυ khí©h chúng nó, chắc chắn không có nguy hiểm.

Tư Lăng ở trước cửa sơn cốc ném một tấm Hốt lược phù

(bùa sao nhãng) nhằm ẩn giấu cửa sơn cốc, sau đó cẩn thận tiến vào bên

trong. Sau khi dò xét xung quanh, thì ở phía nam sơn cốc tìm được một

sơn động do người đào bới. Sơn động không lớn, chỉ trên dưới một trăm

mét vuông, ngoại trừ bàn đá giường đá ra thì không có thứ gì khác. Ở mặt trên chúng đều đã tích một lớp tro bụi thật dày, có thể thấy đã bị vứt

bỏ từ lâu.

Tư Lăng cũng không xoi mói, dọn dẹp xong, lại vỗ

mấy tấm Liễm tức phù cùng Hỏa Viêm phù ở cửa động, rồi mới bắt đầu ngồi

xuống chữa thương.

Ba ngày sau, Tư Lăng đang lúc ngồi thiền

thì mở to mắt, cảm giác giữa hai chân nằng nặng, cúi đầu liền nhìn thấy

yêu thú đen như mực vo tròn thân mình nằm giữa hai chân hắn, làm hắn sợ

tới mức thiếu chút nữa ném ra một cái pháp quyết đánh bay nó.

Cũng không phải là Tư Lăng phản ứng quá lớn, mà là Tư Lăng đến bây giờ vẫn

chưa quen được với sự tồn tại của con yêu thú này. Dù sao cũng từng là

đại yêu thú hung tàn thiếu chút nữa xâm chiếm mình, nguy hiểm như vậy,

trong lòng Tư Lăng sao có thể tiếp nhận nhanh như vậy được chứ? Mặc kệ

bây giờ nó có trở nên yếu ớt cỡ nào, cũng là thứ nguy hiểm có thể dễ

dàng gϊếŧ chết yêu thú cấp 8, nếu không phải thoát không được, Tư Lăng

hẳn là có thể cách con yêu thú này bao nhiêu xa liền chạy bao nhiêu xa.

Mà khiến Tư Lăng bất đắc dĩ là, con yêu thú này dường như quyết định đi

theo hắn rồi. Nó không chỉ biến đan điền của hắn trở thành trại an

dưỡng, quá đáng hơn là xem bả vai hắn trở thành ổ. Cho dù Tư Lăng có

ngồi thiền tu luyện, nó cũng hết sức da mặt dày cuộn tròn làm ổ giữa hai chân Tư Lăng.

Dường như cảm giác thấy Tư Lăng tỉnh lại, con yêu thú kia cũng giật giật, sau đó ngẩng đầu dùng cặp mắt màu tím đen

kia nhìn hắn một cái, chậm rãi bò dậy, sau đó nhảy xuống khỏi hai chân

Tư Lăng, hướng về phía cửa động ''ngao'' một tiếng, giống như khi người

bình thường thức dậy vào buổi sáng gặp không khí trong lành thì thoải

mái mà ngâm nga một tiếng vậy.

Bộ dáng nhân tính hóa như thế lại khiến Tư Lăng rối rắm một trận, cuối cùng quyết định không nhìn con yêu thú này nữa.

Trải qua ba ngày trị liệu, vết thương trên người đã tốt lên được bảy tám

phần, Tư Lăng đứng dậy hoạt động gân cốt, lại cảm giác đói bụng, nhưng

hắn lúc này đang bị thương, cũng không muốn ăn Tích Cốc đan nữa. Thật

hoài niệm mấy món ăn nóng hôi hổi kia.

Đã muốn liền làm!

Tư Lăng ra sơn cốc đánh 2 con Bạo Nha Trư con (Heo răng nanh). Đây là một

loại yêu thú cấp 1, sức công kích rất thấp, không có tác dụng gì lớn,

chỉ có năng lực sinh sản vô cùng mạnh mẽ, bất quá thịt của nó lại rất

non mềm. Có lẽ là do thức ăn của Bạo nha trư chính là Hương Hương thảo;

Hương Hương thảo mùi thơm thoang thoảng, nhựa cây lại có vị tương tự như sữa; khiến cho trong thịt chất của bọn heo này ẩn chứa một mùi thơm của sữa tươi. Bất luận là nướng hay là nấu canh đều ăn rất ngon, hết sức

được tu sĩ hoan nghênh, cho nên thường xuyên có tu sĩ vào trong sơn cốc

săn bắt Bạo Nha Trư bán giá thấp cho một ít quán rượu.



Lăng xử lý hai con Bạo nha trư non tại một con suối trong sơn cốc, bỏ đi da lông thịt bẩn, sau đó đem cất một con Bạo nha trư đã được xử lý tốt

để dành cho ngày mai, con khác thì làm ba bửa ăn cho hôm nay.

Tư Lăng dựng một cái bếp lò trên bãi đất trống tại cửa sơn động, sau đó

bắt đầu lấy nồi, chén, chậu, muỗng, các loại dụng cụ phòng bếp từ trong

túi trữ vật ra ngoài. Đây là dụng cụ phòng bếp được trang bị ở nhà trọ

mà Tư Lăng thuê, tất cả đều bị Tư Lăng- cái tên vừa tiến hóa thành lão

Grandet[2] keo kiệt thu gom vào túi trữ vật để mang ra ngoài.

[2]Eugénie Grandet - 1 nhân vật trong tiểu thuyết của Honoré de Balzac. Lão

Grandet là một tư sản nổi tiếng vì nhiều lẽ: Sự giàu có, sự khôn ngoan

và đặc biệt vô cùng keo kiệt.

Tư Lăng đang bận nấu cơm, mà

tiểu yêu thú màu đen phía sau thì đang chậm rãi theo sát hắn, thỉnh

thoảng nghiêng nghiêng đầu tò mò nhìn động tác của Tư Lăng. Lúc Tư Lăng

xoay lưng chặt xương cốt thì yêu thú kia không kiên nhẫn dùng móng vuốt

thịt vỗ vỗ trên mặt đất, thấy Tư Lăng căn bản không nhìn nó, nó bèn

giương hai cánh lên, bay đến ngồi xổm trên vai Tư Lăng, từ trên cao nhìn xuống quan sát động tác của Tư Lăng.

Tư Lăng lại cứng đờ, sau một lúc thiết lập lại tâm lý, lại tiếp tục công việc trên tay.

Sườn heo được chặt thành khúc ném vào trong nồi, lại từ túi trữ vật cầm ra hai củ cà rốt, cắt thành khối ném vào, thêm nửa nồi nước trong, bắt

đầu chậm rãi hầm nhừ. Sau đó, hắn lấy thịt đã được cắt thành miếng, thả

vào trong chậu, bỏ gia vị vào bắt đầu ướp. Gia vị này là do Tư Lăng mua

trong thành Minh Hà; so với gia vị ở thế tục giới, gia vị ở tu tiên giới có hương vị phong phú hơn nhiều. Tư Lăng tuy rằng không phải ham ăn,

nhưng lại hiểu rõ, làm người thì không thể bạc đãi dạ dày của bản thân,

có đôi khi ăn Tích Cốc đan đến nổi muốn ói ra, cũng sẽ làm bữa cơm để

khao chính mình.

Do vì đang ở bên ngoài, cho nên Tư Lăng chỉ làm hai món ăn đơn giản, một là canh xương hầm cà rốt, một món khác là

thịt nướng; tuy rằng đơn giản, nhưng số lượng nhiều, cũng đủ hắn ăn.

Xương cốt được hầm từ từ trên bếp lò, Tư Lăng lười đi tìm củi, trực tiếp dùng linh phù thuộc tính hỏa cấp 1 làm lửa, xé một tấm phù, ngọn lửa lập tức bùng lên. Một tấm linh phù có thể cháy nửa canh giờ.



Lăng chậm rãi nướng thịt, thịt của Bạo nha trư non vốn non mịn vô cùng,

lại được ướp thêm gia vị, hương vị càng thơm ngon. Đợi khi thịt được

nướng thành màu vàng óng thì mùi hương kia liền lan toả ra, dụ mấy con

yêu thú ở xa xa bắt đầu rục rịch, nhưng bởi vì có Hốt Lược phù (phù làm

người khác không chú ý) nên tìm không thấy đường vào.

Tư Lăng cũng âm thầm nuốt nước miếng, đã lâu không được nướng thịt ăn như vậy, làm hại hắn cũng có chút gấp.

Sau khi quét lên miếng thịt đã được nướng vàng óng một lớp mật ong, lại

nướng thêm một lát, chờ khi mật ong ngấm vào trong thịt, Tư Lăng lại đem mấy xâu thịt nướng xong đặt vào trong đĩa, lại đem mấy xâu thịt mới đặt trên cái giá tiếp tục nướng. Hắn vốn tưởng vừa nướng vừa ăn, nhưng mà

khi hắn quay người lại, đột nhiên phát hiện thịt nướng trong đĩa đã mất

tích, mà ở bên cạnh là một con tiểu yêu thú màu đen đang ngồi xổm.

Tư Lăng cứng ngắc nhìn bộ dạng hai mắt tím toả sáng nhìn chằm chằm xiêng

thịt đang nướng trên lửa, liếʍ khóe miệng của con yêu thú kia, khóe

miệng có chút co giật.