Chương 16: Xây đựng hang ổ

Nguyệt Thiên Dạ cũng không có nhận lấy cỏ ánh trăng, nàng nhìn Tư Lăng hỏi: “Tư Lăng, chàng cũng cần cỏ ánh trăng sao?”

Tư Lăng gật đầu, cảm thấy nàng ta hỏi một câu quá vô nghĩa. Nếu không muốn cỏ ánh trăng, hắn vừa rồi có cần chọc giận Tiêu Trạc chạy trốn không?

Chân mày Nguyệt Thiên Dạ hơi nhướn lên, nếu là Tư Lăng, nàng tất nhiên là

nguyện ý đem cỏ ánh trăng cho hắn; chỉ là, đẳng cấp của cỏ ánh trăng tuy rằng không được coi là linh thảo cao cấp, nhưng lại vô cùng hiếm hoi

khó tìm. Lần này nàng muốn dùng cỏ ánh trăng để luyện Dưỡng Thần đan, là một loại đan dược chuyên trị liệu Nguyên thần bị thương, là linh đan

ngũ phẩm. Nửa năm trước, để có đủ thực lực xông vào cấm địa Tư gia, nàng đã cưỡng ép tu vi tăng lên, tuy rằng thành công đạt Trúc Cơ, nhưng lại

lưu lại tai hoạ ngầm. Trải qua mấy ngày này, nàng không dám tùy tiện

tăng tu vi lên nữa, chỉ cố gắng củng cố. Đương nhiên, tình huống bây giờ đã tốt một chút, nhưng để về sau không vì chuyện này mà ảnh hưởng việc

tấn cấp, nàng cần Dưỡng Thần Đan để diệt trừ tận gốc tai hoạ ngầm.

“Tư Lăng, không bằng như vậy đi.” Nguyệt Thiên Dạ suy nghĩ được một cái

biện pháp rất tốt, có thể thành toàn cả hai người: “Cỏ ánh trăng rốt

cuộc là chàng tự tay đào, coi như ta mua ở chỗ chàng là được rồi. Ta có

thể dùng pháp bảo, đan dược, linh thạch để trao đổi với chàng, chàng

thấy được chứ?!”

Nghe nói như thế, Tư Lăng còn chưa phản

ứng, Tiêu Trạc bên kia đã dùng một ánh mắt ác nghiệt phẫn nộ trừng Tư

Lăng, một biểu cảm tựa như nhìn tình địch, hận không thể tại chỗ gϊếŧ

chết Tư Lăng. Nhưng lời này là do Nguyệt Thiên Dạ nói ra, nếu hắn tuyên

bố phản đối, ngược lại là phá hư ấn tượng trong lòng Nguyệt Thiên Dạ.

Tư Lăng nhìn hắn một cái, thận trọng một chút, rồi đồng ý với ý tốt của

Nguyệt Thiên Dạ. Hắn cũng biết loại người như Nguyệt Thiên Dạ này tính

cách lạnh bạc, có thể nói là trong bản chất có một loại ích kỷ khắc sâu

vào trong xương cốt, đối đãi với việc đời thực rất vô tình -- từ chuyện

nàng dễ dàng vứt bỏ gia tộc liền có thể biết. Đương nhiên, người vô tình cũng có thể giải thích thành đa tình, nàng dễ dàng mềm lòng với những

thứ mà nàng có cảm tình. Mà sở dĩ hiện tại nàng ta đối tốt với hắn như

vậy, toàn bởi vì trước kia “Tư Lăng” đã vì nàng mà trả giá quá lớn. Nếu

như sau này nàng ta cảm thấy đã trả sạch ''tình'' của “Tư Lăng”, có lẽ

sẽ không mềm lòng như vậy.

**************

Cuối cùng, Nguyệt Thiên Dạ cho Tư Lăng một lọ linh đan chữa thương tứ phẩm

cùng một vạn khối linh thạch hạ phẩm, giá trị so ra còn cao hơn so với

giá trị của cỏ ánh trăng.

Trên mặt Tư Lăng hoàn toàn thản

nhiên, kỳ thật trong lòng đã vui như hoa nở. Dù sao cỏ ánh trăng này hắn cũng tính cầm đi bán, hiện tại bán cho Nguyệt Thiên Dạ cũng không coi

là thiệt.

May mắn gặp được, Nguyệt Thiên Dạ hiển nhiên không nguyện ý cứ như vậy mà tách khỏi Tư Lăng. Không nhìn bộ dáng không tình nguyện của Tiêu Trạc, Nguyệt Thiên Dạ thân thiết đi theo bên cạnh Tư

Lăng, xem ra có một chút dáng vẻ của nữ nhi -- đương nhiên điều kiện

tiên quyết là nàng ta không ra tay. Sau khi ra tay mạnh đến nổi làm cho

người xem nhẹ giới tính của nàng.

Tư Lăng quyết định tiếp

tục lịch lãm tại dãy núi Thập Vạn, thuận tiện gϊếŧ yêu thú tìm linh

thảo, cùng với mục đích tới nơi này của Nguyệt Thiên Dạ lại tình cờ

trùng hợp, ba người liền bắt đầu tiếp tục tiến bước.

Trên

đường, Nguyệt Thiên Dạ kể lại với Tư Lăng những chuyện sau khi hai người tách ra. Hôm đó sau khi nàng chạy trốn khỏi cấm địa Tư gia, chính thức

thoát khỏi Nguyệt gia, rời khỏi chiêu An Thành, lại trùng hợp gặp được

Thiên Tông phái mở cửa thu đệ tử ngoại môn. Nguyệt Thiên Dạ nhân cơ hội

ghi danh. Do lúc ấy nàng ta dùng một ít thủ đoạn che giấu tu vi, cho nên chỉ thành một đệ tử ngoại môn bình thường, sau đó dưới ''cơ duyên xảo

hợp'' mà quen biết Tiêu Trạc.

Tiêu Trạc là cháu trai được

sủng ái nhất của Thanh Dương trưởng lão ở phái Thiên Tông, năm nay 23

tuổi, cũng là một người có thiên tư ngất trời. Sau khi quen biết Nguyệt

Thiên Dạ, hai người thường xuyên xuất hiện cùng nhau. Lần này bọn họ

cùng đi dãy núi Thập Vạn, một là bởi vì Tiêu Trạc nhận lệnh của chưởng

môn đến dãy núi Thập Vạn tra xét nguyên nhân yêu thú dị động; hai là vì

giúp Nguyệt Thiên Dạ tìm kiếm một ít linh thảo cấp cao.

“Dạ

nhi, nàng là luyện đan sư?” Trên mặt Tư Lăng kinh ngạc hỏi, kỳ thật

trong lòng đã chết lặng. Nguyệt Thiên Dạ này rốt cuộc còn bài gì chưa

lật nữa đây?

Nguyệt Thiên Dạ cười tủm tỉm nhìn hắn, giữa

chân mày bất giác lộ ra thần thái đắc ý: “Đúng vậy, ta bây giờ là luyện

đan sư tứ phẩm. Bất quá đừng nói cho người khác nha~.” Nói xong, lộ ra

một biểu cảm hoạt bát đáng yêu.

Tiêu Trạc mở to hai mắt

nhìn, hiển nhiên cũng không biết việc này. Mà chuyện Nguyệt Thiên Dạ

không chút kiêng kị nói cho Tư Lăng biết, càng làm cho hắn ý thức được

địa vị Tư Lăng trong lòng Nguyệt Thiên Dạ. Hắn tức khắc nhìn về phía Tư

Lăng, ánh mắt bất giác mang theo sát ý nhàn nhạt.

Dưới sự

truy vấn của Nguyệt Thiên Dạ, Tư Lăng cũng kể đơn giản một lần chuyện

của hắn. Những điều này đều là chuyện ngoài mặt, tại Thành Chiêu An tùy

tiện hỏi thăm liền có thể biết rõ.

“Chàng hiện tại đã là tu

vi luyện khí tầng tám. Ta tin tưởng, rất nhanh chàng liền có thể khôi

phục tu vi trước kia.Thật là tốt quá.” Nguyệt Thiên Dạ cao hứng nói, ánh mắt luôn khó có thể rời khỏi gương mặt quá mức xinh đẹp kia của Tư

Lăng. Sau đó nàng lại nhìn tới con yêu thú đang ngồi xổm trên vai Tư

Lăng, nó tính tình khá lớn thường xuyên lôi kéo tóc Tư Lăng, biến một mĩ nam tử trở nên nhếch nhách, ánh mắt lạnh lùng, ra vẻ tò mò hỏi: “Tư

Lăng, con yêu thú này là chủng loại gì? Sao lại đen như mực, xấu xí, tựa khối than đen vậy. Hơn nữa phẩm cấp thấp như vậy, hẳn là không có lợi

cho tác chiến.”

Bình thường, tu sĩ muốn ký kết khế ước với

yêu thú đều sẽ chọn lựa yêu thú cấp cao; không chỉ do yêu thú cấp cao có linh trí tương đối cao, còn bởi vì sức chiến đấu phi phàm, trợ giúp khá lớn. Tu sĩ có được yêu thú cấp cao cùng tác chiến, thường chiếm thượng

phong trong khi đấu pháp.

Tư Lăng cười gượng một tiếng, hàm

hồ đáp: “Ta cũng không biết, chỉ là thấy nó coi như thuận mắt, liền mang theo.” Hắn cũng không cần nó, hơn nữa từng thử bỏ rơi nó, nhưng là mặc

kệ hắn chạy bao nhiêu xa, con yêu thú này đều giống như có lỗ mũi chó

vậy, đều có thể theo mùi tìm tới hắn, cuối cùng vững vàng chiếm cứ bả

vai hắn, làm cho hắn cuối cùng cũng chẳng còn sức mà bỏ rơi nữa.

“Này, Tư Lăng, khó có dịp chúng ta đến dãy núi Thập Vạn, không bằng chúng ta

đi bắt yêu thú cao giai khế ước đi.” Nguyệt Thiên Dạ nói, “Yêu thú cấp

cao có sức chiến đấu phi phàm, có yêu sủng hỗ trợ, chiến đấu cũng được

bảo đảm thêm vài phần. Hiện tại chàng hẳn là không có khế ước thú của

riêng mình nhỉ, không bằng thừa dịp này đi khế ước một con đi. Ta hôm

kia gặp được một con Hỏa Vân Sư cấp 8, cảm thấy nó thực thích hợp với

chàng.”

Tư Lăng còn chưa kịp phản ứng, yêu thú ngồi xổm trên bả vai hắn hiển nhiên bị giọng điệu khinh bỉ của Nguyệt Thiên Dạ chọc

giận, gừ gừ gầm nhẹ, Tư Lăng vội vàng đè nó lại, nhanh chóng nói với

Nguyệt Thiên Dạ: “Cám ơn, trước mắt không cần. Tu vi của ta bây giờ

thấp, hẳn là cũng khế ước không được yêu thú cấp cao, chờ về sau tu vi

ta đề cao lại nói -- A A...”

Tư Lăng đau đớn hét một tiếng,

hoá ra là con yêu thú kia nổi nóng cắn hắn một phát, trên mu bàn tay lập tức xuất hiện một vết thương sâu thấy tới xương. Con yêu thú kia khinh

miệt nhìn hắn một cái, một đôi mắt màu tím đen sâu kín nhìn về phía

Nguyệt Thiên Dạ. Sau đó nó xoay mông về phía Nguyệt Thiên Dạ, cuộn tròn

lại, ghé vào trên vai Tư Lăng không thèm động nữa.

Nguyệt

Thiên Dạ hung ác trừng mắt nhìn con yêu thú, nhanh chóng cầm ra một viên linh đan ép thành bột rắc vào trên mu bàn tay Tư Lăng, miệng vết thương rất nhanh liền khép lại. Tư Lăng nhẹ nhàng thở ra, xem ra con yêu thú

này tuy rằng cáu giận với hắn, nhưng cũng không muốn gϊếŧ hắn, bằng

không vết thương này cũng sẽ không dễ dàng được linh đan chữa khỏi như

vậy. Kết bạn đồng hành mấy ngày nay, Tư Lăng thực ra rất rõ ràng những

điểm kỳ lạ của nó. Nước miếng nó chứa chất kịch độc vô cùng ác liệt, yêu thú cấp cao bị nó cắn bị thương có thể mất mạng trong nháy mắt, sau đó

hóa thành một vũng máu, biến mất giữa trời đất, làm cho người ta không

rét mà run.

Mấy người bọn họ đi suốt một chặng đường dài,

Tiêu Trạc từ đầu đến cuối đều là một gương mặt âm trầm, ánh mắt láo liên bất định nhìn bộ dáng cười đùa của Nguyệt Thiên Dạ và Tư Lăng.

Đột nhiên Tiêu Trạc ngừng lại, nói: “Đằng trước có người đang đấu pháp.”

Nguyệt Thiên Dạ biến sắc, hỏi: “Có biết được là người nào không?”

So với bọn họ, Tư Lăng đã sớm phát hiện phía trước có xung đột. Trong ba

người bọn họ, Tiêu Trạc nhìn như có tu vi cao nhất, thần thức cường đại

nhất, nhưng linh hồn cùng nguyên thần của Tư Lăng có thể so sánh với tu

sĩ Kim Đan hậu kỳ, đã sớm phát hiện trận đấu phía trước, chỉ là không

tiện nhắc nhở bọn họ mà thôi. Hơn nữa hắn hiểu rõ đạo lý ''người khôn

giữ mình'', không muốn tiếp cận cái náo nhiệt kia.

Tiêu Trạc tĩnh tâm ngưng thần thả thần thức ra cảm nhận, nói: “Có một Kim Đan kỳ

cùng một Trúc Cơ kỳ, còn có mấy tên luyện khí kỳ. Không tốt, là đệ tử

phái Thiên Tông, bọn họ có nguy hiểm.” Nói xong, thân hình nhoáng lên,

bay nhanh về hướng đấu pháp.

Nguyệt Thiên Dạ lập tức theo sau.

Tư Lăng ngược lại có chút chần chờ, bất quá cuối cùng vẫn đi theo.

Rất nhanh, bọn họ liền đến nơi.

Tư Lăng đuổi tới sau, nhìn thấy hai phe đang giằng co, nhanh chóng tìm chỗ trốn một bên xem cuộc chiến. Hắn hiện tại chỉ là tu sĩ luyện khí kỳ cấp thấp, cũng không có cái bản lãnh chống lại tu sĩ Kim Đan kỳ, càng không muốn phơi bày chỗ đặc thù của mình trước người khác.

Tiêu

Trạc để tâm liếc mắt nhìn Tư Lăng, thấy hắn chọn một chỗ tương đối kín

đáo trốn xem cuộc chiến, trong mắt có vài phần khinh bỉ cùng ngạo nghễ.

Chẳng qua chỉ tên nam nhân không có mặt mũi mà thôi, không đáng để lo.