Chương 23: Yêu liên xuất thế (2)

Rất nhanh, người trước sơn cốc đều đi gần hết, cuối cùng chỉ còn lại Tư Lăng một mình đón gió thê lương.

Một dáng dấp cương trực cô độc, làm cho những tu sĩ đi vào sơn cốc cũng

không nhịn được liếc mắt nhìn hắn, bất quá phát hiện chỉ là tên tu sĩ

Luyện Khí kỳ cấp thấp, thì rất nhanh lại nghiêng đầu qua chỗ khác, không rãnh để ý.

Qua một phút, Tư Lăng đông cứng người mới khôi phục

tri giác. Lúc này Tư Lăng không có mạo muội hành động, mà nhìn về phía

con yêu thú kia, yêu thú cũng nhìn trở về hắn, đôi mắt tím đen xem ra

khá là vô tội.

Một người một thú đối diện một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đánh không lại yêu thú - Tư Lăng chịu thua.

”Được, đừng có cào nữa, ta đi còn không được sao?” Tư Lăng phiền muộn nói, đem linh lực chạy quanh ở lỗ tai một lần, vết thương rất nhanh liền biến

mất, có thể thấy được nó chỉ là muốn cho hắn cái giáo huấn. “Sau này

đừng có động một chút là giơ vuốt nhe răng, cẩn thận ngày nào đó bị

người có tu vi cao bắt lấy móc yêu đan, đừng trách ta không nhắc nhở

ngươi.”

Đối với sự đe dọa của Tư Lăng, yêu thú bình tĩnh mà dùng

móng vuốt thịt thịt vỗ vỗ đầu hắn, vỗ đến làm cho hắn cũng rất muốn cho

nó một cái tát.

Tư Lăng thu hồi tiểu tâm tư, bắt đầu tính toán

hành động tiếp theo. Vào sơn cốc là chắc chắn, nhưng hắn sẽ không ngu

ngốc mà chạy đi cướp Yêu Liên với những tu sĩ Kim Đan kỳ cùng bọn yêu

thú cấp cao đó, trước tiên cố giữ cái mạng nhỏ của mình đã, rồi mới có

mệnh mà đến xem những người kia làm sao tranh giành Yêu Liên. Không cầu

kiếm được cái của rơi gì, chỉ cần bảo đảm mệnh nhỏ thật tốt là được.

Nghĩ như vậy, Tư Lăng lấy ra một tấm Liễm Tức Phù đập ở trên người, tận lực

ép hơi thở của mình xuống thấp nhất. Tuy rằng Liễm Tức Phù không thể

giúp hơi thở của bản thân hoàn toàn biến mất, nhưng cũng tạo ra một tác

dụng ''lơ là'' nhất định. Mà thứ Ẩn Thân Phù này, kỳ thực tác dụng cũng

không phải rất lớn, với tu vi luyện khí kỳ hiện tại của hắn, căn bản

không giấu nổi một chút thần thức nào với những tu sĩ Kim Đan kỳ cường

đại đó.

Sau khi chuẩn bị xong, Tư Lăng liền theo một ít tu sĩ

cùng chạy vào sơn cốc, trà trộn ở trong đám người, cũng không dễ phát

hiện.

Sau khi vào thung lũng, Tư Lăng nhìn lướt xung quanh. Đây

là vùng đất rất lớn, không có một ngọn cỏ, dưới vách núi không xa còn

thấp thoáng có thể thấy được thi thể yêu thú chồng chất như núi, có vẻ

đều là những yêu thú bị Yêu Liên hấp dẫn đến. Xem trạng thái tử vong của chúng nó, tựa hồ là bị người gϊếŧ chết. Tư Lăng trong lòng khẽ nảy lên, lẽ nào sớm đã có người phát hiện Yêu Liên xuất thế, sớm đến rồi?

Tư Lăng liên tục suy đoán suốt một đường, đi tới tận cùng bên trong thung lũng, trước vách núi có một cái sơn động rộng mười mấy mét, cảm thụ

phía trước truyền đến mùi máu tanh nhàn nhạt, liền biết còn chưa tìm

được vị trí của Yêu Liên, đã bắt đầu có thể xảy ra chuyện gϊếŧ người

đoạt bảo (vật). Chuyện như vậy ở trong những người tu tiên là rất bình

thường, cho nên những tu sĩ gần đó nhìn thấy những thi thể này thì đều

ngoảnh mặt làm ngơ, bình thường mà bay vào.

Tư Lăng nhìn một

chút, sau khi vỗ tấm Ẩn Thân phù ở trên người mình, thì lặng lẽ không

một tiếng động theo sát một tên nam tu Trúc Cơ trung kỳ đơn độc tiến đi. Hắn vốn không có mục đích gì, cũng không muốn tiến lên phía trước để

đi tìm chết, cho nên cứ theo người ta chậm rãi đi dạo. Theo một lát,

thấy con yêu thú ngồi xổm trên bả vai như đại gia kia vậy mà không có

phản ứng gì, Tư Lăng liền thả lỏng.

Trong sơn cốc này chỉ có một

lối vào sơn động. Chờ sau khi tiến vào mới phát hiện, sơn động này rất

lớn lại thâm sâu, sau khi phi hành mấy ngàn mét, sơn động đột nhiên tách ra thành mấy cái lối đi, sau khi chọn một lối đi vào, lại đi khoảng mấy ngàn mét, thì lại gặp phải mấy cái lối đi, cứ như vậy ở trong đường hầm lại chia làm mấy cái lối đi nữa... Đã như thế, Tư Lăng liền biết thì

ra cả ngọn núi này đều là các thông đạo (lối đi) không biết thông tới

đâu, ở trong ngọn núi hình thành một cái mê cung to lớn, tăng thêm độ

khó khi tìm kiếm Yêu Liên. Mà sau khi đi được mấy canh giờ, đột nhiên

lối đi vốn bằng phẳng lại rõ ràng làm cho người ta có một loại cảm giác

đi xuống, dường như là dẫn tới lòng đất.

Tư Lăng cẩn thận theo

sau vị tu sĩ gọi là Triệu Thanh này, ven đường gặp được rất nhiều tu sĩ

đơn lẻ, đều bị Triệu Thanh bất ngờ giải quyết, sau khi lấy túi trữ vật

của bọn họ, hắn ta liền trực tiếp đốt thi thể. Hành vi hủy thi diệt tích dứt khoát lưu loát như thế, khiến Tư Lăng cảm giác mình có vẻ đã đi

theo một tên nam tu đánh cướp chuyên nghiệp. Đương nhiên, nếu như gặp

phải tổ đội tu tiên giả, Triệu Thanh sẽ đánh giá thực lực lẫn nhau, rồi

mang tính lựa chọn mà ra tay, đánh không lại, thì liền lặng yên ẩn thân

qua một bên, mãi đến khi bọn họ rời khỏi, thì lại đi tìm mục tiêu kế

tiếp để đánh lén.

Tư Lăng trong lòng thấy rất ngạc nhiên, Triệu

Thanh này thuật ẩn thân mặc dù không cao cấp, nhưng Tư Lăng cho rằng đó

là do tu vi của hắn ta hiện giờ có hạn, cho nên mới không cách nào tránh thoát sự tra xét của thần thức -- thần thức Tư Lăng còn cường đại hơn

so với tu sĩ Kim Đan kỳ, nền tảng hồn lực của bản thân có thể so với

linh lực của tu sĩ Kim Đan kỳ, nên Tư Lăng mới có thể lặng yên đi theo

sau lưng Triệu Thanh mà không làm cho hắn phát hiện -- bất quá chờ đến

lúc Triệu Thanh tu luyện đến Kim Đan kỳ, nói không chừng thuật ẩn thân

của hắn ta còn có thể tránh thoát cả thần thức của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Bắt đầu từ cái ngã ba thứ nhất, hai bên sơn động liền bắt đầu trở nên chật

hẹp, khó khăn cho phi hành, bắt buộc bọn hắn đều phải dùng hai chân cất

bước. Đi như vậy sau nửa ngày, họ gặp phải hai đoàn người đang đối đầu.

Tư Lăng cùng Triệu Thanh đồng thời trốn sang một bên quan sát. Hai phe đối lập là đệ tử phái Thanh Vũ cùng một tổ đội gồm vài tên tán tu. Nghe bọn họ nói chuyện có thể biết, là do mấy tên tán tu này mượn cớ khıêυ khí©h đệ tử phái Thanh Vũ, sau đó hai nhóm người liền đấu võ, trắng trợn gϊếŧ người cướp của.

Tư Lăng thấy không hứng thú, vốn định bỏ đi,

nhưng con yêu thú trên bả vai hắn không chịu, nó đang hưng phấn cào đầu

hắn nhìn say sưa. Tư Lăng bất đắc dĩ, chỉ có thể cùng cái vị rất thích

gây sự ở lại tiếp tục xem trò vui.

Nhưng mà, ngay khi đám tán tu

thành công gϊếŧ mấy tên đệ tử Thanh Vũ phái, thì Tư Lăng cảm giác trên

vai nhẹ đi, sau đó liền thấy Triệu Thanh vốn đang trốn một bên đột nhiên bay ra ngoài, trực tiếp nhào tới chỗ mấy tên tán tu, đồng thời thuật ẩn thân cũng thất bại, toàn bộ người liền như thế phơi bày ở trước mặt đám tán tu mới vừa gϊếŧ đệ tử phái Thanh Vũ.

Tán tu tuy rằng không

có môn phái ràng buộc, có vẻ rất tự do, nhưng có lợi thì cũng có hại;

không có môn phái che chở, có vẻ thế cô sức yếu. Vì lẽ đó trong những

tình huống bình thường, bọn tán tu tuyệt đối sẽ không đối đầu cùng những đệ tử danh môn đại phái. Coi như muốn đối đầu, cũng sẽ trực tiếp gϊếŧ

người, không để lại vết tích, tránh bị những người ở môn phái kia truy

sát. Vốn bọn hắn nghĩ không ai có thể biết rằng gần đây vừa xảy ra

chuyện gϊếŧ đệ tử phái Thanh Vũ cướp túi trữ vật, nào biết đột nhiên

thòi ra một tên, làm bọn hắn kinh hãi không thôi.

Mấy tên tán tu không nói hai lời, mỗi người cầm lấy pháp bảo liền bắt đầu gϊếŧ tới.

Triệu Thanh trong lòng ngầm kêu hỏng bét, càng làm cho hắn hoảng sợ chính là, hắn hoàn toàn không biết chính mình tại sao lại đột nhiên bay ra ngoài. Trong nháy mắt đó thân thể hắn căn bản không có cách nào khống chế,

khiến hắn muốn suy đoán rằng có người ám hại mình cũng cảm thấy không có khả năng. Trừ phi là một vị nào đó có tu vi cao cấp nấp ở trong bóng

tối chơi hắn? Nhưng mà tu sĩ cấp cao tự có cao ngạo của họ, căn bản

khinh thường để ý tới ân oán của bọn tu sĩ cấp thấp...

Triệu

Thanh nghĩ thế nào cũng không ra, Tư Lăng lại biết kẻ hãm hại hắn chính

là một con yêu thú quỷ dị. Hắn quay đầu liếc nhìn con yêu thú ngồi xổm ở trên bả vai đang hưng phấn đến kéo tóc mình, chỉ còn thiếu chút nữa gào to; hắn yên lặng mà đồng tình một cái với Triệu Thanh.

Bất quá

khiến Tư Lăng kinh ngạc chính là, tuy rằng Triệu Thanh chỉ là Trúc Cơ

trung kỳ, lại bị thương rất nặng, nhưng không hề bị mấy tán tu vây gϊếŧ. Cuối cùng, mắt thấy không địch lại, hắn ta liền lấy ra một cái gương

đồng, chiếu hướng trên người những tu sĩ kia một cái, rồi bỗng giống như Kính Chiếu Yêu vậy, những tán tu đó kêu thảm một tiếng, ngã trên mặt

đất, lăn lộn không ngừng, mất đi lý trí. Triệu Thanh nhân cơ hội đó liền gϊếŧ chết mấy tên tán tu cùng là Trúc Cơ kỳ kia, ra tay lưu loát tàn

nhẫn.

Chiếc gương này không giống bình thường.

Tư Lăng

thầm nghĩ, lòng sinh ra phòng bị đối với nó. Hắn quyết định, nếu như sau này mình có đối đầu với tên Triệu Thanh này, tuyệt đối không thể để cho tấm gương kia chiếu đến.

Giải quyết xong kẻ địch, Triệu Thanh

lấy hết Túi trữ vật của những tán tu kia, rồi hủy thi diệt tích, sau đó

vết thương cũng không trị liệu liền vội vàng rời đi, chỉ lo lại nảy sinh biến cố gì.

Tư Lăng cũng vội vã theo sát.

Dọc theo đường

đi, lại gặp phải rất nhiều tu sĩ đồng dạng đến tìm kiếm Yêu Liên. Mỗi

khi gặp phải tu sĩ cấp cao đang chiến đấu hoặc là kết đội ngũ đi qua

thì, Triệu Thanh rõ ràng cảm thấy mình ẩn nấp rất khá, nhưng cuối cùng

cứ không hiểu tại sao lại đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, hiệu quả ẩn

thân trực tiếp thất bại, đương nhiên lại tạo nên địch ý với những người

kia, cuối cùng đánh không lại thì chỉ có thể sầu não mà bị người ta đuổi gϊếŧ.

Nếu như còn cho rằng những chuyện này đều là trùng hợp, Triệu Thanh cảm giác mình chính là cái chày gỗ.

Trong khi người khác đang đuổi gϊếŧ kẻ vô tội Triệu Thanh, Tư Lăng cũng dưới

sự yêu cầu của yêu thú mà đuổi theo ở phía sau bọn họ, sau đó thuận tiện kiếm lợi -- trong khi Triệu Thanh gϊếŧ và bị đuổi gϊếŧ, căn bản không

có thời gian lấy túi trữ vật của người chết, nên luôn đi theo ở phía sau - Tư Lăng không khách khí làm giúp. Mặc dù là của rơi, nhưng cũng coi

như là một chút của cải may mắn.

Vì vậy, dưới ảnh hưởng của con

yêu thú nham hiểm, Tư Lăng rất thành công bước lên con đường chuyên môn

đi theo sau người đang đuổi gϊếŧ để kiếm lợi.