Chương 22: Tin nhắn

Cuộc gặp gỡ của hai người kết thúc với sự nhượng bộ của Atobe Keigo.

Nói cho cùng, công tử Atobe cũng chỉ muốn xác nhận tình trạng sinh hoạt gần đây của Tokawa Ryo. Bởi vì rõ ràng Tokawa Ryo có chính kiến của riêng mình, nên cậu ta cũng không muốn can thiệp quá nhiều.

Tuy nhiên, việc cần thiết phải gặp gỡ cậu chàng bóng chuyền kia vẫn được Atobe Keigo đưa vào lịch trình.

Nếu Tokawa Ryo có thể buông lỏng một chút thì càng thuận tiện hơn.

Sau khi lướt qua đề tài nhạy cảm về một người nào đó, bầu không khí lập tức trở nên thoải mái hơn nhiều.

Hai người trao đổi một lúc về kế hoạch sinh hoạt sau này của Tokawa Ryo. Atobe Keigo còn giải thích cho Tokawa Ryo về tình hình gần đây của Mikage Reo.

Gã đó không biết đột nhiên nổi hứng gì mà tạm dừng việc học, chạy theo gia đình Mikage đi tìm huấn luyện viên bóng đá để học đá bóng.

Atobe Keigo ước chừng, với lượng bài vở tích tụ cùng công việc bên công ty, khi Mikage Reo quay trở lại từ sân cỏ xanh sẽ không mấy dễ chịu, dù sao phía sau còn một đống bài tập và kỳ thi đang chờ.

Tuy nhiên, nhìn vẻ hào hứng lúc Mikage Reo nói chuyện khi nãy, chuyện nhỏ này hoàn toàn không làm khó được cậu ta.

Làm sao cân bằng thời gian cá nhân và công việc sẽ là một môn học bắt buộc suốt đời đối với những người như họ.

Huống hồ, gia đình Mikage cũng không quá nghiêm khắc trong việc kiểm soát Mikage Reo.

Hoàn cảnh của Mikage Reo khá giống với Tokawa Ryo, độc lập quá lâu khiến người lớn dễ dàng buông tay, để mặc họ làm điều mình muốn, thậm chí nhiều lúc chẳng hỏi han gì nhiều.

Mà tính kiêu ngạo ẩn sâu trong cốt cách cũng khiến họ rất mâu thuẫn khi có người ngoài can thiệp, dù là vì lo lắng cho họ.

Atobe Keigo một mình đối mặt với hai đứa trẻ ngổ ngáo, đã thành thạo nắm bắt kỹ năng vuốt ve theo chiều lông, luôn sẵn sàng dọn dẹp hậu quả cho hai tên nhóc không biết trời cao đất dày.

"Hmm, tên đó trước đây chẳng hứng thú với bất cứ môn thể thao nào, không biết lần này sẽ kéo dài được mấy ngày." Atobe Keigo chẳng mấy tin tưởng vào sự hăng hái lần này của Mikage Reo, đối phương vốn nổi tiếng hay chán, quả thật là kẻ thích cái mới nới cái cũ nhất mà cậu ta từng gặp.

Tokawa Ryo trầm ngâm một lúc, không kìm được cảm thán: "Bóng đá à... Biết đâu cậu ấy sẽ thích thật lâu đấy?"

Giống như tennis đối với Atobe Keigo, bóng chuyền đối với Oikawa Toru, Mikage Reo rồi cũng sẽ bị bóng đá chinh phục, có lẽ đây là một định mệnh không thể tránh khỏi của những chàng trai yêu thể thao.

Và sau khi tiếp xúc với bóng đá, Reo cũng sẽ nhanh chóng gặp được người ảnh hưởng đến cả đời mình.

Ví dụ như Miffy to lớn cao 1m9.

Tokawa Ryo là người đầu tiên quen biết Nagi Seishiro - người bạn thân tương lai của Reo - trên mạng, rồi sau đó mới phát hiện hai người này quen nhau khi gặp mặt ngoài đời.

Reo để tránh bạn mình bị lừa, đã đi cùng tham gia buổi offline của hội những người chơi game.

Sau khi bị phát hiện có kỹ năng chơi game siêu đẳng, cậu được tiếp nhận một cách hoàn hảo, lại nhờ kỹ năng giao tiếp xuất sắc mà trở nên được hoan nghênh hơn cả Nagi Seishiro - một thành viên chính thức.

Nghe nói hai người còn cãi nhau một trận vì chuyện nhỏ của hội những người có cùng sở thích.

Ừm, đây là chuyện về sau.

Atobe Keigo rõ ràng không mấy tin tưởng vào phỏng đoán của Tokawa Ryo, nhưng cậu ta cũng không nói gì thêm, vẫn giữ thái độ bao dung thường ngày đối với hai người nhỏ tuổi hơn mình.

Trò chuyện một lúc, Atobe Keigo chuẩn bị dẫn đám đồng đội ồn ào rời đi. Akutagawa Jiro vừa nói xong một câu châm chọc đã ngủ thϊếp đi, Kabaji Munehiro đành phải vác cậu ta lên vai mang đi.

Dù bị xóc nảy như vậy, đối phương vẫn chẳng có dấu hiệu tỉnh giấc.

Tokawa Ryo nhìn cảnh tượng ấy đã đủ, vừa thân thiết vừa ghen tị với chất lượng giấc ngủ tuyệt vời của đối phương.

Trước khi chia tay ở cửa khách sạn, Atobe Keigo đưa tay xoa rối mái tóc xoăn trắng tự nhiên của Tokawa Ryo.

"Ryo à, đừng lo lắng gì cả. Chỉ cần là điều em muốn làm, anh đều sẽ ủng hộ."

Còn về những yếu tố khác có thể ảnh hưởng đến sự bất an của Tokawa Ryo, Atobe Keigo sẽ lần lượt loại bỏ chúng vì em trai mình.

Atobe Keigo không thể đảm bảo thay cho người khác, nhưng ít ra bản thân cậu ta có thể tin tưởng điều này.

Tokawa Ryo che lại mái tóc bị xoa rối, nói: "Đừng coi em là trẻ con nữa, em đã là người lớn trưởng thành rồi."

"Ồ? Được thôi, ngài Tokawa. Nhớ về nhà thăm ông bà ngoại nhé." Atobe Keigo đáp lại chiếu lệ.

Cậu ta xoay người gọi các thành viên đội mình, chỉ tay về phía Oshitari Yushi, nói: "Yushi, dẫn họ đi cùng xe."

"Hả?? Không phải chứ, cậu nghiêm túc đấy à?" Oshitari Yushi suýt nữa làm rơi kính.

Atobe Keigo nhướng mày, vẻ mặt "Tôi có vẻ đang đùa sao".

Cậu thiếu gia họ Atobe dẫn Kabaji Munehiro lên xe, trông có vẻ chẳng hề động lòng.

Còn Akutagawa Jiro đã ngủ gật từ lúc nào đã được Kabaji Munehiro khiêng vào xe, tiếng ngáy vang suốt cả quãng đường.

Mukahi Gakuto lập tức giậm chân: "Này này —— tại sao Jiro lại được ngồi xe chứ!?"

Oshitari Yushi đẩy gọng kính, "Cậu không thể mong chờ cậu ta vừa ngủ vừa chạy bộ được. Ăn nhiều bánh trà chiều rồi, cũng phải tiêu hao chút chứ."

Shishido Ryou "chậc" một tiếng, cậu thiếu niên tóc nâu chẳng ăn gì cả kéo vành mũ xuống, dẫn đầu khởi động tại chỗ.

Chiếc Lincoln dài ngoằng nổ máy trước mặt mọi người, khởi hành với tốc độ rất chậm, các thành viên câu lạc bộ tennis chậm rãi theo sau.

Tokawa Ryo đứng tại chỗ vẫy tay tạm biệt.

Tuy nhiên, chỉ cần nhìn việc Atobe Keigo đồng ý dọn dẹp bàn trà chiều, có lẽ đối phương sẽ không nhẫn tâm đến mức để đám thiếu niên này chạy bộ về tận Tokyo.

Khi thể lực đạt đến giới hạn rồi mới cho lên xe, cũng coi như là một phương pháp rèn luyện hiệu quả.

Tokawa Ryo nhìn bóng dáng đám người, thở dài một hơi.

Một cửa ải khó khăn tạm thời đã qua.

Tokawa Ryo trở về phòng khách sạn, gọi một phần cơm trưa để ăn một mình.

Sau khi ăn xong, cậu lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Oikawa Toru.

【 Xin lỗi Toru, lúc đi vội quá em quên mất là đang mặc đồ thể dục của anh. Em sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh sau. 】

Tokawa Ryo không cởϊ áσ khoác thể dục của Oikawa Toru ra, mà còn quấn mình vào trong đó, lăn hai vòng trên chiếc giường lớn mềm mại.

Gương mặt cậu hơi ửng đỏ, việc mặc đồ thể dục hoàn toàn không phải vì quên, mà là cố ý.

Không biết Oikawa Toru có nhận ra điều này không.

Tokawa Ryo nằm trên giường, lòng thấp thỏm nghĩ, tin nhắn của Oikawa Toru trả lời rất nhanh, điện thoại Tokawa Ryo rung lên hai cái.

【 Không sao đâu, khi nào rảnh thì liên hệ anh, anh sẽ qua lấy. 】

【 Ryo này, sau này em có kế hoạch gì không? Lúc trước ở nước E có tập luyện thể lực không? Tối nay muốn chạy bộ cùng nhau không? 】

Tokawa Ryo cân nhắc một lát, chậm rãi gõ chữ: 【 Hoạt động của câu lạc bộ anh kết thúc rồi à? Thế không tính là một dạng huấn luyện bổ sung sao? 】

Oikawa Toru trả lời rất nhanh: 【 Hừm hừm ~ Lần này anh đã có chuẩn bị trước rồi, hơn nữa lượng vận động chạy bộ cũng không phải gánh nặng gì đâu. 】

Tokawa Ryo nhăn mày suy nghĩ.

Nếu trong tay có cánh hoa hồng, có lẽ cậu sẽ vừa bứt từng cánh vừa lẩm bẩm: "Đồng ý, không đồng ý..."

Cùng Oikawa Toru tập luyện thể lực, đối với cậu thật sự rất hấp dẫn, giống như trạng thái sinh hoạt trước đây, khi Oikawa Toru tập luyện, cậu sẽ đi cùng làm bài tập hàng ngày.

Khác với trước đây là, khi còn là bác sĩ vật lý trị liệu chuyên nghiệp, Tokawa chỉ cần đứng bên cạnh ghi chép thời gian luyện tập cho Oikawa Toru, còn bây giờ là vận động viên bóng chuyền Tokawa Ryo lại phải cùng tập luyện.

Nhưng cậu rất hiểu rõ thể lực hiện tại của mình, sợ rằng chạy được nửa đường đã phải nằm bẹp dưới đất.

Hơn nữa bộ dáng thở hổn hển sắp mệt chết đó, sao có thể không biết xấu hổ để người trong lòng nhìn thấy chứ?

Vị Tokawa tiên sinh luôn đeo ba lô nặng trịch cho thần tượng cảm thấy không ổn.

Oikawa Toru không hiểu điều này thì thôi, nếu bản thân Tokawa Ryo không thắng nổi cám dỗ mà đồng ý, cậu thật sự sẽ khinh thường chính mình.

Tokawa Ryo nhìn chằm chằm vào khung chat trên màn hình điện thoại, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

Ừm, từ chối khéo thôi, đợi khi thể lực của mình đã được rèn luyện đúng mức, rồi mới tự tin cùng Oikawa Toru chạy bộ.

Tokawa Ryo cầm lấy điện thoại.

Tokawa Ryo bắt đầu gõ chữ.

Tokawa Ryo gửi tin nhắn đi.

【 Có thể là có thể... Nhưng em có lẽ sẽ không theo kịp tốc độ của Toru. 】 Tokawa Ryo nhìn tin nhắn mình vừa gửi đi trên màn hình, vẻ mặt đờ đẫn. Trong vòng ba giây, cậu quét sạch ký ức về việc đánh chữ vừa rồi, hoàn toàn không nhớ nổi lúc ấy mình đang nghĩ gì khi gõ những dòng chữ đó, chắc là bị cái gì đó làm mờ mắt rồi. Tokawa Ryo ôm mặt ném điện thoại đi. Là cái điện thoại tự động gõ chữ trước, chẳng liên quan gì đến cậu cả. Cậu chỉ là một công cụ đáng thương để gánh tội thôi. Tokawa Ryo lật người, vùi mặt vào chăn, tư thế quyết liệt ấy trông như muốn dùng cách này để tự làm mình ngạt thở đến chết.

Oikawa Toru không biết Tokawa Ryo đã trải qua quá trình tâm lý giằng xé như thế nào, nhận được câu trả lời khẳng định anh rõ ràng rất vui vẻ. 【 Không sao đâu, coi như là rèn luyện thân thể đơn thuần thôi, anh sẽ kiểm soát tốt tốc độ. 】 【 Còn nữa, nếu là huấn luyện hàng ngày khác, anh biết ở Miyagi có một câu lạc bộ bóng chuyền không tồi, sân bóng mở cửa miễn phí, mỗi ngày có khá nhiều người đến chơi bóng, Ryo có thể đến đó tập luyện. 】 【 Địa chỉ: xxxxxxxxxx】

Tokawa Ryo bị âm thanh thông báo tin nhắn đánh thức, cậu giật giật ngón tay, đột ngột ngẩng đầu lên như xác chết sống lại vậy. Mặt cậu đỏ bừng vì bị ngạt, tóc dính bết vào má và làn da ẩm ướt mồ hôi, khẽ hé mắt, thấy được tin nhắn của Oikawa Toru. Tokawa Ryo thành công tự thuyết phục mình bằng lý do vớ vẩn "Điện thoại tự gõ chữ", vẻ mặt cậu dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu gõ chữ trả lời Oikawa Toru.

Trong khi đó, sau khi gửi hai tin nhắn kia, điện thoại của Oikawa Toru im lặng một lúc, rồi một tin nhắn mới chậm rãi hiện lên. 【 Có suy nghĩ đến việc nhập học trường trung học Kitagawa Daiichi ngay bây giờ không? 】 Tin nhắn này vừa gửi đi chưa đầy hai giây, Tokawa Ryo chỉ kịp mơ hồ đọc nội dung, thì đã bị Oikawa Toru nhanh chóng thu hồi.

Tokawa Ryo như thể nhìn thấu qua những lời này, hiểu được ý nghĩ mà Oikawa Toru muốn nói nhưng không dám nói ra. "Có nghĩ đến việc ngay bây giờ trở thành đồng đội của anh, mỗi ngày cùng nhau luyện tập không?"

Tokawa Ryo suy nghĩ một lúc rồi để tâm trí bay đi, khi ánh mắt lại tập trung vào màn hình, không biết từ lúc nào trong khung chat đã được gõ ra một câu: "Em sẽ đi tìm hiểu một chút về quy định liên quan của Kitagawa Daiichi." Tokawa Ryo: "...???" Cậu nghĩ mãi cũng không ra, vội vàng kìm nén ý định nhấn nút gửi đi. Cậu không ngừng tự trách mình trong lòng. Tokawa tiên sinh à, anh thật là không biết kiềm chế gì cả.

Tokawa Ryo ném điện thoại xuống, đi vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh, cuối cùng cũng làm dịu đi sự nóng bừng trên mặt. Cuối cùng Tokawa Ryo xóa đi tin nhắn trong khung chat, gửi đi một câu như sau: 【 Em nhớ rồi, ngày mai em sẽ về câu lạc bộ bóng chuyền xem thử, còn về chạy bộ, hay là qua hai ngày nữa mới bắt đầu nhé? Anh vừa huấn luyện thêm quá sức, cần nghỉ ngơi một thời gian đã. 】

Tokawa Ryo cảm thấy mình tạm thời không thể gặp mặt Oikawa Toru, đã đến lúc tách ra một thời gian để rèn luyện khả năng tự chủ của bản thân. Trước khi Tokawa Ryo trở thành một tay chơi bóng chuyền đảm đương một vai trò, cậu vẫn quyết định từ bỏ ý định rút ngắn khoảng cách với Oikawa Toru. Nếu không, chỉ trong nửa ngày, Tokawa tiên sinh sẽ tự bán đứng mình mất.

Cùng lúc đó, tại phòng ngủ nhà Oikawa. Oikawa Toru tai đỏ bừng, ôm mặt lẩm bẩm: "Ôi, vô tình gửi câu nói đó đi mất, may là Ryo-kun không để ý..."