Chương 12

Cũng may Phó Thanh Thanh không hỏi ta nữa mà đồng ý ngay, nói rằng dù ta có làm gì thì cũng sẽ giúp đỡ.

“Cho dù ngươi thực sự nhờ ta đi cướp rể, ta cũng sẽ làm.” Nàng nháy mắt trêu chọc.

"Hiện tại ta không thích Thái tử, về sau đừng trêu chọc ta chuyện này."

"A? Tại sao? Không phải ngươi nói trừ phi là Thái tử sẽ không gả sao? Nước trong não ngươi từ khi nào mà cạn sạch vậy?"

“Não ngươi mới ngập nước.” Ta đưa tay vỗ nhẹ đầu nàng, đe dọa: “Chuyện này ngươi phải ngậm miệng lại.”

Phó Thanh Thanh lên mặt với ta, đưa tay lấy một miếng bánh hoa quế nhét vào miệng, vừa ăn vừa lẩm bẩm nói: “Ta biết, ta biết, ta không phải con nít, phải nghiêm khắc với miệng của ta. Nhân tiện, ngươi không thích Thái tử nữa, bây giờ ngươi thích ai, có nên xem xét Ca ca ta không?"

“Vẫn chưa hết hy vọng? Ngươi còn muốn ta làm tẩu tẩu của ngươi à?"

Nàng nghiêng cái đầu tròn đáng yêu của mình, gật đầu như lạch cạch: “Ừ.”

“Cút, Ngươi muốn ta làm tẩu tẩu của ngươi, nhưng ta chưa muốn ngươi làm muội muội của ta.”

"Hừ, đồ vô ơn này, năm đó ca ca của ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi còn không biết lấy thân báo đáp à?"

"Ta còn cứu mạng ngươi, sao ngươi nháy mắt đã vào cung thành thê thϊếp rồi?"

"Hừ, ngươi không phải nam nhân, ta gả cho ngươi, ta sẽ thành góa phụ."

“Trong mắt ta, Ca ca ngươi vẫn chưa phải là nam nhân, nếu ta làm tẩu tẩu ngươi, thì sẽ có hại cho cả hai chúng ta.”

"Đó là do ngươi quá mạnh mẽ, ngươi mới nghĩ ca ca ta không phải là nam nhân, ca ca ta rất lợi hại phải không?"

Phó Thanh Thanh là Tiểu muội của ca ca nàng, tất nhiên nàng ngưỡng mộ ta hơn ca ca, dù sao ta đã cứu mạng nàng khi nàng còn nhỏ.

Bây giờ ta cũng muốn cố gắng hết sức để cứu lấy mạng sống của nhà nàng ta, cũng như báo đáp lòng tốt của ta, dù sao thì ca ca nàng cũng đã cứu mạng ta…

Việc này diễn ra suôn sẻ hơn ta mong đợi.

Ta đã đánh giá thấp năng lực của Phó Thanh Thanh trong cung, cho rằng nàng ở trong cung cũng giống như ở nhà, chỉ biết ăn uống vui chơi, không ngờ chỉ trong một năm ở trong cung, mối quan hệ và trí tuệ của nàng đã trưởng thành rất nhiều.

Nhưng đồng thời ta cũng cảm thấy hơi tiếc cho nàng.

Tiểu cô nương ngày xưa phải được dìu đến tận xe ngựa, tiểu cô nương trước khi vào nhà xí phải có người dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, hôm nay theo ta từ nhà xí bẩn nhất, trèo lên hòn non bộ, rồi từ cửa sổ trèo vào lãnh cung.

Sao ta có thể có được một cộng sự tốt như vậy?

"Phó Thanh Thanh..." Lời cảm ơn, những lời sến sẩm còn chưa nói ra khỏi miệng, Phó Thanh Thanh đột nhiên chỉ vào ta cười lớn: "Hahahaha, Tống Tiểu Miêu, bây giờ ngươi giống hệt như một con mèo hoang vừa mới chui ra khỏi thùng rác vậy, mặt bẩn quá.”

"Ngươi còn nói ta, nhưng ngươi không giống ta, ngươi chẳng những bẩn, còn hôi thối."

"A, thật hôi quá, ta sắp nôn rồi!" Nàng hôn tay áo, cuối cùng đi thẳng vào phòng trong để nha hoàn chuẩn bị nước tắm rửa.

Đồng thời, nàng không quên lớn tiếng hét với ta: “Tống Tiểu Miêu, ngươi mau tắm rửa đi, ngươi cũng hôi quá.”

"Đến đây."

Bể tắm rất rộng, ta và Phó Thanh Thanh cùng nhau tắm trong bể, giống như khi còn nhỏ, gội đầu, tắm rửa, kỳ lưng cho nhau, thậm chí còn nghịch nước té nhau.

Sẽ tuyệt vời biết bao nếu ta thực sự có thể quay trở lại tuổi thơ của mình.

Ta ngủ lại ở trong Cung của Phó Thanh Thanh một đêm, nhờ Ngọc nhi cải trang đến gặp Cố Yến Huân, nói cho huynh ấy biết những chuyện ta biết ngày hôm nay và đưa cả bằng chứng minh oan của tiên hoàng hậu cho huynh ấy.

Chuyện này ta không thể lộ mặt, Phó Thanh Thanh đương nhiên cũng không thể lộ mặt, cho nên người thích hợp nhất chính là Cố Yến Huân.

Ta rất lo lắng cho sức khỏe của huynh ấy, vì thế cho đến hôm sau biết tin huynh ấy sẽ đích thân vào cung, ta mới xuất cung về nhà.

Ngày mai Tống Lăng xuất giá, ta không nên ở trong cung quá lâu.

Ta vừa đi, mẹ đã trách ta: “Con bé này, lúc nào đi gặp Thanh Thanh thì chẳng được, cứ phải tối hôm qua đi, ngày mai muội muội thành thân rồi, sao con không quan tâm gì vậy? "

"Con rất quan tâm mà, cho nên hôm nay con không vào cung tìm Thanh Thanh đó?"

"Con..." Mẹ ta bị ta chọc tức không nói nên lời.

Ta lưỡng lự một lúc rồi liền dỗ mẹ nói: “Được rồi mẹ ơi, có phải gả đến ở nước khác đâu, phủ Thái tử cách đây không xa, lúc nào cũng có thể về thăm mẹ mà, hơn nữa con vẫn đang ở nhà, vẫn có thể ở bên mẹ mà." .

Hiện tại ta có chút lo lắng, nếu ngày mai Tống Lăng xảy ra chuyện gì, cha mẹ ta sẽ đau lòng lắm…

Hay là tìm cơ hội để nói cho họ biết bộ mặt thật của Tống Lăng?

Nhưng nói với họ, liệu họ có tin điều đó không?

Với tính tình của cha mẹ ta, nếu biết kiếp trước ta thê thảm như vậy, chắc chắn họ sẽ càng đau lòng hơn, nhưng nếu họ không tin Tống Lăng là kẻ lòng dạ rắn rết, nhất định sẽ trách ta....

Và cho dù họ thực sự biết Tống Lăng ác độc như vậy, chắc chắn họ cũng sẽ có tấm lòng của một người mẹ, người cha, cầu xin ta tha mạng cho nàng ta... Sau khi cân nhắc, ta quyết định vẫn chưa nói cho họ biết.

Giờ tuất ba khắc, ta nhận được tin từ trong cung.

Cố Yến Huân kịp thời chạy đến lãnh cung, cứu được Tiên hoàng hậu. Ta còn biết được một tin tàn nhẫn hơn... Hoàng đế đã sớm biết chuyện này không liên quan gì đến Tiên hoàng hậu, nhưng vẫn để Tiên hoàng hậu chịu trách nhiệm.

Về phần hoàng hậu hiện tại, sự việc này có thể không ảnh hưởng lớn đến bà ta. Ai biết hoàng đế không phải là con ruột của Thái hậu?

Nhưng có thể cứu được Tiên hoàng hậu, việc ta trùng sinh quay trở lại không phải là vô ích.

Đáng tiếc là bây giờ vẫn chưa nhìn thấy được khuôn mặt tức giận của hoàng hậu.