Chương 14

Một tháng sau khi Tống Lăng qua đời, cha ta lại bắt đầu lên triều.

Mẹ ta rất đau buồn trước cái ch.ết của Tống Lăng, bà không hề ốm đau nhưng lại lâm bệnh nặng.

Tin đồn lan truyền cả trong lẫn ngoài cung rằng Tống gia đau buồn mất đi đứa con gái thứ hai vì thái tử không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, từ đó luôn đứng về phía đối lập với thái tử.

À... ta là người đã tung tin đồn đó.

Nhưng cũng không thể coi là tin đồn được, cha ta thật sự không thích Thái tử như vậy, trước kia ông ấy vì nể mặt ta, cũng không chấp nhặt với Thái tử, cho rằng ta thích Thái tử, giờ đây trong triều, bất cứ ai thân cận với Thái tử, cha ta đều gây khó dễ.

Mẹ ta đêm đó nắm tay ta, đau buồn vì cái ch.ết của Tống Lăng, nhưng đồng thời cũng vui mừng vì người gả vào Phủ Thái tử không phải là ta.

Ta nắm tay mẹ nói với mẹ: “Mẹ, không phải mẹ luôn nói số trời đã định, sống ch.ết có mệnh, phú quý do trời sao? Đừng nghĩ nữa, bách tính thiên hạ đều đang chờ mẹ khỏi bệnh để chữa trị cho bọn họ, mỗi ngày bệnh nhân nhiều như vậy, sư huynh, huynh ấy sắp không lo được rồi."

Vì tay nghề y thuật cao siêu của mẹ ta mà y quán ngày nào cũng đông đúc. Rồi khoảnh khắc ta nắm tay mẹ, bỗng nhiên ta cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Mẹ ơi, con cảm thấy có gì đó không ổn ở mẹ..." Ta nắm lấy tay mẹ bắt mạch.

"Không sao đâu, chỉ là ta buồn quá, bị nhiễm phong hàn thôi."

“Không phải vậy!” Ta dùng sức nắm lấy tay mẹ, bắt mạch rồi kiên quyết nói: “Mẹ, mẹ bị trúng độc.”

Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ ta, một đại phu lại bị trúng độc.

Hơn nữa, chất độc trong loại độc này rất kỳ lạ, không phải loại độc rất hung hãn mà là loại độc rất nhẹ, càng để lâu càng nguy hiểm.

“Đừng nói với cha con…” Mẹ ta vừa dứt lời, cha ta mở cửa bước vào, nhìn mẹ ta với vẻ kinh ngạc.

Có vẻ như cha ta vừa nghe được cuộc trò chuyện của ta với mẹ.

Sửng sốt một lúc, ta nắm lấy tay cha thì phát hiện trong người cha cũng có độc.

“Cha không thấy có gì lạ à?” Ta hỏi cha mẹ.

Cha ta lắc đầu: “Không có gì bất thường cả.”

Mẹ ta trả lời: “Gần đây mẹ rất dễ mệt mỏi, lúc ở y quán,chưa làm xong việc ta đã muốn ngủ rồi, mẹ nghĩ là do mẹ đã già, sức yếu đi. Ngoài ra, gần đây còn có chuyện gì xảy ra với Lăng Lăng. .."

"Nói vậy nhưng ta cũng cảm thấy như vậy. Ta luôn cảm thấy mệt mỏi."

Cha mẹ, hai người hãy đợi con nhé.

Người có thể hạ độc cha mẹ ta cùng lúc,chắc chắn phải là người trong phủ, là người cực kỳ quen thuộc với họ. Ta bảo cha ngồi xuống rồi quay vào phòng lấy cây kim bạc, còn bưng bát nước tới.

"Yên nhi, con..." Mẹ ta rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hành động của ta.

Bà ấy dạy ta học y, nhưng từ nhỏ ta ham chơi, không coi trọng việc học nên luôn cho rằng ta là kẻ gà mờ, không ngờ rằng không những ta có thể phát hiện họ bị trúng độc, mà còn có thể sử dụng kim bạc một cách khéo léo như vậy.

Vào thời điểm này ở kiếp trước, ta quả thực là một kẻ gà mờ, nhưng sau này, để “chữa” đôi chân cho Cố Yến Huân, ta đã nài nỉ mẹ học y thuật như điên.

“Mẹ, đừng lo lắng, con có thể làm được.”

Suy đoán của ta là đúng, cha mẹ ta đều là những người trúng độc mãn tính, tiếp xúc với độc tố trong một thời gian dài, chúng tích tụ lại trong cơ thể.

Loại độc này không có thuốc giải, chỉ có người hạ độc mới biết thuốc giải.

Kiếp trước, cha mẹ ta bị giam vào thiên lao, ngay ngày thứ 2 đã ch.ết trong ngục, nghe nói họ đã tự sát vì sợ tội. Ta biết họ chắc chắn đã bị sát hại, ta cũng biết họ ch.ết vì bị trúng độc, nhưng ta không biết rằng loại độc này đã có trong cơ thể họ từ rất sớm.

Tống Lăng!

Âm mưu của nàng ta quá thâm độc!

Ta ném bát ra ngoài, đi thẳng vào bếp, tóm lấy nha hoàn có quan hệ tốt nhất với Tống Lăng.

Nha hoàn đó thường là người phục vụ đồ ăn nên có lẽ là người bỏ thuốc độc vào trong đồ ăn.

Nhưng điều kỳ lạ là, cha mẹ ta bị trúng độc, tại sao ta vẫn ổn? Ngoài ra, loại độc này thực sự không màu và không mùi?

Với những nghi hoặc này, ta dùng hình phạt nghiêm khắc với nha hoàn kia, cuối cùng cũng tìm được câu trả lời như mình nghĩ, quả thực là Tống Lăng đã ra lệnh cho nha hoàn đó hạ độc, nhưng không phải ở đồ ăn mà là ở rượu.

Mẹ ta là đại phu, nếu bỏ độc vào đồ ăn thì sẽ ít nhiều sẽ nhận ra, nhưng nếu bỏ độc vào rượu thì mùi rượu sẽ che lấp hoàn toàn mùi thuốc độc.

Ngoài ra, uống một ngụm rượu, về cơ bản sẽ không nhận ra điều đó.

Chẳng trách ta và Tống Lăng lại an toàn vì ta và nàng ta không uống rượu.

Khi nghe tin Tống Lăng nhờ nha hoàn hạ độc, cha mẹ ta chỉ còn trố mắt nhìn.

"Ngươi dám vu khống Lăng Lăng, ngươi có ý gì? Ai phái ngươi tới đây!" Cha ta không tin Tống Lăng có thể hạ độc mình, liền muốn dùng gậy đánh nha hoàn.

"Cha, xin đừng đánh muội ấy nữa, thật sự là Tống Lăng." Ta đi đến phòng Tống Lăng lục soát phòng nàng ta, tìm thấy dưới giường nàng ta một chiếc hộp nhỏ, trong đó có thư từ trao đổi của Thái tử,còn có một mảnh giấy hoảng loạn viết là: "Cha mẹ người không phải tử trận, mà bị hại bởi một kẻ có động cơ thầm kín... Đừng có nhận nhầm kẻ cắp thành cha mình."

Câu này nói rõ ràng với Tống Lăng rằng cha ta là "kẻ cắp".

Bởi vì ta đã ch.ết một lần, ta biết rất rõ thân phận thật sự của Tống Lăng, nhưng cha mẹ ta lại không biết, cho nên lúc này mức độ kinh ngạc của bọn họ cũng giống như khi ta bị Tống Lăng đâm mù tại Thiên Lao ở kiếp trước.

"Cha, mẹ, con sẽ tìm thuốc giải, khiến cha cảm thấy dễ chịu hơn." May mắn thay, chất độc này không phải là kịch độc có thể ch.ết ngay lập tức, với liều lượng độc hiện tại, có lẽ sẽ phải mấy năm thâm chí mấy chục năm nữa mới phát tác.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho cha mẹ ta, ta mặc quần áo nam ra khỏi thành, đi thẳng đến một ngôi nhà tranh đổ nát ở ngoại ô.

Ở đó, Tống Lăng, người bị mù một mắt, bị nhốt.

Đúng, nàng ta chưa ch.ết.

Kiếp trước nàng hại ta thảm như vậy, ta sao có thể để nàng ch.ết dễ dàng như vậy, ta muốn từ từ hành hạ nàng, khiến nàng sống còn không bằng ch.ết!

"Tống Lăng, ngươi đã hạ loại độc gì với cha mẹ? Thuốc giải đâu?"

Nghe ta nói, nàng ta ngẩng đầu cười nói: “Cuối cùng thì ngươi cũng phát hiện ra, nhưng đáng tiếc là đã muộn rồi. Ta đã hạ độc bọn họ hai năm, cho dù có thuốc giải…cũng không kịp nữa . Hahahahaha, Tống Yên, đứng nhìn cha mẹ ngươi ch.ết đi.”

"Tống Lăng! Ta cảm thấy ngươi quá thoải mái phải không?" Ta xua tay, người của ta lập tức lấy một cái kìm kề vào mặt Tống Lăng.

Nàng ta hét lên đau đớn, khóc lóc cầu xin, cầu xin ta thả nàng ta đi.

"Tỷ tỷ, chúng ta dù sao cũng là tỷ muội, xin hãy thả ta ra. Ta thật sự không có thuốc giải. Thuốc giải ở chỗ Thái tử..."

Ta nhắm mắt lại, không nhìn khuôn mặt thối nát của nàng ta, nói với những thuộc hạ: "Đừng để nàng ta ch.ết."

"Vâng."