Chương 3

6.

Người tới không ai khác chính là nương tử béo của Võ An Hầu.

Nàng ấy đúng là có nhiều phân lượng trên cơ thể, bước một bước, mặt đất rung chuyển đến ba lần.

Nàng ấy nắm lấy cằm Liễu Man Man:

"Tiện nhân, cầm tiền của ta rồi mà còn muốn bỏ chạy?"

Liễu Man Man khóc đến hoa lê đái vũ:

"Phu... phu nhân, có phải là có hiểu lầm gì hay không?"

“Ngươi lợi dụng lúc phu quân ta uống rượu say liền dụ dỗ hắn coi tiền như rác để giúp người chuộc thân, ngươi còn dám nói là có hiểu lầm!”

“Võ An Hầu hiện tại tình thế thế nào? Không có nhà mẹ đẻ ta chống lưng, đến muối hắn cũng không được ăn.”

Võ An Hầu đứng gần đó hổ thẹn che kín mặt.

R.ắm còn không dám thả chứ đừng nói đến can đảm cầu tình cho Liễu Man Man.

Liễu Man Man đã bị tát hơn chục cái, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ sưng thành đầu hèo.

Tiêu Dương nhìn mà không khỏi đau lòng, dùng toàn lực thoát khỏi sự trói buộc của đám người hầu Hầu phủ, lao tới bảo vệ Liễu Man Man.

Si tình quá đi. Ta nhìn mà muốn ói.

Nương tử béo bĩu môi, liếc mắt đánh giá hắn rồi phỉ nhổ nói:

“Hừ! Ngươi chính là tiểu bạch kiểm mà hồ ly tinh kia bao dưỡng?”

“Không phải!”

Tiêu Dương trước nay luôn mang tâm cao khí ngạo, không thể chịu đựng được việc bị người khác sỉ nhục.

Người hầu chạy đến bên nương tử béo, thì thầm vào tai nàng ấy:

“Đây là con nuôi của chủ xưởng rượu Chu gia.”

Nương tử béo nhìn như chợt nhận ra:

“Thì ra ngươi là tên khốn nạn ăn cây táo rào cây sung!”

“Chu gia mấy năm nay thăng trầm, chưa bao giờ quên cho ngươi ăn học.”

"Vậy mà ngươi không mảy may để tâm đến danh tiếng của Chu gia, quay mặt liền bỏ trốn theo một ả kỹ nữ. Hay cho một tên ngụy quân tử, đồ đạo đức giả.”

Xuất sắc, thật là một lời mắng đi vào lòng người.

Không uổng công ta gửi hai bình rượu ngon miễn phí đến Hầu phủ, còn tri kỉ kể cho Hầu phu nhân nghe chuyện Liễu Man Man lừa tiền bỏ trốn.

Giờ hãy còn sớm, trước hết hãy để cho đôi cẩu nam nữ này nếm thử dư vị của cái gọi là mượn đao giớt người.

7.

Một đêm tuyệt vời trôi qua.

Xuân Phong lâu không dám đắc tội Võ An Hầu nên liền trả lại tiền chuộc thân của Liễu Man Man.

Nương tử béo chưa hết hận, nàng ấy nhờ người giữ ả hồ ly tinh kia lại, dùng thân hình mập mạp của mình đè xuống.

Lần này, Liễu Man Man không chỉ bị sưng mặt mà còn bị gãy mất hai cái xương sườn, chỉ có thể an tĩnh nằm trên giường dưỡng thương.

Tiêu Dương vừa tức giận vừa đau lòng không thôi, hắn không muốn ngồi yên chờ chết, vậy nên mới sáng sớm đã chạy đến trướng phòng* ý định lấy năm nghìn lượng.

(* phòng kế toán)

Quản gia Lương thúc rất ngạc nhiên.

Mặc dù trước đây, ta vì Tiêu Dương mà tiêu không ít bạc để mời các danh sư về dạy học cho hắn, mua những chiếc bút, mực và giấy viết tốt nhất cho hắn, có lúc bận còn kêu hắn đến trướng phòng lấy bạc, nhưng đây là lần đầu tiên hắn lấy nhiều như vậy trong một lần.

Lương thúc không dám tự ý quyết định nên đến xưởng rượu báo lại.

Tiểu Viên mặt mày căng thẳng, sợ ta sẽ đồng ý.

Nhưng làm sao có thể, ta đã không còn là người vì Tiêu Dương mà lôi hết ngân khố ra nữa rồi.

Tiêu Dương nóng nảy đuổi theo ta.

“Quỳnh Chi, đưa bạc cho ta, ta thực sự cần gấp!”

Ta nhướn mày:

“Vậy nói ta nghe xem, bạc ngươi muốn dùng là cho vị danh sư đức cao trọng vọng, hay là cho cuốn sách một chữ đáng giá ngàn vàng nào?”

Hắn không nói nên lời trong giây lát.

Ta cố tình nói một cách buồn bã trước mặt người hầu của mình:

"Tiêu Dương, đừng tưởng rằng ta không biết đêm qua ngươi đã đi đâu. Nửa đêm nửa hôm, ngươi thu dọn hành lý rồi bỏ trốn cùng với ả kỹ nữ kia, ngươi không cảm thấy bản thân đã phụ lời dạy của phụ thân ta sao?”

Mặt hắn lập tức tái nhợt, cố tình nhấn mạnh:

“Đó là lỗi của ta khi đã không nói với ngươi về việc bỏ trốn, là ta không đúng!”

“Nhưng Man Man vô tội, nếu không có bạc chuộc thì nàng ấy chỉ có thể quay lại nơi dơ bẩn kia một lần nữa.”

Ta lạnh lùng nhìn hắn:

"Nếu ta vẫn không cho thì sao?"

Tiêu Dương nóng nảy.

"Chu Quỳnh Chi, ngươi sinh ra trong một gia đình giàu có, làm sao lại có thể có trái tim độc ác như vậy?"

Lúc này hắn còn chưa luyện tập tốt để trở thành tể tướng, nhưng đã vì nóng lòng muốn cứu người yêu mà buột miệng thốt ra những lời lẽ cay nghiệt. Mọi người có mặt đều cảm thấy ngứa răng, lòng lạnh buốt.