Chương 12: Phiên Ngoại

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến sinh nhật tuổi 18 của Diêu Tinh Nam.

Tôi dặn dò trợ lý mới tuyển đi lấy bánh kem đã đặt, sau đó tiếp tục vùi đầu làm việc.

Sau mười năm làm việc chăm chỉ, thiết bị phụ trợ gia đình của tôi đã có chỗ đứng vững chắc trên thị trường, cộng thêm việc một số căn nhà tôi mua cách đây vài năm không ngừng tăng giá, tài sản của tôi đã trở nên rất đáng kể.

Diêu Kế Lai đã chuyển đổi toàn bộ dây chuyền sản xuất của Nội y Lan thành dây chuyền sản xuất đồ lót cho phụ nữ trung niên và cao tuổi. Đồ lót này bán rất chạy, sau khi thương lượng với tôi, anh ấy đã cho Diêu Tinh Nam một số cổ phần, Tử Nghiên cũng đồng ý.

Nói tóm lại, Diêu Tinh Nam trước khi tròn 18 tuổi đã trở thành một phú bà nhỏ. Đáng quý nhất là, phú bà nhỏ này vẫn rất đáng yêu!

[Mẹ ơi con chuẩn bị tới nhà rồi. Mẹ có thể về sớm hơn được không, hôm nay con muốn ở bên mẹ nhiều hơn một chút.] – Diêu Tinh Nam gửi tin nhắn.

Tôi cười, trả lời một chữ “Được”.

Đến đón sinh nhật Tinh Nam tối nay, ngoài tôi và dì Triệu, gia đình ba người của Diêu Kế Lai thì còn có Lâm Thục Tĩnh, người vừa về nước sau công việc chụp ảnh quảng cáo ở nước ngoài, hai người còn lại là một cặp đôi ngày nào cũng dính lấy nhau, không thể chia cắt được.

Vì đã hứa với Diêu Tinh Nam sẽ về sớm nên ngay khi trợ lý trở về tôi liền kết thúc công việc, tiện thể cho mọi người trong công ty nghỉ ngơi, sau đó tan sở về nhà.

Vừa mở cửa nhà đã thấy cả phòng khách ngập tràn đồ trang trí sinh nhật, không khí vui vẻ.

Giữa phòng có một con búp bê quá khổ, tôi liếc nhìn, trầm trồ, con búp bê này rất được nha!

Quên nói, kiếp này Diêu Tinh Nam có một tài năng mới – Thiết kế búp bê! Mấy năm này con bé bắt đầu tự học thiết kế và làm búp bê, tôi không ngăn cản mà bày tỏ ủng hộ tuyệt đối! Ai mà biết được rằng con bé sẽ trở nên nổi tiếng dựa vào một con búp bê được làm theo hình dáng thời thơ ấu của nó chứ?!

Bà mẹ già này cảm thấy rất thanh thản.

Tôi bước vào phòng, đặt bánh kem xuống, nhìn một vòng quanh phòng: “Tinh Nam?”

Không ai đáp lời.

“Tinh Nam?”

Phòng của con bé, phòng quần áo, phòng chứa đồ, phòng tắm, tất cả các phòng tôi đều đã tìm qua, nhưng không có ai cả.

Không biết là chạy đi đâu rồi.

Không tìm thấy ai nên tôi dứt khoát ngồi xuống và nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Trong căn phòng im ắng, một bàn tay to lớn đột nhiên đặt lên vai tôi.

***

Tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý, cái con bé thối này ngày nào cũng trêu chọc tôi.

Thế là tôi nhanh chóng đặt tay đè lên bàn tay đó, đè vào cũng không sao cả, bàn tay này có phải tay người đâu!

Tôi sợ hãi bật dậy khỏi ghế sô pha, trước khi quay lại đã nghe thấy một loạt tiếng cười khúc khích.

Là Diêu Tinh Nam có sai đâu!

Con búp bê lúc nãy đặt giữa phòng khách, giờ đang lắc đầu cười sau ghế sô pha.

Tôi vừa tức vừa nói với con bé: “Con gái lớn rồi mà vẫn như trẻ con vậy.”

Con búp bê vụng về gỡ đầu ra, để lộ cái đầu nhỏ của Diêu Tinh Nam: “Mới 18 mà mẹ, không tính là lớn, con chuẩn bị sau này đều là 18 thôi. Mẹ ơi, mẹ có thể giúp con kéo cái khóa sau lưng không?”

Tôi giả vờ tức giận: “Không giúp! Tự mình nghĩ cách đi!”

Diêu Tinh Nam vụng về xoay cơ thể tròn trịa của con búp bê vòng qua ghế sô pha và lao về phía tôi: “Mẹ ơi ~ Cứu con với ~”

Con bé cố tình hét lên bằng một giọng lạ, vừa hét vừa túm lấy tay tôi lắc lắc, khiến tôi choáng váng, tôi chỉ đành giơ tay đầu hàng.

“Lúc này thì cần người giúp, vậy khi nãy con mặc vào như thế nào?”

“Dì Triệu giúp con mặc đó, con mặc xong thì dì ấy ra ngoài trốn rồi, mẹ vừa bước vào tiểu khu dì Triệu liền báo cáo cho con đó!”

“Hừ, hai người nội ứng ngoại hợp!”

“Đây không phải là vì cho mẹ một bất ngờ sao!”

Thay quần áo xong, Diêu Tinh Nam dung dăng dung dẻ ra đón dì Triệu. Dì Triệu hai năm nay đã lớn tuổi hơn, nhưng chúng tôi đã ở bên nhau lâu như vậy, tôi thực sự không muốn xa dì, may mà bây giờ Tinh Nam cũng lớn rồi, ít phải chăm sóc hơn, vì vậy chúng tôi tiếp tục như thế này luôn.

Tôi vào phòng thay quần áo, xoay người trước gương vài lần, cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Mở tủ trang sức, lấy ra vài chiếc vòng cổ, tôi thử một lúc lâu rồi mới quyết định được sẽ đeo chiếc nào. Mọi thứ đã xong, vừa định đóng tủ, khoé mắt tôi thoáng thấy có tia sáng.

Là một cái kẹp tóc.

Tôi cầm chiếc kẹp tóc lên, ngồi xuống và để mặc những suy nghĩ vẩn vơ.

Năm đó Tiểu Dục và Y Hợp hồi phục một cách thần kỳ, sau khi điều trị kịp thời thì không để lại di chứng gì, nghe nói lúc đó vì hai đứa nhỏ đang trong trạng thái hôn mê, hơn nữa được chúng tôi tìm thấy và cấp cứu kịp thời nên bọn nhỏ không hít nhiều khói. Ngược lại, tôi bị gãy chân, gần như cháy hết tóc, còn hít phải một lượng lớn khí CO trong ngôi nhà cháy, sau khi trở về tôi phải trải qua một thời gian dài hồi phục, may mà mặt tôi không bị thương gì.

Lâm Thục Tĩnh vội vã đến bệnh viện, nhìn thấy bộ dạng ma quái của tôi, không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ấy òa khóc lớn, không ai khuyên giải được; sau này cô ấy còn nói lúc đó bản thân đã đánh mất thể diện của một thần tượng, nhưng may thay trong bệnh viện không có fan của cô ấy.

Ngày đó Lý Thanh Yến lấy một cục đá to đánh Trương Niệm Chi bất tỉnh, sau khi Trương Niệm Chi tỉnh lại thì giả điên giả dại, nhưng bị công an nhìn thấu, trải qua hơn một năm xét xử, cuối cùng hắn cũng bị tống vào tù.

Tôi nhìn thấy ba mẹ của mình ngày trẻ, mặc dù không hiểu vì sao tôi nhìn thấy bọn họ thì bắt đầu lặng lẽ khóc, nhưng mẹ đã nhẹ nhàng nắm tay tôi như khi tôi còn nhỏ.

Lâm Thục Tĩnh không chết mà còn tiến vào làng giải trí, sau mười năm tích lũy, hiện tại cô đã là một nghệ sĩ nổi tiếng cả quốc tế, không thể coi thường thực lực của cô ấy.

Mẹ không bị bệnh, ba cũng không cần phải đưa bà ấy và Tiểu Dục bôn ba nhiều nơi nữa.

À đúng rồi, Tiểu Dục không đổi tên, bây giờ con bé vẫn là Triệu Tiểu Dục. Một điều khác với kiếp trước là, bắt đầu từ cấp ba con bé và Lý Y Hợp đã là người yêu, tình cảm tốt vô cùng.

Mỗi lần tôi nhìn thấy hai chúng nó đều không nhịn được mà cười.

Diêu Tinh Nam rất bất mãn với Lý Y Hợp vì thằng bé giành mất bạn thân của nó, con bé thường nói Tiểu Dục trọng sắc khinh bạn, nhưng không cản trở tới việc mỗi lần làm được búp bê mới sẽ đem đến cho Tiểu Dục đầu tiên.

Mọi thứ dường như đều đi đúng hướng…

***

Bên ngoài truyền đến một tràng tiếng động, tôi đứng dậy đi ra, người thì chưa thấy nhưng đã nghe thấy tiếng Diêu Tinh Nam hô to gọi nhỏ: “Anh! Cảm ơn quà của anh, đi mạnh khỏe, không tiễn!”

“Làm gì có ai như vậy chứ, anh còn chưa ăn được miếng bánh kem nào nữa!” – Chàng trai Lý Y Hợp 18 tuổi, mặc dù miệng đang phàn nàn nhưng trong mắt lại mang theo ý cười – “Với cả, quà em đang cầm là của Tiểu Dục tặng, quà của anh em còn chưa nhận, nếu em không cần thì anh đem đi nhé.”

“Bà đây không thèm, anh đi đi! Hừ!” – Diêu Tinh Nam kiêu ngạo ngẩng cao đầu, hoàn toàn không nhìn cậu ấy.

“Vậy thì anh đi đây, Tiểu Dục, chúng ta đi thôi!” – Lý Y Hợp nắm tay Tiểu Dục đi ra cửa.

Diêu Tinh Nam lúc này mới hoảng hốt, vội vàng nắm lấy bàn tay còn lại của Tiểu Dục: “Em sai rồi! Em sai rồi còn không được sao!”

“Ây da, anh ấy chỉ chọc cậu thôi.” – Tiểu Dục nói xong thì buông tay Lý Y Hợp, lấy ra một hộp quà nhỏ tinh xảo từ trong túi của thằng bé – “Nè, quà của anh ấy ở đây nè!”

“Có chuyện gì vậy, sao mấy người lại chặn ở cửa thế?” – Giọng một cậu thiếu niên khác vang lên, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn ra cửa, hóa ra là Diêu Tông Thịnh.

Diêu Tông Thịnh không còn là cậu bé mập mạp như trước nữa mà thoát khỏi vẻ mũm mĩm của con nít, lộ ra những góc cạnh và đường nét của một thiếu niên, thấy được một chút bóng dáng của Diêu Kế Lai.

“Ba đâu?” – Diêu Tinh Nam vừa hỏi vừa ngó ra ngoài tìm kiếm.

“Đang đỗ xe ở dưới lầu đó.” – Diêu Tông Thịnh vừa nói vừa đẩy mọi người vào phòng – “Đừng đứng ở cửa nữa, để dì Triệu vào trước.”

Sau khi vào phòng, Diêu Tông Thịnh chủ động đến ôm tôi: “Dì Tống.”

Thấy thằng bé ôm tôi, mấy đứa kia cũng không làm gì nữa mà từng đứa từng đứa nhào lên.

Mấy đứa thanh niên không nhẹ không nặng này, tôi gần như thở không ra hơi với bọn chúng.

Lâm Thục Tĩnh, Diêu Kế Lai và Lưu Tử Nghiên vào cùng một lúc. Mọi người đã đông đủ, cả căn phòng nhộn nhịp ồn ào.

Tiệc sinh nhật bắt đầu từ sự huyên náo này, cũng tiến hành trong sự náo nhiệt này.

Ăn uống xong, mấy người lớn chúng tôi ngồi trên ghế sofa trò chuyện, mấy đứa trẻ vào phòng trò chơi, chơi máy chơi game mới nhất của Diêu Tinh Nam.

Bốn người chúng tôi ngồi trò chuyện câu được câu mất.

Lưu Tử Nghiên thỉnh thoảng nói móc Diêu Kế Lai mấy câu, hóa ra lúc nãy hai người họ không phải vì đỗ xe mới trì hoãn thời gian, mà vì đến đây rồi Lưu Tử Nghiên mới phát hiện ra Diêu Tông Thịnh đã bỏ quên món quà sinh nhật mà cô đặc biệt chuẩn bị cho Tinh Nam ở nhà.

“Trước khi ra cửa rõ ràng em đã nói với anh rồi!” – Lưu Tử Nghiên bực bội.

“Được được được, anh sai rồi, lần sau em tặng con bé là được. Sang năm con bé vẫn đón sinh nhật mà.” – Diêu Kế Lai hiền hòa an ủi nói.

“Năm sau là 19 tuổi rồi! 19 tuổi với 18 tuổi có thể giống nhau sao?”

Hai người họ ngồi một bên lầm bầm, tôi nghe tai này lọt qua tai kia. Đột nhiên Lâm Thục Tĩnh ghé sát vào tai tôi hỏi: “Gần đây cô và bác sĩ Lý còn liên hệ không?”

Tôi gật đầu, không nói gì, lại rơi vào trầm tư.

Ba năm trước Lý Thanh Yến giao phó Lý Y Hợp cho tôi, tự mình ra nước ngoài. Cho đến thời điểm đó tôi mới biết, Lý Thanh Yến nhất quyết muốn ra nước ngoài vì khi còn trẻ anh ấy đã giao hẹn với ba mẹ của Lý Y Hợp rằng, trước 40 tuổi nhất định phải ra nước ngoài sống mấy năm, trải nghiệm một mặt khác của thế giới bên ngoài và xem cách mọi người sinh sống như thế nào.

Mặc dù đây là giai đoạn quan trọng để Lý Y Hợp vào trường cấp ba nhưng tất cả chúng tôi, bao gồm cả Lý Y Hợp, đều đồng ý với quyết định của anh ấy.

Tôi có chút lo lắng, nhưng không có tư cách để ngăn cản ước định của anh ấy với người đã khuất.

Cứ như vậy, Lý Thanh Yến cuối cùng vẫn một mình ra nước ngoài.

Cách một khoảng thời gian, tôi sẽ nhận được những tấm bưu thϊếp của anh ấy từ các nơi khác nhau. Rõ ràng truyền phát thông tin phát triển như vậy nhưng anh ấy dường như cố tình tránh giao tiếp với tôi.

Nếu đã như thế, việc gì phải thường xuyên gửi bưu thϊếp?

Các tấm bưu thϊếp đều là kiểu “Tôi đã đến xx, tất cả đều thuận lợi, không cần lo lắng.”

Nghĩ đến đây tôi đột nhiên nhận ra, cách lần nhận tấm bưu thϊếp gần nhất hình như đã rất lâu rồi, có chuyện gì xảy ra vậy?

Tâm trạng bỗng trở nên căng thẳng, chưa kịp giải thích với ba người kia thì tôi đã vội vàng đứng dậy đi về phòng ngủ.

Tôi mở ngăn kéo trên bàn cạnh giường và lấy ra một xấp bưu thϊếp, cái mới nhất cách đây cũng đã hai tháng rồi, chuyện gì đã xảy ra?

Sự lo lắng nhanh chóng quét qua cơ thể tôi, tôi cầm điện thoại lên, bấm số của Lý Thanh Yến không chút do dự.

Nhưng điện thoại lại biểu thị đối phương đã tắt máy.

Trái tim như chìm xuống đáy vực, tôi thất thần ngồi bên giường, nhất thời không biết phải làm gì.

Chuông cửa vang lên nhưng tôi lại không đứng dậy được, giống như bệnh cũ ở đầu gối lại tái phát.

Tôi nghe thấy Lâm Thục Tĩnh đi mở cửa, bên ngoài có người nói: “Bức thư này hình như bị nhân viên giao nhầm địa chỉ. Vừa nhìn thấy là nhà cô tôi liền nhanh chóng giao tới đây.”

“Cảm ơn anh.” – Lâm Thục Tĩnh cảm ơn và nói – “Ừm, đúng là ở đây. Vất vả cho anh rồi.”

Một lúc sau, Lâm Thục Tĩnh cầm một tấm bưu thϊếp bước vào: “Cái người này… thật không thể không nhắc đến. Nè!”

Nhận lấy bì thư, mắt tôi nhìn vào tên của Lý Thanh Yến ở phía trên, lúc này trái tim mới bình tĩnh hơn một chút. Lâm Thục Tĩnh bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Ngay lập tức cả căn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở và nhịp tim của tôi, còn có tiếng sột soạt của tờ giấy trên tay tôi.

***

Cẩm Du, em khỏe không?

Tháng trước anh bị một trận bệnh nặng, nằm ở bệnh viện hơn 10 ngày. Bây giờ cơ thể đã khỏe nhưng não thì lại hỏng rồi – giống như trẻ con vậy, anh trở nên rất nhớ nhà.

Anh không biết bản thân có được tính là có nhà hay không, nhưng mỗi khi nghĩ muốn về nhà, trong đầu anh lại xuất hiện hình bóng của em.

Tháng này anh đã đặt chân đến thành phố cuối cùng mà anh hằng mong ước. Mọi thứ ở đây đều rất đẹp. Khi còn trẻ, anh đã ao ước được định cư ở đây không biết bao nhiêu lần. Nếu được như vậy, mỗi ngày thức dậy mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, nhìn thấy núi non xa xa khi đứng giữa phố xá. Bây giờ anh đang sống trong một căn gác xép, như anh mong muốn, căn gác xép này đáp ứng được những tưởng tượng và mong ước thời thơ ấu của anh – yên tĩnh chờ đợi, ai cũng đừng tìm anh.

Nhưng bây giờ, khi viết những dòng này, anh lại hi vọng có người đến gõ cửa.

Ở đây ba năm, anh đã viết cho em tổng cộng 32 bức “Vật niệm”. Anh muốn thừa nhận, là anh cố ý viết như vậy, hi vọng trong lúc không cảm thấy phiền muộn, em thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ về anh.

Nửa tháng trước, anh nhận được tin La Thư Ngữ kết hôn. Khi nghe được tin này, cuối cùng anh cũng thấy nhẹ nhõm, còn có chút ghen tị. Cô ấy yêu quá lâu rồi, bảy năm! Cô ấy nói rằng cô ấy đã mất bảy năm để quyết định sẽ dành phần đời còn lại của mình cho anh ấy.

Anh ghen tị với sự quyết tâm của cô ấy, càng ghen tị hơn vì đã có người ở bên cô ấy đến hết cuộc đời.

Anh càng nghĩ lại càng nhớ đến việc em đã từng một mình đi hết chặng đường cuối cùng của cuộc đời. Lúc đó anh đã không đủ dũng khí để hỏi, em có cô đơn không?

Khi nghĩ rằng em lại phải tự mình đi tiếp cuộc đời này, anh càng có can đảm để trút bỏ nỗi sợ hãi cô đơn. Khi một mình đi trong núi rừng, một mình ẩn dưới thung lũng sâu, anh đều không ngừng nghĩ đến em. Trong thế giới rộng lớn và trống trải này, em đang bước đi một mình, và anh cũng chọn bước đi một mình, theo một nghĩa nào đó, chúng ta có được tính là một kiểu bạn đồng hành?

Tháng này, kết thúc cuộc hành trình, anh chuẩn bị về nước. Ước định với bạn bè, anh đã cố gắng hết sức để hoàn thành. Nửa đầu của cuộc đời anh không được tính là một trải nghiệm dễ chịu; nửa sau của cuộc đời, anh mong có được sự êm ấm và ổn định.

Đối với anh, cho dù tình cảm em dành cho anh là tình bạn hay là gì đi chăng nữa, đều rất đủ rồi.

Anh đã từng hỏi em, anh có thể làm gì được cho em?

Bây giờ, anh đã tìm thấy đáp án rồi.

“Đồng hành.”

***

(Toàn văn hoàn)