Chương 26: Vượt qua phó bản quan trọng nhất thôn 2

Edit_Beta: tramhuong3890

"Em muốn vào phó bản?"

Đối mặt sự hoang mang của Diệp Vân Khinh và Thẩm Nhiên, Tiêu Vũ Hiết dựa vào vách tường, hai tay ôm ngcj gật gật đầu: "Đúng vậy, phó bản 5 cấp, nhận ở chỗ trưởng thôn, gọi là: hành trình của chúng ta là biển sao mênh mông."

"Hóa ra là nhiệm vụ này." Nói lên cái tên kỳ quái của nhiệm vụ, hai người đều ngầm hiểu, hiển nhiên, họ cũng nhận dược nhiệm vụ này, chẳng qua tiến trình nhiệm vụ không nhanh nwh cô mà thôi: "nhiệm vụ này cần vượt qua phó bản sao?"

"Hoàn thành phó bản này có thể đả thông con đường của thôn." Tiêu Vũ Hiết nói: "Em đang tìm người trong thôn làm nhiệm vụ."

"Phó bản miêu tả cái gì?" Thẩm Nhiên hỏi cô.

Hành trình của chúng tôi là biển sao mênh mông: thôn Sa Mạc có thôn dân bị cảm nhiễm, bọn họ biến hành một quái vật đáng sợ, che con đường đi tới những thôn khác, tiêu diệt bọn họ!

Nội dung nhiệm vụ: Diệt trừ thôn dân 20, con trai trưởng thôn 1, con dâu trưởng thôn 1, phu nhân trưởng thôn 1.

Tuy là người có kiến thức rộng rãi như tv và Diệp Vân Khinh, nhìn đến nội dung miêu tả phó bản cũng trợn mắt há hốc mồm: "Nếu em vừa rồi không nói nhầm, nhiệm vụ này, hình như là trưởng thôn tuyên bố mà."

"Khó trách thôn Sa Mạc chỉ có một mình trưởng thôn, hóa ra là người nhà ông ta đều biến thành quái vật." Thẩm Nhiên dở khóc dở cười: "Trò chơi này có độc à."

Gϊếŧ chết 50 quái vật, 3 boss, phó bản này trong mắt bọn họ thì không phải quá khó, nhưng nhiệm vụ miêu tả khiến họ chú ý, bị cảm nhiễm, biến thành quái vật đáng sợ, chẳng lẽ điều này đang chỉ ra là trong hiện thực người bị cảm nhiễm ksv cũng sẽ biến thành quái vật sao?

"Zombie?" Diệp Vân Khinh rất nhanh liền nghĩ tới từ này: "Cũng không phải là không có khả năng này."

Thẩm Nhiên chợt nhớ tới nhiệm vụ đầu tiên, nữ sinh viên Chúc Tiểu Ngọc nhảy lầu không chết ngược lại bị ksv chiếm cứ hoàn toàn, trạng huống của cô ta lúc đó rất giống zombie trong phim, không có ý thức và cảm giác đau, bản tính phệ thực, có lẽ đây là phương hướng cuối cùng của ksv, đem ký chủ biến thành zombie chỉ có bản năng hành tẩu.

"Em và đồng đội đang có những kỹ năng gì?" Thẩm Nhiên đúng lúc ngừng nghĩ ngợi, anh rút ra quyển vở và bút từ túi áo, mở vở ra nói: "chúng ta thương lượng một chút phương án tác chiến."

Khi quyết định tham gia phó bản này, Tiêu Vũ Hiết đã bảo 4 người họ đi khu vực thỏ hoang tác chiến một chút xem thực lực và khả năng phối hợp của họ. Luôn là như thế này: Trương Thành đào hố làm bẫy đơn giản, Cao Toàn mở cảm giác tìm vị trí thỏ hoang, nói cho mọi người, Tiểu Ngũ đuổi thỏ hoang tới chỗ đặt bẫy, Tiểu Thất và Cao Toàn ôm cây đợi thỏ, bạn nhất thỏ hoang cuồng bạo tấn công thì có thể chặn lại.

Tiểu Ngũ có nhanh nhẹn 2, sức chịu đựng 2, thuộc tính của Tiểu Thất đều là 1, thể chất 0.7——0.6 đại biểu thể chất bình quân của nữ tính, đúng vậy, chỉ bằng hơn một nửa thể chất của nam. Trí số này sẽ tùy thân thể tố chất của từng người mà biến hóa, lúc ban đầu thể chất của Tiểu Thất cũng chỉ là 0,6, sau lại cùng mọi người bắt thỏ hoang nhiều rèn luyện thân thể, gia tăng 0.1. Nhìn về trị số thì Tiểu Thất cũng không thích hợp chiến đấu, tố chất thân thể của cô bé quá thấp.

Cao Toàn lực lượng 2, thể chất 2, Trương Thành trí lực 1.5, sức chịu đựng 2, cậu ta nói mình thường xuyên cưỡi ngựa, còn có bốn kỹ năng là òn có định giá, hù lừa, can thiệp cùng xem mặt đoán ý.

Đánh giá nghĩa là phân biệt gia strij vật phẩm, hù lừa kế hợp kỹ thuật diễn, lừa gạt, hoa ngôn xảo ngữ, khiến người khác hiểu lầm và qua loa lấy lệ, có thể khiến đối phương phân tâm, hoặc giả bộ vô tội – kỹ năng này khiến Tiêu Vũ Hiết có cảm giác quen quen (Anh Diệp đó). Can thiệp có thể đàm phán hữu hiệu và ảnh hướng tới người khác, nếu là bất hạnh bị người xấu bắt được, có thể thử thuyết phục đối phương chuộc tiền mà không phải trực tiếp đi tới đường hoàng tuyền. Xem mặt đoán ý có thể phát hiện tin tức ẩn hàm, để không bị lừa.

Nhìn đến những kỹ năng này, Thẩm Nhiên không kìm được mà nhìn Diệp Vân Khinh: "Những kỹ năng này, cậu hẳn là có không ít đi?"

Diệp Vân Khinh nhìn anh cười vô tội.

"Kẻ tên Trương Thành này hóa ra cũng là một nhân tài." Thấy cậu ta không nói lời nào, Thẩm Nhiên nhún vai bình luận: "Tuy rằng chiến lực kém một chút."

Hiện tại xem ra, trừ bỏ Tiểu Thất và Cao Toàn, hai người còn lại trong chiến đấu chỉ là kẻ kéo chân sau.

"Không thể yêu cầu quá nhiều." Thẩm Nhiên rót nước quất cho bản thân, an ủi nói: "Ít nhất bọn họ đều là người em có thể tin đi? Không đâm dao sau lưng người khác là được rồi, dù sao cũng là phó bản, tốt nhất nên tìm hiểu kỹ càng những người tham gia, Tiểu Thất và Tiểu Ngũ hai đứa bé không có nhiều tâm nhãn, chiến lực của Trương Thành yếu nên vẫn phải dựa vào mọi người, nhưng muốn đề phòng cậu ta đang đánh thì trốn chạy, còn Cao Toàn." Đầu ngocns tay anh chạm vào phần trí lực 1.5 nói: "Theo lời em, cậu ta có vóc dáng cao, bề ngoài hàm hậu, nhưng chỉ số thông minh lại vượt qua người bình thường..."

"Có lẽ cậu ta là giả heo ăn cọp cũng nên." Diệp Vân Khinh cười như có như không, thấy Tiêu Vũ Hiết có điều ngộ ra, đưa cho Thẩm Nhiên một cái cốc sạch: "Nước táo."

"Tự lực cánh sinh đi."

Diệp Vân Khinh dùng đôi mắt tủi thân nhìn Tiêu Vũ Hiết, cô trợn trắng mắt, chỉ phải đi tới giúp anh rót nước táo: "Được chưa"

"Cho em." Anh đẩy cho Tiêu Vũ Hiết, mi mắt cong cong: "Em thích uống nước táo nhất mà, đúng không?"

Thẩm Nhiên không nói hai lời đứng lên quay người liền đi: "Lại thả thính, Diệp Vân Khinh cậu có thể có cần chút mặt mũi hay không hả!"

"Mặt là gì? Tôi không có đâu!"

Giữa trận đấu khẩu ầm ĩ, Tiêu Vũ Hiết trở lại phòng mình, kiểm kê vật phẩm để chuẩn bị cho phó bản.

Tới thời gian ước định, mấy người chạm mặt tại không gian dị độ, đoàn người ở trong cát vàng tìm được nhà trưởng thôn, Tiêu Vũ Hiết cầm đầu đệ trình xin vào phó bản, trưởng thôn vuốt vuốt chòm râu hoa râm của mình, ánh mắt hiện lên lo lắng rõ ràng vì họ: "Các cháu xác định mở ra nhiệm vụ: hành chính của chúng tôi là biển sao mênh mông sao?"

"Xác định" Mọi người nhất trí trả lời.

Trưởng thôn gật gật đầu, vứt quyển trục cho họ, bạch quang bắn ra bốn phía, họ mất đi ý thức ngắn ngủi.

Khi Tiêu Vũ Hiết mở to mắt ra, cô kinh ngạc phát hiện mình đang ngồi trên xe bus, nhìn cánh tay mảnh khảnh của mình và tóc đen dài, theo bản năng ngồi ngay ngắn lại.

Nhiệm vụ phó bản thường đem chân thân người chơi đến phó bản hiện thực, nhưng cô vì tránh cho tóc dài ảnh hưởng chiến đấu, sớm đã cắt ngắn, dưới yêu cầu của cô, Tiểu Thất cũng cắt tóc ngắn bobo, cho nên cô không có khả năng có tóc dài, trừ phi cô không đến bằng chân thân mà là ý thức.

Đây không phải là bẫy người ta sao? Đây là phó bản chiến đấu mà! Đỏi thành phó bản như điêu tra, hộ tống còn được, dù sao thuộc tính vẫn vậy, nhưng phó bản chiến đấu thì ảnh hưởng quá lớn, vạn nhất cô bám vào người nào thấp hơn bản thân, dựa theo thói quen dĩ vãng nâng chân định đá trúng mặt, kết quả chỉ đến ngực thì xong rồi.

May mà cô kiểm tra đúng lúc trạng thái của mình, phát hiện trên người còn mang theo buff "trạng thái" tức ngụy trang: Bạn ngụy trang thành một sinh viên, khi tiến vào chiến đấu tự đọng giải trừ.

Nguyên lai là buff ngụy trang, Tiêu Vũ Hiết nhẹ thở phào, cái này đại biểu cô dùng là cơ thể mình, tóc dài này từ trò chơi ngụy trang ra, cô duỗi tay sờ sờ, có cảm giác vừa hư ảo vừa chân thật.

Xem ra đây không chỉ là phó bản chiến đấu, mà là phó bản chiến đấu có cốt truyện. Nếu không trò chơi sẽ không ngụy trang cô, thế này có nghĩ là mình phải đi theo tiết tấu câu chuyện rồi.

Nói vậy là vì, phó bản chiến đấu phần lớn đem người trong đội đặt ở cửa phó bản luôn, tỷ như phó bản vườn bách thú sẽ đặt người trong WC, lúc đi ra trực tiếp vào vườn bách thú chiến đấu, nhưng nếu là nó có cốt truyện sẽ trước tiên đi theo tiết tấu của truyện, phải nghe về trang thái phát triển vườn bách thú và lịch trình tâm lý các con vật... vân vân mới có thể chậm rãi đưa họ tới cửa vườn bách thú chiến đấu, thông thường phó bản có cốt truyện sẽ có độ khó khawnn thấp hơn phó bản thuần túy chiến đấu, bởi vì cốt truyện sẽ biểu hiện tin tức khắc chế boss, nhưng nếu không bắt được tin tức quan trọng, cũng có khả năng sẽ đoàn diệt.

"Hôm nay tôi muốn đưa mọi người đi tham quan một nơi là thôn Sa Mạc, còn có thể cưỡi lạc đà." Hướng dẫn viên ngoại quốc có nụ cười ấm áp nói tiếng phổ thông hơi trúc trắc: "chúng ta sẽ cưỡi lạc đà tới sa mạc Sahara, buối tới ở sa mạc ngắm sao, sáng ngày mai ngồi thuyền trở về."

Cô trộm nhìn lại phía sau, đúng là toàn người Hoa, xem ra đây là một đoàn lữ hành tổ chức tham quan sa mạc Sahara.

Hiện tại là đầu buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào rèm ô tô, cô dùng kênh đội ngũ liên hệ 4 người còn lại: "Tiểu Ngũ, Tiểu Thất, Trương Thành, Cao Toàn, các cậu ở đâu, báo vị trí của mình đi."

"Em ngồi ở hàng ghế thứ ba tận cùng bên trái." Tiểu Thất trả lời đầu tiên: "Dựa vào cửa sổ, bên cạnh em là một dì."

"Em ngồi sau Tiểu Thất." Trương Thành nói: "Bên cạnh em là một người đàn ông."

"Chính là tôi đó." Tiểu Ngũ nói tiếp: "Em ngồi ở bên phải hàng ghế thứ tư, bên cạnh Trương Thành."

"Em ở bên phải Tiểu Ngũ." Cao Toàn nói: "Cách lối đi."

Tiêu Vũ Hiết vừa lúc ngồi sau Tiểu Ngũ, vậy xem ra, năm người họ là ngồi cạnh nhau.

Hướng dẫn viên nói lên chuyện xưa của thôn Sa Mạc, bọn họ bắt nguồn từ một thành phố Ai Cập được gọi là Atlantis, theo lời hướng dẫn viên, thôn dân thôn Sa Mạc sống ở đó đã nhiều thế hệ, bọn họ không nhận sự giáo dục, không liên hôn bên ngoài, từ lúc sinh ra và chết đi đều ở tại khối đất này.

"Bọn họ dùng lông lạc đà làm thảm, thảm treo tường, rất xinh đẹp." Hướng dẫn viên đẩy mạnh tiêu thụ: "Có thể mua về làm trang sức, đây là nguồn thu của họ, cưỡi lạc đà, bán thảm treo tường, còn có tranh cát, họ dùng hạt cát nhỏ có màu sắc rực rỡ cất vào chai, từ bên ngoài chai tựa như sa mạc Sahara, họ còn làm chìa khóa sinh mệnh, điếu trụy, vòng cổ, đều là dùng gỗ ở sa mạc làm, rất có ý nghĩa."

Một phen nói khiến mọi người trên xe bus đều rục rịch trong lòng, sôi nổi từ túi móc ra tiền Ai Cập đếm xem mình có thể mua được những gì, dù sao tới đây một chuyến không dễ, có thẻ mua lễ vật kỷ niệm trở về tặng bạn bè người thân.

Có du khách hỏi ý nghĩa của chìa khóa sinh mệnh, hướng dẫn viên không cần nghĩ ngợi mà trả lời luôn: "Chìa khóa sinh mệnh là bùa hộ mệnh của người Ai Cập, họ tin tưởng có nó thì có thể hồi sinh xác ướp, trong tay cầm chìa khóa sinh mệnh, bích họa trong thần miều đều có chìa khóa sinh mệnh." Cô khoa tay múa chân thành hình một vòng tròn nối với một chữ đinh (丁): "Vĩnh hằng cùng luân hồi."

Nghe lời cô ấy nói trôi chảy hơn trước rất nhiều, có thể thấy được là từng nói rất nhiều lần.

Buổi chiều khoảng 2h, bọn họ thành công tới bên ngoài sa mạc, đổi thành xe việt dã hướng cát, bốn năm người một tổ, thành viên tiểu đội tự nhiên được phân đến 1 tổ, một người ngồi trên ghế phụ, bốn người khác ngồi ghế sau, hướng dẫn viên bảo họ nắm chặt đồ vật trong xe để cố định thân thể của mình rồi đóng cửa lại.

"Không nghĩ tới làm nhiệm vụ một lần lại có thể du lịch miễn phí." Tiểu Ngũ hưng phấn nói ở kênh đội ngũ: "Lãi lớn rồi."

Cái gọi là hướng cát là chỉ khi tài xế khởi động xe lên xuống cồn cát, cảm giác đó khá giống khi ngòi tàu lượn siêu tóc, mấy xe việt dã khởi động phần phật tới trước, nơi lốp xe đi qua kéo theo từng mảng sương cát.

Tiêu Vũ Hiết ngồi ở ghế phụ, tay phải nắm chặt, thỉnh thoảng ngó sang tài xế bên canh, anh ta đi vừa nhanh vừa vội, tiếng kinh hô ở sau lừng không ngừng vang lên.

Đáng tiêc Tiêu Vũ Hiết không hiểu ngôn ngữ Ai Cập, bằng không còn có thể hỏi anh ta về sự tình của thôn Sa Mạc.

Đi nửa giờ rồi xe xông lên môt cồn cát giữa đồi núi, bọn họ xuống dưới xe, bò lêи đỉиɦ cồn cát, gió lớn khiến tóc dài loạn vũ, cơ hồ có thể khiến người bay đi, khi cô lung tung đem tóc dán trên mặt kéo ra sau, trông thấy dưới cồn cát cách không xa có một thôn nhỏ lẳng lặng nằm giữa một mảnh đất bằng.

Nói vậy kia chính là thôn Sa Mạc trong hiện thực.

Chờ những du khách khác chụp ảnh xong, hướng dẫn viên tiếp đón họ đi xuống dưới, cát sa mạc rất nhỏ, mỗi dẫm một bước sẽ lưu lại một dấu chân thật sau, hạt cát không ngừng rớt vào giày, Tiêu Vũ Hiết đơn giản đem vớ và giày cởi ra, chân trần bước đi, cát nơi này và không cộm chân, cứ như vậy bước thấp bước cao đi xuống, ngồi trở lại xe, hướng về phía thôn.

Một khắc khi cô bước vào thôn, trò chơi nhắc nhở: Ngài đã vào thôn Sa Mạc.

[ Ngài đã nhận nhiệm vụ: Hành trình của chúng tôi là biển sao mênh mông. ]

[ Nội dung nhiệm vụ: Diệt trừ thôn dân *20, con trai trưởng thôn *1, con dâu trưởng thôn *1, phu nhân trưởng thôn *1. ]

Phòng ốc của thôn Sa Mạc và không gian dị độ tương tự nhau, mỗi phòng ở cách ba năm mét đều là bùn đất vàng ố tạo thành, bên ngoài phơi khô thực vật, nghe nói vì chống gió, gió nơi này đúng là rất lớn, Tiêu Vũ Hiết rất muốn đem đầu tóc dài này cắt phăng đi. Hơn nữa lúc chụp ảnh ở cồn cát đã trì hoãn khá nhiều thời gian, hiện tại nhật mộ tây sơn, mặt trời chiều ngã về tây, gió đêm thổi tới càng lạnh hơn.

May mà Tiêu Vũ Hiết cơ trí chuyển sang đeo ba lô trước người, cô móc móc ra trang phục áo khoác thám hiểm, khoác lên người, lập tức thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Hướng dẫn viên dẫn bọn họ tới tham quan nhà trưởng thôn, nơi không điện không tín hiệu, còn có phu nhân trưởng thôn đang làm bánh nướng trong bếp, họ đi tới một căn phòng lớn ở giữa, trong phòng treo thảm treo tường đủ loại kiểu dáng, lớn thì 50 hoặc 100 pounds, nhỏ thì hai ba shilling, không ít du khách sôi nổi bỏ tiền túi mua một hai bức, tiếp theo lại tham quan mấy phòng ốc bán tranh cát và chìa khóa sinh mệnh. Khi Tiêu Vũ Hiết nhìn đến những chùm chìa khóa này, mày hơi nhíu, ánh mắt dừng lại trên cổ treo chìa khóa sinh mệnh của thôn dân.

Trong trò chơi đồng vàng có thể chuyển thành pounds Ai Cập, khó được tới một lần, cô mua mấy chùm chìa khóa, điếu trụy, áo choàng, tranh cát và thảm treo tường, ném vào balo, dự định cầm đi tặng người, dù là sau tận thế những thứ này không đáng giá tiền cũng được coi như là một phần tâm ý của cô.

Dù là phu nhân trưởng thôn hay thôn dân, từng cái giơ tay nhấc chân của họ đều giống y như người bình thường, không trì độn như những người bị bệnh ký sinh trong bệnh viện.

"Quái vật thì em còn có thể xuống tay được." Tiểu Ngũ thấp thỏm ở kênh đội ngũ nói: "Nhưng những người còn sống này, em không làm được."

"Chờ đến tối đi." Tiêu Vũ Hiết trấn định tự nhiên: "Chúng ta không phải là cần nghỉ ngơi một đêm ở đây sao?"

Bóng đêm dần sâu, các thôn dân bưng tới từng chậu lại từng chậu đồ ăn, Tiêu Vũ Hiết không chạm vào tới một chút nào, cũng dặn dò các đội viên không được ăn, khi bọn họ chuẩn bị pb tự động có chuẩn bị 3 ngày thức ăn nước uống, may mà trời tối lại không có đèn, các du khách chỉ có thể nương theo ánh sáng đèn pin di động nhấm nháp thức ăn, cũng là cơ hội để đám người Tiêu Vũ Hiết giở trò bịm bợm, rốt cục giữa bọn họ cũng không thân quen, ai sẽ quan tâm việc họ ăn hay không ăn cơ chứ.

Ăn xong, mọi người nằm trên một cái đệm mềm mại ngắm sao, Tiêu Vũ Hiết nhân cơ hội quan sát cấu tạo nhà ở của thôn, vừa rồi bọn họ tham quan mấy gian nhà trừ nhà trưởng thôn, những nơi khác đều trống không, tựa hồ chuyên chuẩn bị cho du khách, nhà trưởng thôn cũng không đặc biệt hoa lệ, chia thành 2 gian, gian lớn hơn có bàn trà, giường, phòng khách, nhà ăn và phòng ngủ hòa hợp nhất thể, gian nhỏ hơn là phòng bếp đen như mực, còn WC – cô không thấy được nó, chỉ sợ là các thôn dân phải tự giải quyết thôi.

Nghĩ vậy, cấu tạo phòng ốc của moi người cũng không khác biệt lắm, vấn đề là, đoàn người bọn họ khoảng 20 người, hướng dẫn viên sẽ sắp xếp họ như thế nào đây?

Chính đang tự hỏi, anh ta đã đưa họ tới chỗ sâu bên trong thôn, giữa phòng ốc đan xen các kiểu lều trại, có giường đôi trong lều, Tiểu Thất và Tiêu Vũ Hiết tất nhiên phân đến một lều, Tiểu Ngũ và Trương Thành, Cao Toàn chỉ có thể thương lượng với hướng dẫn viên chung lều với người khác.

Sa Mạc chưa đến 7h trời đã tối, di động không tín hiệu cũng không có cách lên mạng, hình như trở nên vô tác dụng, Tiêu Vũ Hiết nghe được thanh âm những du khách bên ngoài chơi trò chơi, cô bèn đi ra khỏi lều, nhìn quanh 4 phía hỏi: "Những thôn dân đó đâu rồi?"

Bọn họ dùng đèn pin di động chiếu sáng trò chơi gϊếŧ người, môt nam sinh cũng không quay đầu lại nói: "Ai biết, có lẽ là đã ngủ."

"Tôi nhớ di động, nhớ cuộc sống về đêm ở thành phố."

"Bọn họ có thể ở đây cả đời, rất bội phục họ, một ngày tôi đều không chịu được."

"Hiện tại tôi muốn trở lại khách sạn có wifi."

Nói thì nói như vậy, nhưng ai cũng nghe được giọng trêu ghẹo trong những lời nói đó, Tiêu Vũ Hiết dõi mắt nhìn về phía xa, không thấy thân ảnh của bất cứ thôn dân nào, nghĩ nghĩ cô vẫn đi vào lều trại, cài đặt báo thức, trước ngủ một giấc bù, nửa đêm lại dậy.

Tiểu Thất nghe dự tính của cô thì cũng lên giường ngủ, giờ này chưa đến 8h, các cô chậm rãi ngủ trong tiếng cười đùa của du khách, lúc nửa tỉnh nửa ngủ, Tiêu Vũ Hiết buông cảm giác ra, không biết ngủ bao lâu, cô chỉ cảm thấy tiếng cười đùa bên ngoài biến mất, giống như những du khách đó bị một thế lực nào đó lôi kéo tới một không gian khác vậy, Tiêu Vũ Hiết đột nhiên tỉnh lại trong giấc ngủ, vừa nhìn lại đồng hồ, buổi tối 10h.

"Tiểu Thất, Tiểu Thất, tỉnh tỉnh." Cô đánh thức Tiểu Thất, thay lần lượt từng kiện trang phục nhà thám hiểm, dùng ngón trỏ hơi mở hé ra lều trại, cảnh giác đánh giá bên ngoài, quả nhiên không thấy những du khách nữa, trên mặt đất còn ném tứ tung mấy cái di động, đèn pin của nó vẫn như cũ tỏa ra bạch quang.

Tiểu Thất xoa xoa mắt, tử trên giường nhảy xuống, cô mặc áo mà ngủ, không cần thay quần áo, không chờ Tiêu Vũ Hiết dặn liền nín thở im lặng theo khe hở lều trại nhìn ra bên ngoài, thấy tình huống ben ngoài khong đúng, vội gọi những đồng độ khác ở kênh độ ngũ: "Các anh ở nơi nào, mau tỉnh lại! Có người còn chưa ngủ sao?"

"Anh không ngủ." Tiểu Ngũ lập tức trả lời: "Anh và Thành ca đang nói chuyện trong lều, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Anh lập tức ra đó!"

"Từ từ!" Tiêu Vũ Hiết cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh: "Cậu đừng nhúc nhích, chúng tôi tới tìm cậu."

Khi sắp xếp lều trại, Tiêu Vũ Hiết riêng lưu ý vị trí lều trại của các đồng đội, giờ phút ngày chính có tác dung, cô rút ra trường kiếm từ ba lô ra, ý bảo Tiểu Thất đuổi kịp, bên kia Cao Toàn bị họ đánh thức: "Lúc tôi chờ, không biết ngủ say lúc nào nữa."

"Chúng tôi đang tìm Tiểu Ngũ và Trương Thành, cậu trước đừng hành động thiếu suy nghĩ." Tiêu Vũ Hiết chậm rãi đi ra lều, nói ở kênh đội ngũ: "Vạn nhất có gì không thích hợp, cậu lập tức chạy tới chỗ chúng tôi."

"Lấy ra vũ khí, cẩn thận để ý."

Du khách đột nhiên biến mất, chứng minh phó bản chiến đấu đã chính thức mở ra, nói cách khác, bọn họ sẽ rất nhanh gặp phải những "Quái vật" bị cảm nhiễm.

Lều làm bằng chất liệu mềm, khó ngăn cản được công kích của địch, bọn họ cần chuyển tới trong phòng ốc, nhưng có điều, nhà cửa nơi này đều không có cổng, cái gọi là cửa chính là rèm cửa được đan thành từ thực vật, không thể so sánh được với cửa gỗ hoặc thậm chí cửa sắt truyền thống.

"Cẩn thận!" Tiểu Thất tinh mắt thấy một bóng đen nhảy bổ vào Tiêu Vũ Hiết, không nhịn được hét lớn một tiếng, Tiêu Vũ Hiết sớm đã cảm giác được làn gió mang theo mùi máu tanh và thanh âm răng nanh va chạm đánh tới phía mình, cô dùng khinh công né qua bóng đen, vẩn chuyển nội lực đập vào sau cổ nó, lập tức khiến nó xụi lơ xuống đất.

[Tiến độ nhiệm vụ: Diệt trừ thôn dân 1/20]

Tiểu Ngũ đang nôn nóng mà định tại chỗ ở lều trại vội lập tức xông lên: "Tiêu tỷ tỳ, muội muội, hai người không có việc gì chứ!"

Trương Thành nhìn thi thể bị thu thập, đôi mắt nhỏ liên tục sáng lên những tia sáng kỳ dị.

Nhưng lúc này, Cao Toàn chạy tới chỗ bọn họ, phía sau có hai bóng đen đuổi theo, vừa chạy vừa kêu "Cứu mạng", Trương Thành lập tức mắng một tiếng, trưng cầu ý kiến Tiêu Vũ Hiết: "Làm sao bây giờ, có cứu không?"

Tiêu Vũ Hiết nhìn đến thế lực của mình đã xuống 80%, lại nhíu mày nói: "Các cậu trước chạy hướng về phòng ở bán thảm treo tường, chú ý không cần đi vào, tôi lập tức lại đó." Khi nói chuyện, cô dùng âm lượng mà chỉ có Trương Thành mới nghe được nói: "Cẩn thận Cao Toàn."

Vung lên trường kiếm, cô hướng bóng đen đuổi theo Cao Toàn chạy, hai chân đá văng ra, thể lực cảm giảm xuống, Tiểu Ngũ đỡ Tiểu Thất chạy hướng chỗ phòng bán thảm treo tường, Trương Thành lôi tay Cao Toàn đuổi theo, Cao Toàn còn vừa xem phía sau vừa muốn rút tay áo về lại bị Trương Thành giữ chặt hơn: "Chạy đi, cậu còn đang nghĩ gì đó."

Bị hai con zombie giữ chân, Tiêu Vũ Hiết chỉ phải tốc chiến tốc thắng, cô vung kiếm lên, một kiếm đam trúng chỗ khớp xương cổ của một con zombie, con còn lại lao lên, cô dịch sang phải, thu hồi kiếm, đổi thành thiết thủ, vòng đến phía sau, vận đủ nội công đem con còn lại đánh vỡ đầu, màu trắng màu đỏ trong óc vỡ đầy đất, một mùi tanh tưởi lan ra, Tiêu Vũ Hiết ngưng thở, vội chạy hướng phòng bán thảm treo tường.

Gian phòng lớn này không người cư trú, là địa điểm ngăn cản zombie tốt nhất, cô vừa nhìn thấy hình dáng nhà ở, liền chú ý tới một con zombie đang duỗi tay, bốn người kéo xuống rèm chống đỡ không cho nó vào, loạn thành một đoàn. Tiêu Vũ Hiết đang hướng bọn họ chạy tới thì mắt tinh nhìn thấy Cao Toàn đang duỗi tay định đẩy Tiểu Ngũ, lập tức nhanh chân hơn, gọi to: "Dừng tay."

Động tác của họ phảng phất như thả chậm lại một giây, Cao Toàn duỗi tay hướng ở phía trước đẩy, Tiểu Thất đang nắm tay áo Tiểu Ngũ có vẻ mặt mờ mịt tựa như chưa phục hồi tinh thần lại, Trương Thành núp ở mặt sau thì...thế nhưng sinh ra lòng ác độc dùng một chân đá văng Cao Toàn, lúc này Tiểu Ngũ mới đột ngột phát giác ra Cao Toàn còn muốn lấy mạng mình.

Cao Toàn lăn một vòng trên đất chật vật né tránh công kích của zombie, cùng tiếng Tiểu Ngũ gầm lên giận giữ: "Cao Toàn mày muốn làm gì hả!" Hắn thế nhưng chạy vộ về hướng bên kia, nhắm phía một gian phòng nhỏ chạy vào ẩn núp.

Phảng phất vì phẫn nộ đã đề cao chiến lực, Tiểu Ngũ rống lên một tiếng, vung lên rèm cửa đổ ập xuống con zombie kia, đáng tiếc quyền cước thêu hoa như vậy chẳng hề thương tổn được nó, Tiêu Vũ Hiết đúng lúc đuổi tới, một kiếm đâm rách cổ zombie.

Cô gϊếŧ 4 con zombie, thể lực giảm mạnh, chỉ còn 50%, không thể không nghỉ ngơi tại chỗ trong chốc lát, Tiểu Thất còn chưa phản ứng lại, âm thanh cô bé tràn đầy mê mang: "Cao Toàn vì phải gì phải hạ độc thủ với ca ca?"

"Chẳng lẽ hắn tưởng độc chiếm phần thưởng phó bản?" Trương Thành vừa rồi vô cùng khẩn trương, thiếu chút nữa kéo đứt cả gân chân mình, nghe Tiểu Thất hỏi vậy, cậu ta thở dai: "Tiền tài khiến người động tâm, tôi thấy anh ta không giống mặt ngoài hiền hậu như vậy, không nghĩ tới tâm nhãn còn nhiều hơn so với tôi."

"Nhưng dù là hại chúng ta, hắn cũng không nhất định có thể thông qua pb mà." Tiểu Thất vẫn khó hiểu như cũ.

"Có lẽ chỉ là phản ứng bản năng thôi." Tiêu Vũ Hiết nuốt nuốt nước miếng cho đỡ khô cổ nói: "Hắn bị hai con zombie quấn lấy, chỉ sợ cũng chưa đoán được chiến lực của chúng cao như vậy, chỉ dùng ý niệm họa thủy đông dẫn, tới trong phòng, thấy Tiểu Ngũ chống lại zombie, có khi lại nghĩ là để Tiểu Ngũ bị zombie ăn thì hắn có thể chạy trốn, nhưng dưới tình thế cấp bách lại không nghĩ tới, nơi này là pb, hắn có thể chạy đi đâu được?"

Kiếp trước loại người như vậy cô đã thấy nhiều, bọn họ bình thường cũng được xem là người tốt nho nhã lễ độ, một khi bùng nổ nguy hiểm, trong gen ích kỷ từ trong xương cốt bắt đầu phát tác, Tiêu Vũ Hiết còn nhớ chuyện xưa về sư tử và linh dương, sư tử đuổi bắt đàn linh dương, chúng vội chạy trốn rất nhanh, có người hỏi tại sao lại chạy trốn nhanh như vậy, chúng nói, chỉ cần chạy nhanh hơn con cuối cùng là được.

Dù là không có một con cuối cùng, hắn cũng muốn tạo ra, bản chất của Cao Toàn chính là một kẻ tiểu nhân như vậy.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc lâu, Tiêu Vũ Hiết nhìn thấy thể lực tăng tới 57% liền sắp xếp: "Nếu Cao Toàn đi rồi, chúng ta phân lại nhiệm vụ của từng người một chút." Cô nhìn xung quanh, từ trong phòng lấy ra một cái bàn còn sót lại, che ở cửa phòng, cái bàn này cao khoảng tới đùi, có thể ngăn cản công kích của zombie một chút.

"Điểm yếu của chúng là ở đầu và cổ." Tiêu Vũ Hiết chỉ chỉ cổ mình: "Phần đầu to hơn dễ nhắm nhưng vũ khí dễ bị mắc ở xương không rút lại được, cổ thì lại quá nhỏ, cho nên tôi đã mua một túi tên tinh cương, các cậu thay phen nâng bàn đến trước ngực, người còn lại thì dùng tên chọc vào đôi mắt nó, cẩn thận tay chúng vươn đến.

Cô vừa dứt lời, Trương Thành cười ha ha, vừa vỗ ngực, từ đầu đến chân đều bao bọc trong bộ trọng giáp, thanh âm thoát ra dưới mũ giáp: "Em như vậy thì chúng còn duỗi tay vào đâu được."

"Mặc trọng giáp tiêu hao thể lực rất nhiều." Tiêu Vũ Hiết nhắc nhở: "Sức chịu đựng của cậu là 2, khả năng kiên trì cao một chút nhưng cũng không vượt qua được bảy tám phút, trước khi chúng còn chưa tới, cởi ra đi."

Không có biện pháp, thể lực cần sử dụng ở chỗ cần nhất, cùng các loại quần thể ký sinh đấu tranh chính là quá trình tranh đấu lâu dài, nếu thể lực không tốt, chạy còn không chạy được thì nói gì đến gϊếŧ quái. Nếu Trương Thành xung phong, vậy Tiểu Ngũ và Tiểu Thất nâng bàn, trải qua tình huống luống cuống tay chân vừa rồi, hai người dều có chút ngượng ngùng, không nói hai lời đã đồng ý nhiệm vụ này.

Còn chính bản thân Tiêu Vũ Hiết thì ở bên canh lưu ý, mặt sau còn 3 con boss, cô không thể dùng hết thể lực trong lúc này được.

Một phen sắp xếp mới chỉ hết 3 phút, thực nhanh có zombie nghe tiếng động tiến đến đây, Tiểu Ngũ và Tiểu Thất dựa vào vách tường nâng lên cái bàn, "Phanh" mộ tiếng, zombie đánh tới, vươn móng tay thật dài múa may, Trương Thành hít sâu một hơi, thay trọng giáp, cầm lấy mũi tên tinh cương, không tránh không né, trực tiếp tiến lên, cách bàn mà dùng tay trái tàn chẫn chuẩn xác bóp chặt cổ zombie, tay phải chọc ngay vào mắt nó, con zombie lập tức xụi lơ xuống chỉ trong vòng chưa đến 10s, Tiểu Ngũ và Tiểu Thất thấy vậy trừng lớn hai mắt.

Từ từ, thực đơn giản như vậy sao?

Diệt trừ xong con zombie này, Trương Thành lập tức cởi giáp, báo cáo: "Vừa rồi thể lực giảm 5%."

Tính như vậy, lưu lại 20% thể lực dự phòng, anh còn thừa 75% có thể gϊếŧ được 15 con nữa, hơn nữa vừa xử lý 5 con, trên cơ bản có thể đem tất cả 20 thôn dân xử lý. Có đồng đội hỗ trợ thật tốt, nếu một mình cô thì có mà mệt chết.

"Thể lực em giảm xuống 4%" Tiểu Ngũ cũng báo cáo: "Nhưng mà khôi phục rất nhanh, hiện tại đã 98%."

"Em giảm xuống 8%." Tiểu Thất ngước mắt nhìn họ, ngượng ngùng cúi đầu nói: "Cũng đang khôi phục lại."

Cái bàn này đúng là rất nặng, hơn nữa bọn họ muốn nâng lên ngăn cản zombie chạm vào, thể lực chỉ giảm 4% đã thực tốt, ngay từ đầu tốc độ khôi phục đúng là rất nhanh, nhưng càng về sau càng chậm, thật đúng như việc xách túi về nhà, vừa lúc xách thì không thấy mệt nhiều, nhưng xách càng lâu thì càng mỏi, đến cùng lại không nghỉ ngơi thì hai cánh tay đều cảm giác rã rời.

Nhưng lúc này, Tiêu Vũ Hiết ngó đến một cái zombie tốc độ cực nhanh vọt tới chỗ họ, cô không dám chậm trễ, đứng dậy rút ra trường cung từ ba lô, lắp tên và mở cảm giác, dưới bầu trời đêm sáng sủa, mơ hồ cô thấy được đôi mắt đỏ bùng và miệng mở rộng của nó, dự đoán nhắm chuẩn sau, tay phải cô nhẹ nhàng buông lỏng, mũi tên rời cung vọt tới con zombie, một tiếng vang nhỏ, nó bị lực bay đến của tên đâm ngã văng ra sau, nằm ngửa trên đất.

Mũi tên này phí 20% của cô, cô ngồi xuống mặt đất, phân phó: "Nhân lúc boss vừa chết sẽ được thanh tràng vài phút, các cậu mau đem những thi thể này ném sang bên cạnh đi."

Mắt nhỏ của Trương Thành xoay tròn một vòng, cười nó: "Được rồi, em đây sẽ đi ném, Tiểu Ngũ, cùng nhau nhé."

Tiêu Vũ Hiết ăn lương khô để tăng tốc độ khôi phục của thể lực, cùng với một tiếng "hanh" của thi thể, xác zombie ở cửa bị ném tới phòng Cao Toàn đang trốn tránh, khiến hắn tức giận chửi bậy, Trương Thành còn châm ngòi thổi gió thêm: "Chửi đi, cứ chửi lớn tiếng vào, đem tất cả zombie đều gọi ra tới, cố lên nha~"

Ngữ khí đê tiện kia khiến Tiểu Thất đều không nhịn được mà bật cười.

Sau khi xử lý thi thể xong, bọn họ nhanh chóng chạy về đại bản doanh phòng nhỏ, vảnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, Tiêu Vũ Hiết xem tiến độ nhiệm vụ, phát hiện con bossbị cô gϊếŧ kai đúng là phu nhân thôn trưởng, Tiểu Thất than nhẹ: "Phu nhân trưởng thôn, ban ngày còn nướng bánh cho chúng ta."

Vừa rồi lúc mà tính mạng ở thời điểm nguy hiểm, loại cảm giác mày chết thì tao mới sống này, mọi người không kịp nghĩ nhiều, chỉ cần giữ an toàn cho bản thân, bất kể người chết là ai, nwhng bình tĩnh lai mưới bắt đầu tự hỏi chính mình có phải đã không có lương tâm rồi ay không, dù sao những kẻ bị cảm nhiễm này ban ngày còn sống sờ sờ, tại sao đến buổi tối lại thay đổi đâu.

"Đừng nghĩ quá nhiều, bọn họ không phải người, bọn họ đã chết, những thứ này, chỉ là thi thể của họ." Tiêu Vũ Hiết sớm đã nhìn quen, vừa mới bắt đầu lúc cô gϊếŧ những sinh vật hình người này còn phun một hòi, về sau, không phải cô chết, chính là chúng nó chết, lập trường hai bên đã đối địch từ đầu, Tiêu Vũ Hiết không có tâm tình vì chúng ai điếu nữa.

"Cậu có thể đem bọn họ trở thành xác chết vùng dậy, chúng ta làm như vậy, chỉ là khiến họ an nghỉ dưới mồ."

Nói rất có đạo lý, bọn họ không còn gì để nói nữa.

Đương nhiên, rất nhanh họ sẽ không còn thời gian để ai điếu nữa, lại có 2 con zombie từ sâu trong thôn khập khiễng chạy ra, nhưng bọn họ cũng khong hướng Tiêu Vũ Hiết 3 người mà tập tễnh chạy tới phòng nhỏ nơi Cao Toàn trốn, lúc này, bọn họ không có ai có tâm trạng ai điếu, ngược lại vui sướиɠ khi người gặp họa mà cười: "Làm tốt lắm, nếu lúc nãy Trương ca không giữ tôi lại, tôi đã chết dưới tay hắn rồi."

"Gieo gió gặt bão mà thôi." Trương Thành cười ha ha.

Tuy vừa còn Tiểu Thất còn vì zombie "đáng thương" mà thở dài, hiện tại cũng không cho Cao Toàn chút mặt mũi nào, giòn tan nói: " Xứng đáng, ai bảo hắn muốn hại ca ca."

Tình huống này, thật ra rất châm chọc.

"Cao Toàn không đỡ được bao lâu, các cậu mau chuẩn bị đi, cẩn thận hắn lại họa thủy đông dẫn chạy tới đây." Lời Tiêu Vũ Hiết còn chưa hết, liền nhìn đến Cao Toàn bị cắn môt ngụm trên vai té ngã lộn nhào ra phòng nhỏ xông thẳng đến chỗ họ, chiêu này đúng là quá đê tiện đủ vô sỉ, chết cũng không quen kéo người làm đệm lưng, Tiểu Ngũ và Tiểu Thất lập tức có chút hoảng loạn, cái bàn của họ chủ yếu là nhằm vào zombie vô ý thức, còn có phòng được người còn sống như Cao Toàn hay không thì chưa biết.

Tiêu Vũ Hiết thấy thể lực của mình lại trở lại 50%, âm thầm tính toán thời gian Cao Toàn biến thành zombie, chắc khoảng 10", cô nhấc chân bước ra cái bàn, nói một tiếng: "Tôi dẫn hai con zombie đằng sau đi, nếu Cao Toàn không đuổi theo tôi, các cậu hãy phòng thủ hết sức, giải quyết được thì giải quyết, nhưng không thể để hắn vào nhà, nếu là hắn đuổi tới chỗ tôi, ccs cậu cẩn thận, tôi không kéo được lâu đâu, ba con zombie này vẫn là để các cậu giải quyết."

Khinh công hao rất ít thể lực, cô có thể dẫn zombie trong 2h mà không thở dốc, nhưng cô không có khả năng bại lộ khinh công, cho nên trong mắt họ, Tiêu Vũ Hiết chỉ là chạy trốn nhanh hơn một chút, nhẹ một chút mà thôi.

Cô móc ra nỏ tên tùy tay bắn hai phát về phía zombie đằng sau, bọn chúng chạy theo cô nhưng Cao Toàn còn lưu lại ý thức nhân loại, hắn muốn trả thù ba người trong phòng nên không đuôeỉ theo Tiêu Vũ Hiết mà thất thểu chạy về phòng nhỏ 3 người đang ẩn nấp.

Tiểu Ngũ và Tiểu Thất lập tức nâng cái bàn lên, toàn than Cao Toàn đè lên bàn, hợp lại thành khoảng một trăm ba mươi bốn mươi cân, khiến Tiểu Ngũ và Tiểu Thất liên tục thở dốc, trương Thành lập tức đổi sang trọng giáp, muốn làm lại trò cũ, nhưng Cao Toàn vẫn là nhân loại rõ ràng thông minh hơn nhiều, cậu ta căn bản không bắt được cổ hắn.

Trong thời gian ngắn, Trương Thành cũng trở nên ngoan độc, cậu ta ỷ vào trọng giáp của mình lập tức kéo cả bàn và Cao Toàn gục xuống mặt đất, đôi tay bóp chặt cổ họng hắn, mắt thấy hắn mặt đổ bừng khong ngừng thở dốc, lúc này Trương Thành mới ý thức được rằng hắn vẫn là con người, còn chưa biến hành zombie hoàn toàn, chính mình mà lúc này bóp chết hắn chính là bóp chết một người.

Dù là ở phó bản trò chơi, nhưng cậu còn nhớ quy tắc người chết trong trò chơi thì hiện thực cũng vậy, gϊếŧ người thì chỉ cần bóp chặt cổ hắn, nói thì nhẹ nhàng nhưng nếu mình thật làm vậy, đêm khuya mộng về, Cao Toàn có phải mỗi ngày sẽ tới tìm cậu hay không.

Đúng, Cao Toàn một lòng muốn liên lụy hại chết bọn họ, ăn miếng trả miếng thì có gì sai, nhưng là Trương Thành dù sao cũng là một công dân tốt, cậu không thể xuống tay được.

Thấy Trương Thành do dự, Tiểu Ngũ gấp đến độ dậm chân: "Trương ca, Tiêu tỷ tỷ rất nhanh trở lại rồi, lúc đó không chừng còn có zombie khác nữa, nếu anh cứ do dự như vậy, chờ chị ấy mang theo 2 con zombie về thì thật là muốn bỏ mạng lại đây, rốt cục có gϊếŧ hay không, anh nói một câu đi."

Thả? Không được! Cái bàn đang ở dưới chân cậu mà, không có cái bàn mà thả hắn, quay đầu hắn có thể hại Tiểu Thất và Tiểu Ngũ. Nhưng là gϊếŧ hắn? Lai càng không được, lưng đeo tội gϊếŧ người không chỉ là pháp luật chế tài mà còn có khiển trách từ đạo đức, trừ khi Trương Thành là kẻ tâm thần, nếu không cậu sợ tuổi già sẽ sống trong áy náy thôi.

Làm sao bây giờ?

"Hay là cứ kéo dài thời gian đi?" Tiểu Thất yếu ớt nói, cô hỏi Tiêu Vũ Hiết ở kdn: "Chị Tiêu, à ừm, Cao Toàn bị cắn rồi khoảng bao lâu sẽ biến thành zombie?"

"Khoảng 10 phút" Tiêu Vũ Hiết chậm rì rì mà dùng khinh công vòng trở về.

"Hiện tại đã qua 5 phút." Tiểu Thất xem đồng hồ: "Hay là, chúng ta cứ từ từ."

Ý bọn họ là kéo dài tới Cao Toàn biến thành zombie ròi mới gϊếŧ, như vậy sẽ không có gánh nặng tâm lý.

Nếu đã quyết định như vậy, Trương Thành vẫn như cũ bóp Cao Toàn ở ngoài cửa, Tiểu Ngũ và Tiểu Thất từ dưới chân cậu lấy ra cái bàn, xem xét thể lực tiêu hao, vừa rồi bị Cao Toàn áp, thể lực của hai người giảm xuống rất nhanh, hiện tại Tiểu Ngũ chỉ còn 70%, Tiểu Thất không đủ 50%.

"Thể lực của tôi à." Trương Thành có sức chịu đựng 2 nên tốc độ hồi phục thể lực so người bình thường nhanh hơn một chút, dù đã vận lộn một phen, nhưng kỳ thật chính là dùng lực lượng tọng giáp, chỉ lúc bóp cổ đối phương là cần dùng sức chút, tinh thần khẩn trương thì thể lực cũng tiêu hao nhanh hơn, cậu nhìn thoáng qua trạng thái của mình: "Còn 75%"

Zombie bất đồng thì tiêu hao thể lực cũng khác nhau, Tiêu Vũ Hiết dẫn hai zombie gần 10 phút, có một con dừng mặt sau, cô dừng chân lại, lấy nỏ ra, bắn chuẩn phần đầu con zombie đầu tiên, lập tức khiến nó vỡ đầu rồi dùng phương pháp như thế giải quyết con thứ hai.

[Tiến độ: Diệt trừ thôn dân 7/20, thôn trưởng phu nhân 1/1]

Sử dụng nỏ so cung tên thì tốn ít thể lực hơn, nhưng thời gian điều chỉnh lâu sẽ dễ dàng ra sai lầm, cho nên lúc co ốc một người rất ít dùng nỏ, chỉ khi đang ở đội ngũ có người bảo hộ mới dùng một chút, độ thuần thục không cao, bình thường dùng kiếm và quyền nhiều hơn, cho nên không quá tin tưởng vào độ chính xác của mình.

Gϊếŧ hai cong zombie xong, cô trở về phòng nhỏ, chỉ thấy một người mặc trọng giáp đen cưỡi trên người Cao Toàn, hai tay bóp cổ đối phương, tình huống này khiến cô hoảng sợ, vội nhanh hơn bước chân: "Các cậu làm gì vậy, tình huống như thế nào?"

Tiểu Ngũ và Tiểu Thất đang nâng bàn khẩn trương gãi đầu: "Đang đợi hắn biến thành zombie."

Tiêu Vũ Hiết sửng sốt rồi lập tức hiểu sự cố kỵ của họ, nhất thời cảm thấy họ vừa hảo tâm vừa buồn cười, không biết sự kiên trì này sẽ có thể tiếp tục tới khi nào.

Ngày thường, nếu không có thâm thù đại hận, ai sẽ nguyện ý cướp đi tính mạng người khác? Nhưng ở nơi mạt thế thiếu thốn tài nguyên, bạn có, tôi không có, chính là thâm thù, chính là đại hận, đoạn thời gian đó tàn hại không chỉ thân thể nhân loại, mà còn có linh hồn và đạo đức của bọn họ, khát vọng con người là thứ khó tưởng tượng nhất, gϊếŧ hay không gϊếŧ, toàn xem điểm mấu chốt đạo đức của họ là chỗ nào.

Nhưng gϊếŧ người lại sao không phải là một loại thương tổn với bản thân đâu? Gϊếŧ người sẽ không có đường lui, một khi đã làm, thì từ tâm linh đến tinh thần rốt cục không trở lại như xưa được, đối mặt những kẻ xấu ba phen mấy bận muốn gϊếŧ họ, bọn họ còn có thể tha đối phương, liều mạng chờ đợi thời khắc hắn biến zombie – nhưng cũng chính bọn họ lại là kẻ dụ zombie qua đó, tính như vậy, Cao Toàn bị cắn, kẻ khởi xướng là chính họ.

Nhân tính, quả nhiên thập phần phức tạp, bọn họ xuất phát từ tâm tính "Sao tôi phải giúp hắn gϊếŧ zombie" dẫn tới Cao Toàn bị cắn, lại là bọn họ, khi Cao Toàn cắn ngược bản thân thì lại không đành lòng gϊếŧ hại đối phương, chẳng lẽ cái gọi là mượn đao gϊếŧ người thì không phải là thật sự gϊếŧ người sao?

"Cậu ta đã biến thành quái vật." Tiêu Vũ Hiết nhìn chăm chú vào đôi mắt mất đi thần thái của Cao Toàn, nó nhiễm lên màu máu, miệng mở lớn, nói nhàn nhạt: "Cậu có thể, động thủ rồi."

Trương Thành do dự một chút, đôi tay dùng sức, một tiếng "Răng rắc" vang lên, đầu Cao Toàn lệnh sang phải, chết đi.