Chương 10: Đưa nhân vật cho người khác

Thẩm Tây Quyết đứng ở trước cửa, thần sắc cực kì lạnh lùng.

Nam Tịch tay của Tần Viễn ra, chạy về phía anh, ôm lấy cánh tay của anh: "Ông xã, sao anh lại tới đây?"

Sắc mặt Thẩm Tây Quyết cực kỳ lạnh lùng, anh đoán không sai, cô trở về là vì Tần Viễn.

Nếu như hôm nay anh không đến, chỉ sợ người phụ nữ này đêm nay sẽ không trở về.

Vừa rồi thời điểm cô hất tay Tần Viễn ra chạy đến, có phải là vì anh xuất hiện nên mới giả vờ làm để qua mặt anh hay không

Nam Tịch đã nhận ra dường như có điều gì đó không đúng.

Biểu tình này của Thẩm Tây Quyết, có phải là đã không lầm cái gì rồi không?

Tần Viễn nhìn thấy thái độ của Nam Tịch đối với Thẩm Tây Quyết, thần sắc liền trở nên quái dị.

Anh ta cảm thấy, Nam Tịch thật sự đã thay đổi rất nhiều.

"Em rể." Tần Viễn bước lên phía trước chào hỏi, ngữ khí mang theo vài phần cẩn thận từng li từng tí.

Con ngươi lạnh lùng của Thẩm Tây Quyết liếc mắt nhìn anh ta, anh rút cánh tay mà Nam Tịch đang ôm lấy, vòng tay qua eo cô, đi ra ngoài.

Cái nhìn của anh đầy ý cảnh cáo, Tần Viễn không nhịn được rùng mình một cái, khí tràng của người đàn ông này thật sự rất lớn.

...

Trên đường trở về, Nam Tịch ngoài dự liệu ngồi rất yên tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng lén lút nhìn Thẩm Tây Quyết.

Thẩm Tây Quyết tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng Nam Tịch khẳng định là anh đang tức giận.

Sau khi về đến nhà, xe vừa dừng hẳn thì Nam Tịch liền không kịp chờ đợi mà xuống xe, chạy đến cửa xe bên kia, mở cửa cười tủm tỉm nói: "Ông xã, mời xuống xe."

Sắc mặt Thẩm Tây Quyết không đổi, anh nện bước đôi chân dài vào nhà, cô đi theo sát phía sau, khéo léo tiếp nhận áo khoác anh cởi ra, một đường đi theo anh đến phòng ngủ.

"Ông xã, anh có mệt không? Em chuẩn nước nóng cho anh tắm nhé?"

Thẩm Tây Quyết vừa cởϊ qυầи áo vừa nói: "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi."

Hai mắt Nam Tịch tỏa sáng.

Thẩm Tây Quyết tiếp tục nói: "Nhân vật mới này nên đưa cho người khác."

Trong lòng Nam Tịch kêu lên một tiếng, xong rồi, cô biết là Thẩm Tây Quyết hiểu lầm rồi mà, thật muốn gϊếŧ chết cái tên Tần Viễn!

Cô lúc ấy nên đánh gãy tay anh ta mà không phải là hất ra.

Thẩm Tây Quyết rảo bước chân tiến vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Nam Tịch ngồi trên giường lớn, mắt nhìn cửa phòng tắm đang đóng chặt.

Vừa rồi ở trên xe, rõ ràng Thẩm Tây Quyết đã có ý chuyển nhân vật đó cho cô rồi, là vì anh tức giận nên mới không cho cơ hội đó cho cô nữa.

Cô phải nghĩ biện pháp dỗ dành mới được.

Để có được nhân vật kia, cô sẽ liều mạng. Lúc ăn cơm tối, làm chân chó còn chưa tính, sau khi Thẩm Tây Quyết đi vào thư phòng, cô lập tức đi vào phòng bếp ép nước trái cây.

Cộc cộc——

Nam Tịch đứng bên ngoài gõ cửa, bên trong không có tiếng động.

Cô liếʍ liếʍ môi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Cô nhìn thấy Thẩm Tây Quyết đang ngồi ở trước bàn xem văn kiện.

Nam Tịch rón rén đi qua, thanh âm mềm mại nói: "Ông xã, em làm nước ép nước trái cây cho anh này, anh mau nếm thử xem có được không?"

Nam Tịch rất xinh đẹp, nhất là cặp mắt kia.

Thẩm Tây Quyết khép văn kiện trong tay lại, mở máy tính ra nhấp vào hòm thư.

Nam Tịch đi đến phía sau anh, bàn tay mảnh mai như không xương đặt lên bờ vai của anh: "Ông ã, vai anh có mỏi không, em giúp anh xoa bóp nhé?"

Hơi thở ấm áp của người phụ nữ phả vào cổ anh, tựa như lông vũ trêu chọc người, bàn tay cô mềm mại, dùng lực vừa đủ khiến anh rất thoải mái.

Thanh âm mềm mại của Nam Tịch mang theo từng tia vị ngọt, nhẹ giọng hỏi: "Thoải mái hay không? Có muốn mạnh thêm chút không?"

Thẩm Tây Quyết ngay cả đôi mắt cũng không thèm nhấc lên, tiếp tục xem văn kiện.

Thấy anh lãnh khốc như vậy, Nam Tịch nhịn không được cắn vào lỗ tai của anh, thân thể Thẩm Tây Quyết nháy mắt trở nên cứng đờ.

"Thẩm Tây Quyết, em không phải đi gặp Tần Viễn, em về nhà là vì ba em."

Ánh mắt Thẩm Tây Quyết khẽ chuyển động.

Nam Tịch không nhìn thấy nét mặt của anh, bàn tay nhỏ nhắn hơi dùng lực nhéo vào nơi cô vừa cắn, nhỏ giọng nói: "Anh không nói chuyện với em, em liền không đi."

Ánh mắt cô lướt đến giá sách có quyển "Bản thân diễn viên tu dưỡng", liền đi đến đó rút ra, thẳng tới trước sô pha ngồi xuống.

Trong thư phòng, một người ngồi trước máy vi tính, tâm không màng thế sự ngồi xem bản báo cáo tài chính.

Một người buồn bực ngán ngẩm nằm trên ghế salon, đọc sách.

Nam Tịch thỉnh thoảng liếc trộm Thẩm Tây Quyết.

Cô đem ánh mắt di chuyển trở về.

Làm sao anh mới không tức giận nữa đây?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đôi mắt Nam Tịch từ từ đóng lại.

Thẩm Tây Quyết chỉ nghe "bụp" một tiếng, anh nhìn về phía vừa phát ra tiếng động.

Quyển "Bản thân diễn viên tu dưỡng" đáp xuống giữa mặt Nam Tịch.

Anh đứng dậy đi qua, cầm sách lên, Nam Tịch mím môi một cái, tiếp tục ngủ.

...

Hôm sau, Nam Tịch duỗi lưng một cái, giật mình khi biết mình đang ở phòng ngủ.

Cô ngồi dậy, trong phòng không có bóng dáng của Thẩm Tây Quyết, quần áo trên người cũng hoàn hảo không một chút tổn hại. Cô bất đắc dĩ thở dài, rửa mặt rồi mới đến đi công ty.

Giống như hôm qua, Nam Tịch vừa bước vào liền trở thành tiêu điểm.

"Cô ta tới rồi, xem ra tâm tình cũng không tệ."

"Dù sao nhân vật kia cũng không phải cho cô ta đảm nhiệm."

"Đúng vậy, Thẩm tổng cũng chê cô ta diễn xuất quá kém!"

Tiếng nghị luận không ngừng bay vào trong tai, Nam Tịch hít sâu một hơi, mắt nhìn thẳng, đi về hướng văn phòng.

Mặc dù không nhận được nhân vật này khiến cô rất buồn, nhưng đâu có nghĩa là cô sẽ thua trận, cùng lắm thì lần sau tái chiến.

"Nam tịch, đến sớm vậy!"

Nam Tịch dừng bước chân chuẩn bị vào văn phòng, Tô Thiên Ngữ nhanh chân chạy đến bên cạnh cô, cất tiếng chào.

Nam Tịch gật đầu.

Tô Thiên Ngữ giữ chặt lấy cô, ra vẻ xin lỗi nói: "Nam Tịch, chuyện ngày hôm qua rất xin lỗi, kỳ thật kỹ năng diễn xuất của cậu đã có tiến bộ, bỏ lỡ nhân vật này thì còn có nhân vật tốt hơn chờ cậu. Lần sau cậu phải cố gắng hơn nữa, tuyệt đối không được nản chí."

Lời này dễ dàng lọt vào tai người khác, bộ âm lượng của Tô Thiên Ngữ rất lớn, lập tức liền có người nói: "Thiên Ngữ, cô có bị ngốc không vậy? Người ta muốn cướp nhân vật của cô, mà cô còn muốn đi an ủi người ta."

"Đừng nói như vậy, Nam Tịch là chị em tốt của tôi. Mà nhân vật vốn là để cạnh tranh công bằng, cái này có gì mà phải tức giận."

Tô Thiên Ngữ mỉm cười khoát khoát tay, trong lòng lại cực kỳ đắc ý.

"Nam Tịch, cậu nhất định phải có lòng tin, tớ tin tưởng cậu sau này nhất định sẽ thành công."

Nam Tịch kéo khóe môi lên, cười đến phong tình vạn chủng.

"Ừm, chút lòng tin này tớ có."

Cô mỉm cười nhìn Tô Thiên Ngữ nói: "Ông xã tớ cũng chính là có ý này, vì anh ấy muốn nhân vật tốt phía sau cho tớ."

Tô Thiên Ngữ nhìn bộ dáng mỉm cười tự tin của Nam Tịch, ánh mắt khẽ động bất động.

Có quỷ mới tin cô, che giấu xấu hổ mà thôi.

Nhưng Tô Thiên Ngữ cũng không so đo, dù sao nhân vật cũng là của cô ta.

"Tớ coi trọng cậu, cố lên nha."

Tô Thiên Ngữ vừa dứt lời, không biết ai hô lên một câu, "Có rồi, đội hình diễn viên mới ra mắt đây!"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Nam Tịch.

Người mới vừa rồi giúp Tô Thiên Ngữ nói chuyện, liền dơ điện thoại lên, lớn tiếng: "Nam Tịch, đội hình diễn viên mới, cô không xem sao?"

Nam Tịch mỉm cười nhẹ nhàng, một bộ dáng không quan trọng nói: "Được, tôi cũng muốn xem."

Nhưng ở sâu trong nội tâm: Hử, quỷ hẹp hòi Thẩm Tây Quyết.

Chưa đến một giây sau, đã có tiếng người truyền đến ——

"A, tên Nam Tịch nằm ngay đầu!"

"Đúng nha, mà không có Tô Thiên Ngữ!"